Một đêm trời yên biển lặng. Sáng sớm, ánh
mặt trời ló dạng.
Ở bệnh viện.
Có thể là nghe được tin tốt nên đêm qua
Đường Hoa Nguyệt ngủ rất ngon.
Hình như xương cũng không đau lắm.
Cô vừa ăn xong bữa sáng, còn chưa kịp uống
thuốc thì đã thấy y tá vội vàng chạy đến, thu dọn
hồ sơ bệnh án và một số loại thuốc của cô.
“Cô Đường, chúng ta phải xuất viện rồi, cô
thay đồ đi, tôi đã để trong phòng tắm cho cô rồi”
Tin này đến quá đột ngột, nhưng Đường Hoa
Nguyệt cảm thấy không bất ngờ lắm.
Cô lặng lẽ uống thuốc giảm đau, sau khi thay
đồ xong thì thấy y tá đang nói chuyện với một
người đàn ông mặc vest đen một cách đầy cung
kính, có lẽ là đang làm giao nhận.
Dường như nghe thấy động tĩnh, người đàn
ông đó nghiêng đầu nhìn Đường Hoa Nguyệt.
Khuôn mặt anh ta rất khôi ngô, chỉ là da có
hơi đen, anh ta lạnh lùng nói: “Cô Đường, tôi là La
Cơ Vị Y, là vệ sĩ thân cận của giám đốc Hoắc, hôm
nay tôi đến đón cô vê”
Đường Hoa Nguyệt không nói lời nào, theo
anh ta xuống lầu.
Một chiếc xe đậu ở bên ngoài, La Cơ Vị Y mở
cửa, Đường Hoa Nguyệt cúi người ngồi vào trong,
cơ thể đột nhiên cứng đờ.
Hoắc Anh Tuấn ngồi ở ghế sau!
Đôi chân dài của anh vắt chéo, một tay
nghịch điện thoại, tay kia đang quấn băng, tay áo
xắn cao, rất dễ để thấy vết thương.
Khuôn mặt đẹp trai đến lạ thường của anh
không có một chút cảm xúc nào, đôi mắt đen như
mực không chớp lấy một cái nhìn chằm chằm vào
màn hình điện thoại, giống như không