Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ

Chương 743


trước sau

Advertisement

Chương 743: Đêm dạo tây hồ (1)

Diệp Lăng Thiên gật đầu, bày tỏ đồng ý với ý kiến của Lý Vũ Hân, dù sao sau khi lấy được nhà máy này, đương nhiên bọn họ muốn bắt tay vào sản xuất nhanh nhất có thể. Sản xuất sớm một ngày thì sẽ kiếm lời sớm một ngày, đạo lý này ai cũng hiểu.

“Được rồi, cục diện vốn vẫn đang rất phiền phức, bây giờ anh đã đến rồi, vậy cũng không còn phiền toái gì nữa, chuyện này trở nên rất đơn giản. Lúc trước em làm rất nhiều dự án, bây giờ xem ra những dự án này đều vô dụng rồi, em cũng coi như được thả lỏng, tối nay có thể ngủ ngon giấc.” Lý Vũ Hân quả thật có loại cảm giác như trút được gánh nặng.

Diệp Lăng Thiên nhìn dáng vẻ của Lý Vũ Hân, đau lòng nói: “Vũ Hân, hiện giờ quả thật là thời khắc hết sức quan trọng đối với sự phát triển của công ty, hơn nữa rất nhiều chuyện của công ty đều đặt trên người em, mặc dù anh là ông chủ lớn, nhưng phần nhiều thời gian anh đều phủi tay không quản, chuyện của công ty đều là một tay em xử lý, anh biết áp lực của em rất lớn, nhiệm vụ công việc cũng rất nặng nề, hơn nữa em còn là một người rất có tinh thần trách nhiệm.

Nhưng mà, anh vẫn hi vọng em có thể coi công việc chỉ là công việc, đừng coi công việc trở thành toàn bộ của chính mình, anh hi vọng em có thể làm việc trong thời gian làm việc, sau khi tan làm đừng suy nghĩ nhiều về chuyện công việc nữa, nghỉ ngơi nhiều hơn, giải trí nhiều hơn.

Cho dù công ty kiếm được nhiều tiền hơn phát triển tốt hơn, nhưng cơ thể em lại suy sụp, đối với anh đó là chuyện vô cùng không đáng giá. Anh hi vọng em có thể sống thoải mái, vui vẻ, khỏe mạnh, đối với anh điều này quan trọng hơn kiếm tiền, cũng quan trọng hơn công ty, em hiểu không?”

Lý Vũ Hân nghe thấy lời của Diệp Lăng Thiên, vành mắt hơi đỏ lên, cô cũng đã cảm động, một lát sau mới gật đầu nói: “Em biết, tự em có chừng mực, anh không cần lo lắng cho em. Con người của em chính là như vậy, thật ra làm việc chính là niềm vui trong cuộc sống của em, ngoài làm việc ra, em cũng không biết nên làm gì khác nữa.”

Diệp Lăng Thiên nghe thấy lời Lý Vũ Hân nói cũng khẽ gật đầu, đối với Lý Vũ Hân mà nói, quả thật công việc chính là niềm vui của cô, mà điều Diệp Lăng Thiên muốn nói chính là không mong Lý Vũ Hân cực khổ như vậy, anh hi vọng Lý Vũ Hân đừng sống mệt mỏi như vậy nữa, có thể thả lỏng sống vui vẻ hơn một chút.

“Buổi sáng ngày mai không sắp xếp việc gì chứ?” Diệp Lăng Thiên hỏi.

“Vốn là có, nhưng bây giờ là không có, làm tiếp cũng không có ý nghĩa gì rồi.” Lý Vũ Hân lắc đầu nói.

“Có hứng thú cùng đi dạo đêm Tây Hồ không?” Diệp Lăng Thiên suy nghĩ nói.

“Dạo Tây Hồ? Anh điên rồi à, bây giờ là mấy giờ, đều đã hơn mười giờ rồi, bây giờ chạy đến Tây Hồ đi dạo, người khác còn cho rằng hai chúng ta điên rồi đấy.” Lý Vũ Hân nhìn đồng hồ nói.

“Tây Hồ ban ngày có vẻ đẹp của ban ngày, buổi tối có vẻ đẹp của buổi tối, hơn nữa ban ngày chen chúc nhiều người, nếu muốn thưởng thức vẻ đẹp Tây Hồ, buổi tối còn tốt hơn ban ngày đấy. Đi thôi, coi như là đi dạo trò chuyện, thả lỏng cùng anh. Em thay quần áo, anh chờ em ở bên ngoài.” Diệp Lăng Thiên không cho Lý Vũ Hân có cơ hội nói chuyện, lập tức đi ra ngoài, đóng cửa lại, đứng ở bên ngoài chờ Lý Vũ Hân.

Mặc dù anh nói là muốn Lý Vũ Hân đi cùng mình, nhưng thực tế là anh đang nghĩ cách đi cùng Lý Vũ Hân, anh có thể nhìn ra khoảng thời gian này Lý Vũ Hân rất mệt mỏi, thật ra anh muốn đi dạo đêm Tây Hồ với Lý Vũ Hân là muốn để cô thư giãn một chút mà thôi.

Diệp Lăng Thiên đứng ở ngoài cửa hút thuốc, phụ nữ thay quần áo là chuyện rất phiền phức, huống hồ Lý Vũ Hân đã đi ngủ, cũng đã tháo trang sức tắm rửa thay quần áo rồi, bây giờ lại ra ngoài, hiển nhiên phải mất nhiều thời gian trang điểm thay quần áo.

Diệp Lăng Thiên đứng ở ngoài cửa lẳng lặng hút thuốc, đã chuẩn bị phải chờ trong thời gian dài, nhưng mới chờ được chừng mười phút thì đã thấy Lý Vũ Hân mở cửa đi ra. Lý Vũ Hân thay một bộ quần áo, trong tay cũng không cầm túi xách, rất đơn giản.

“Nhanh vậy? Anh còn tưởng rằng em phải trang điểm làm đẹp, ít nhất là một tiếng.” Diệp Lăng Thiên hơi kinh ngạc.

“Cần phải phiền toái như vậy à, đêm hôm khuya khoắt thế này trang điểm làm gì, hơn nữa em cũng không thích trang điểm, bình thường ra ngoài đều là đi làm và đàm phán, đây là tôn trọng tối thiểu nhất đối với công việc và đồng nghiệp, vì vậy nên mới không thể không trang điểm, sao vậy? Có phải em không trang điểm ra ngoài cùng anh khiến anh cảm thấy em làm mất hết thể diện của anh hay không?” Lý Vũ Hân liếc mắt nhìn Diệp Lăng Thiên.

“Không đâu, đi thôi.” Diệp Lăng Thiên cười, sau đó đi về phía thang máy.

“Em không mang túi xách, quần áo trên người cũng không có túi, để điện thoại di động ở chỗ anh vậy. Hơn nữa em cũng không mang tiền, tiêu xài bên ngoài do anh phụ trách.” Lý Vũ Hân vừa đi vừa đưa điện thoại trong tay mình cho Diệp Lăng Thiên vừa nói.

“Được, tốt xấu gì anh cũng được coi như là ông chủ, chút tiền ấy anh vẫn có.” Diệp Lăng Thiên và Lý Vũ Hân cùng nhau đi vào thang máy xuống tầng, sau đó đi đến bãi đỗ xe, lái xe của mình về phía Tây Hồ.

“Anh biết đi đến đó như thế nào à? Trông anh có vẻ rất quen thuộc với nơi đó? Trước đây anh từng đến rồi sao?”

“Từng đến rồi.”

“Du lịch hay là?”

“Làm việc.”

“Làm việc? Khi còn làm trong quân đội?”

“Đúng.”

“Lăng Thiên, rốt cuộc trước đây anh làm những việc gì? Tại sao em cảm thấy hình như nơi nào anh cũng đi qua rồi vậy, anh từng đến nước D, cũng rất quen thuộc với nước B, anh hiểu rõ Quảng Đông, Hồng Kông và Ma Cao, cũng hiểu rõ thành phố Y, bây giờ đến thành phố H anh cũng hiểu rõ, rốt cuộc anh đã từng đi qua bao nhiêu thành phố, từng sống ở bao nhiêu thành phố?” Lý Vũ Hân vô cùng kinh ngạc.

“Nói như vậy đi, trên cơ bản chỉ cần là quốc gia em có thể nói tên thì anh đều đã đến rồi, đương nhiên, một số quốc gia nhỏ xa xôi thì anh không thể nào đến được rồi. Còn trong nước, hầu hết những thành phố lớn anh đều đã từng đến.”

“Rốt cuộc lúc trước anh làm gì vậy?”

“Vấn đề này em đã hỏi rất nhiều lần rồi, nhưng anh thật sự không thể nói cho em, tham gia quân ngũ cũng phải thường xuyên ra ngoài làm việc, đi công tác là chuyện rất bình thường.”

“Nhưng nếu đi công tác cũng không cần đi công tác nhiều như anh, cảm giác anh giống như làm trong Bộ ngoại giao vậy.”

“Em cứ coi như trước đây anh làm trong Bộ ngoại giao đi, thật ra cũng không khác nhau là mấy, đều sêm sêm nhau. Em từng đến Tây Hồ chưa?”

“Chưa từng.” Lý Vũ Hân lắc đầu nói.

“Em đến đây lâu như vậy rồi mà không đến danh lam thắng cảnh nổi tiếng nhất thành phố H tham quan một chút sao?”

“Không, không có thời gian, hơn nữa đi một mình cũng không có gì thú vị, căn bản không nghĩ đến chuyện này, anh cũng biết mà, em luôn không có hứng thú với những chuyện thế này, tối nay nếu như không phải anh cứ muốn kéo em đi thì chắc chắn em sẽ không đi.” Lý Vũ Hân thản nhiên nói.

“Thật ra nên đi thăm thú nhiều chút, coi như là cảm nhận cuộc sống, thư giãn nghỉ dưỡng, như vậy cũng rất tốt, phải không?” Diệp Lăng Thiên chậm rãi nói.

Diệp Lăng Thiên lái xe đến bên ngoài khu thắng cảnh Tây Hồ, sau đó chậm rãi dạo quanh Tây Hồ cùng với Lý Vũ Hân, mặt trăng đêm nay rất tròn, gió mát hiu hiu kết hợp với ánh trăng và cảnh đẹp Tây Hồ, quả thật cảnh tượng lúc này vô cùng thoải mái.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện