Tổng Tài Lạnh Lùng: Phu Nhân Vô Tâm

Cảnh Cáo


trước sau

Advertisement

Cửa thang máy mở ra, đã lên tới tầng cao nhất của tập đoàn, nơi văn phòng tổng tài ngự trị.

Hành lang nơi đây rất yên ắng, không hề náo nhiệt, ồn ào như sảnh của tập đoàn, mà lại lặng thinh đến lạ thường.

Trước mặt giờ là cửa văn phòng tổng tài. Dù thoáng qua cũng giống như những căn phòng bình thường, nhưng khi bước vào trong, chẳng ai ngờ được như đang bước vào một thế giới khác.

Mọi thứ trông thật đẹp. Thiết kế căn phòng rất tinh tế, tinh xảo.

Từ nội thất cho tới cách bày trí, làm cho con người ta chẳng bao giờ muốn rời khỏi nơi đây.

Nơi đây rất tiện nghi, dù có sống trong đây mấy ngày cũng không thành vấn đề.

Khải Minh Kiệt dắt tay Lưu Y Tuyết đi đến sofa, ấn vai để cô ngồi xuống.

"Em ngồi đây. Tôi sẽ làm việc."

"Nếu cần bất cứ thứ gì, cứ nói với tôi."

Lưu Y Tuyết gật đầu. Cô cũng đang cần thời gian để suy nghĩ cách tán đổ bình dấm trước mặt này.

Mười phút sau.

Lưu Y Tuyết vẫn ngồi trên sofa. Nhưng lần này có thêm bạn, đó chính là những tập giấy chất thành núi trên mặt bàn.

Để có thể làm nên một kế hoạch hoàn hảo, Lưu Y Tuyết đã hỏi Khải Minh Kiệt để mượn vài tờ giấy cùng một cái bút.

Nhưng đâu ngờ hắn lại phô trương thế này, mà còn hiểu sai ý cô nữa. Cô chỉ hỏi xin một vài tờ giấy, chứ không phải một vài núi giấy.

Kệ, hắn đã có lòng tốt quá mức như thế này, phụ lòng hắn quả thực không hay!

Bắt tay vào làm kế hoạch, tiêu đề "Tán Đổ Bình Dấm Khải"!

Viết, vẽ, ghi chép...

Lưu Y Tuyết sau hai tiếng làm việc đã mệt lừ, ôm tập kế hoạch tựa đầu vào thành sofa để ngủ.

Nhẹ nhàng bước tới, Khải Minh Kiệt ngồi xuống bên cạnh Lưu Y Tuyết.

Hắn để cô tựa vai mình, đưa tay lên xoa nhẹ má cô.

"Cô gái ngốc, em không biết lạnh sao?"

Nhấc máy, Khải Minh Kiệt lại gây khó hiểu cho đối phương đầu dây nên kia.

"Chăn."

Hai phút sau, cánh cửa văn phòng đã có tiếng gõ.

"Vào đi."

Người mở cửa là người nghe đầu dây, mà cũng không ai khác chính là trợ lí Lâm.

Trên tay anh là một chiếc chăn, đúng yêu cầu của hắn.

"Boss, chăn của ngài..."

Đang nói bỗng nhiên khựng lại, anh đã thành công bị Khải Minh Kiệt lườm cho nát mặt.

Đưa cho hắn chiếc chăn, trợ lí Lâm bị đá ra khỏi phòng không thương tiếc.

"Quỷ gì vậy? Hôm nay Boss uống nhầm thuốc sao?"

"Hình như chăn là cho Lưu tiểu thư. Từ khi nào mà ngài ấy lại quan tâm đến cô ấy như vậy nhỉ?"

"Mà thay đổi như vậy, chắc phải gọi cô ấy thành thiếu phu nhân thật rồi."

Khải Minh Kiệt bế Lưu Y Tuyết sang phòng nghỉ của mình. Hắn đặt cô lên giường, nhẹ nhàng đắp chăn rồi ngồi cạnh cô.

Vuốt ve cô gái trước mặt, hắn coi cô như bảo vật của mình. Thật nhẹ nhõm khi được ở cạnh cô, người phụ nữ lạnh lùng này.

Ngồi vuốt ve, mà chìm vào giấc ngủ không hay.

Trưa đến, sáng đi nghỉ.

Lưu Y Tuyết tỉnh dậy đã thấy mình lại trong một căn phòng xa lạ khác, chẳng quen biết gì cả.

Ngơ ngác nhìn xung quanh, Lưu Y Tuyết cũng nhận định được, có lẽ đây là phòng nghỉ của tổng tài.

Bước ra ngoài, hắn đang không có trong văn phòng. Cô lại gần ghế của hắn, ngồi xuống.

Cái ghế này thật to và cao. Mình cô chỉ ngồi được một nửa cái ghế này. Chân còn chưa chạm đất, chẳng biết là do cô lùn hay do cái ghế này cao hơn so với mức quy định nữa.

Cô túm lấy chiếc vest đang treo trên giá của hắn. Toàn là mùi của hắn. Hương thơm dễ chịu, khiến người ta say đắm. Khoác nó lên người, Lưu Y Tuyết mở cửa đi lấy nước.

Văn phòng chủ tịch gì mà không có lấy bình nước? Chẳng hiểu hắn làm gì để sống sót nữa?

Lấy cốc nước xong, Lưu Y Tuyết định mò về văn phòng nhưng khi vừa quay lại, cô đã đụng phải một nhân viên nữ.

Cô ngã xuống, còn người nhân viên kia bị nước hất hết vào váy.

Cố gắng đứng lên, Lưu Y Tuyết hỏi thăm cô nhân viên.

"Xin lỗi, cô có sao..."

"Hừ! Cô làm ướt bộ váy Chanel mới mua của tôi rồi!" Cô nhân viên hét lên.

"Xin lỗi, tôi..."

"Xin lỗi cái gì, cô có đền được cho tôi không?"

"Đừng có cậy mình đi cạnh A Kiệt thì thích làm gì cũng được, hiểu chưa?"

Cô nhân viên này thật thô lỗ, đã lôi biết bao nhiêu con người hóng chuyện tụ tập về đây.

Những tiếng xì xào lại ầm lên.

"Có chuyện gì thế? Đây chẳng phải cô gái sáng nay đi cùng tổng tài sao?"

"Hình như đổ nước lên cái váy Chanel mới mua của Cố Khinh Khinh."

"Trời ạ! Khinh Khinh là Cố đại tiểu thư đấy! Chọc phải cô ta là chết chắc rồi!"

"Cũng chỉ là đổ nước lọc thôi mà. Có phải cà phê đâu..."

"Cô gái này xui xẻo thật. Ai cũng biết Cố Khinh Khinh yêu thầm tổng tài bấy lâu nay. Sáng nay thấy tổng tài và cô gái này nắm tay nhau, cô ta làm loạn cả sáng đấy!"

"Chậc chậc... Hình như cô này còn được vào phòng chủ tịch cơ..."

"Chết dở rồi, lần này cô gái xui xẻo này chết thật rồi!"

"Tôi không cần cô đền cáy cho tôi. Mà vừa hay chiếc giày của tôi bị bẩn. Hay cô cúi xuống liếm cho tôi đi, tôi sẽ bỏ qua cho cô!"

"Eo ơi, Cố Khinh Khinh chơi ác thật."

"Tội nghiệp cô gái kia quá."

"Là tôi chắc tôi liếm thật ấy chứ."

"Chẳng liếm thật thì cô ta còn đủ trò để dày vò chúng ta ấy chứ!"

"Mọi người trong công ty đều nói cô ta hợp với tổng tài vì cả hai đều độc ác như nhạu đấy!"

Cố Khinh Khinh đắc ý. Trong lòng cô ta tự nhủ rằng chắc chắn cô đang sợ hãi, nhất định sẽ cúi xuống liếm giày cho cô ta.

Lưu Y Tuyết đi đến lại gần Cố Khinh Khinh, quỳ một chân xuống.

"Aida, liếm thật sao?"

"Tiếc thật, tôi còn tưởng cô ấy sẽ làm gì Cố Khinh Khinh nữa, đúng là phụ lòng mà!"

Cố Khinh Khinh nhếch mép. Cô ta kiêu ngạo.

"Còn không mau liếm? Tôi không có thời gian cho cô đâu, còn có hàng nghìn người đang chờ tôi phê duyệt báo cáo đấy."

Lưu Y Tuyết cúi xuống sát với giày Cố Khinh Khinh hơn, bỗng cô đá thẳng vào cẳng chân cô ta, làm ả ngã xuống.

Theo lực chân, Lưu Y Tuyết cũng đứng bật dậy, đồng thời Cố Khinh Khinh cũng ngã xuống.

Lúc này cô ta đau đớn, nhưng cũng tức điên lên, tay chỉ thẳng vào mặt cô.

"Chết tiệt! Con điên kia! Mày dám đá tao à!"

Lưu Y Tuyết một lướt, bẻ gãy ngón tay kia của ả.

"Trước giờ, tôi ghét nhất là bị người khác chỉ tayv vào mặt."

Cố Khinh Khinh hét lên đầy đau đớn. Ả đường đường là một tiểu thư danh giá, vậy mà lại bị ả đàn bà trước mặt đánh đập? Đã vậy còn trước mặt bao nhiêu nhân viên! Thật mất mặt!

"Con chó! Tao nhất định phải đánh chết mày!"

Cố Khinh Khinh bật dậy, lao đến chỗ Lưu Y Tuyết. May thay, cô né được, và tóm lấy tay ả, một điệu quật xuống nhẹ nhàng.

"Á!" Cố Khinh Khinh hét lên.

Lưu Y Tuyết rời đi, không quên để lại một câu.

"Lo cho bản thân trước đi. Còn lặp lại một lần nữa..."

"Không chỉ là một ngón tay gãy nữa đâu."

Sau khi cô đi, nhân viên bắt đầu lên tiếng bàn tán.

"Trời ạ. Rốt cuộc cô gái đó là tiểu thư nhà nào vậy, dám đánh cả đại tiểu thư Cố gia luôn!"

"Eo ơi, bình thường Cố Khinh Khinh lên mặt dạy đời người ta lắm, giờ mất mặt chưa kìa!"

"Thật thảm hại!"

"Nói bé thôi, dù gì cũng là đại tiểu thư Cố gia, cô ta lại chẳng ức hiếp cậu đấy!"

"..."

Bỗng một giọng nói vang lên, làm tất cả nhân viên run sợ.

"Các người rảnh quá hả?"


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện