Tổng Tài Lạnh Lùng Độc Sủng Thê, Bà Xã Em Đừng Hòng Thoát

Chương 37: Tôi Sẽ Bảo Vệ Em


trước sau

Advertisement

Xe dừng lại trước cửa bệnh viện, Nam Ngữ mơ màng nhìn anh, đôi môi cô bị hôn đến sưng mọng rồi mà vẫn sán đến anh cọ cọ. Mộ Hàn kìm nén dục vọng đang dần nổi lên mà bế cô đi vào bệnh viện, cô lúc này y như một con sam bám lấy anh, còn dùng ngón tay trêu chọc đôi môi anh. Miệng nhỏ không ngừng dùng lời lẽ kích thích anh hơn

"Anh đẹp trai nè...ai cho anh hôn tôi vậy hả? Nếu anh đã hôn tôi thì phải chịu trách nhiệm với tôi đấy nhé..."

"Là em đã kích thích tôi trước."

"Anh không muốn chịu trách nhiệm với tôi à?"

Vẻ mặt Nam Ngữ ấm ức càng đáng yêu.

"Tôi sẽ chịu trách nhiệm."

Mộ Hàn nhìn cô bằng ánh mắt đen sâu thẳm.

"Thế còn được."

Nghe anh nói thế cô mới nở nụ cười.

"Nhưng mà...anh đưa tôi đi đâu vậy, tôi không muốn ở bệnh viện đâu."

Cô hoang mang nắm chặt lấy áo anh.

Nam Ngữ không thích bệnh viện một chút nào, bởi vì ở nơi đó mẹ cô đã bỏ cô mà đi, cô còn suýt chết khi sinh ra Gia Kỳ.

"Ngoan nào..."

Mộ Hàn thấy cô sợ hãi, bèn dịu dàng vuốt tóc cô.

Nam Ngữ vùi đầu vào lòng anh, biểu hiện đáng yêu dựa dẫm đó khiến cho trái tim anh bất giác trật đi một nhịp. Nhưng lại nghĩ tới lúc nãy khi cô nằm dưới thân tên Phó Từ kia, trong lòng liền bực bội, nếu lúc đó anh không đến kịp thì cô chẳng phải sẽ bị cưỡng hiếp hay sao?

"Thư ký Lưu."

Anh bỗng cất tiếng, thư ký Lưu lúc nào cũng đi theo sau anh, giữ một khoảng cách nhất định.

"Mộ tổng có gì phân phó ạ?"

"Sắp xếp cho cái tên kia một người phụ nữ, sau đó quay lại toàn bộ cho tôi."

Thư ký Lưu hiểu ngay, vô cùng chuyên nghiệp đáp "Vâng."

Ham muốn người phụ nữ của anh? Anh sẽ cho hắn nếm mùi khi động đến cô là như thế nào.

Mộ Hàn bế cô đi gặp bác sĩ nhưng Nam Ngữ lại cứng đầu không muốn rời xa anh, bác sĩ hết cách đành tiêm cho cô một liều thuốc ngủ. Nhìn gương mặt cô an yên nằm trên giường bệnh, anh lại muốn đánh đòn cô một trận vì cái tội dám đi khách sạn với người đàn ông khác.

Anh định bỏ cô lại trong bệnh viện, nhưng đi đến cửa rồi lại không nỡ, thế là lại sai người để ý trông nom cô.

Sáng hôm sau, Nam Ngữ ngủ một giấc thật ngon đến gần xế trưa mới tỉnh lại. Cô chậm rãi mở mắt nhìn thấy trần nhà trắng xóa, mùi thuốc khử trùng nồng nặc bên mũi. Đại não đơ mất mấy giây mới hoạt động lại, cô giật mình ngồi bật dậy, cúi xuống sờ sờ quần áo trên người, không phải chứ? Cô đang mặc quần áo bệnh nhân, chẳng lẽ tối hôm qua cô đã thật sự quan hệ với tên khốn Phó Từ kia??

Nhưng tại sao tỉnh dậy lại đang ở bệnh viện...

Cô gái thư ký bấy giờ đi mua cháo về mới quay lại. vừa nhìn thấy Nam Ngữ liền cười nói.

"Nam tiểu thư, cô tỉnh rồi à?"

"Cô là ai vậy?"

Nam Ngữ hiếu kỳ hỏi.

"Tôi là thư ký của Mộ tổng, được ngài ấy phân phó chăm sóc cô."

Mộ tổng? Mộ Hàn sao?

"Ngày hôm qua anh ấy đưa tôi vào bệnh viện à?"

"Đúng vậy thưa Nam tiểu thư."

Nam Ngữ ôm đầu nhớ lại, hình như đúng là sau khi Phó Từ đè cô lên ghế thì có một bóng người đàn ông tới...nhưng sau đó thì cô không hề nhớ gì cả.

"Vậy quần áo trên người tôi là sao?"

"Cô yên tâm, Nam tiểu thư, quần áo là tôi thay cho cô ạ."

Bấy giờ cô mới thở phào một hơi, may quá.

"Cô ăn cháo đi ạ, Mộ tổng đã dặn dò tôi phải chăm sóc cô thật cẩn thận."

Cô gái múc cháo ra bát đưa cho cô.

Quả thật Nam Ngữ đã đói ngấu, cô cảm ơn cô gái đó rồi không khách sáo cầm bát cháo ăn, vừa ăn vừa nghĩ tới Mộ Hàn.

Hôm qua sao anh biết cô ở đó mà tới cứu nhỉ? Cứ không muốn mắc nợ anh thêm mà dường như giữa hai người bọn họ lại có một sợi dây vô hình quấn lấy nhau.

Nam Ngữ ăn xong, thư ký đưa cho cô một bộ đồ mới để thay, cô nhìn đồng hồ đã đến trưa rồi ư? Phải mau vào bệnh viện xem Gia Kỳ thế nào.

"Ừm...tôi không sao rồi,cảm ơn cô, làm phiền cô quá."

"Không sao đâu Nam tiểu thư."

Cô gái đó tươi cười.

Cô cảm ơn thêm một lần nữa rồi rời khỏi bệnh viện, gọi taxi đến bệnh viện của Gia Kỳ. Vừa ngồi lên xe thì điện thoại của cô có tin nhắn báo, người mà cô vừa nghĩ tới đã nhắn tin cho cô.

"Mười phút nữa ở bệnh viện Gia Kỳ, tôi đợi em."

Người gửi không ai khác chính là Mộ Hàn, Nam Ngữ nghĩ cô nên đích thân cảm ơn anh ta một tiếng thì hơn.

Xe taxi chở cô đến bệnh viện cũng vừa vặn mười phút, vừa xuống xe đã nhìn thấy chiếc ô tô màu đen quen thuộc của Mộ Hàn.

Nam Ngữ bước tới, gõ gõ vào cửa kính xe, cửa xe lập tức mở ra, cô chưa kịp làm gì đã bị một bàn tay kéo lấy. cả người mất đà cứ thế ngã vào một lồng ngực vạm vỡ ấm áp.

"Buông tôi ra."

Cô như cũ xù lông lên đẩy anh ra, trái ngược lại hẳn với dáng vẻ nũng nịu cọ cọ vào lòng anh tối hôm qua.

"Xem ra vừa khỏi bệnh một cái là em quên luôn người đã cứu mạng mình nhỉ."

Mộ Hàn bỗng cất giọng châm biếm, bình dấm chua bên trong anh chậm rãi lan ra, cô nghe thế thì lời cảm ơn đang định nói bỗng chốc tắt lịm.

"Liên quan gì đến anh!"

"Không liên quan? Hừ, Nam Ngữ, em vào khách sạn với người đàn ông khác, còn nói không liên quan tới tôi? Hay là em thấy tôi không đủ tiền cho em?"

Anh cứ tức giận lên là lời lẽ thốt ra lại xúc phạm cô. Nam Ngữ tức lắm, cộng thêm uất ức việc cô bị Phó Từ uy hiếp, lớn tiếng mắng lại anh.

"Anh tưởng có tiền là hay lắm à?! Có tiền là có thể bắt người khác làm theo hay sao? Tôi là con người chứ không phải thú nuôi để anh sai khiến, mỗi khi anh gọi thì tôi sẽ phải có mặt!"

"Hừ! Em lớn giọng quá nhỉ? Nếu em đã ham muốn như thế, chỉ cần nói một tiếng, tôi sẽ thỏa mãn em!"

Mộ Hàn hung hăng bóp cằm cô làm cô phát đau, Nam Ngữ càng không sợ anh, cứng đầu nói

"Tôi ngủ với ai cũng chẳng liên quan đến anh!"

Anh nghe xong càng tức giận, thân hình cao lớn ép sát cô vào cửa kính xe. Hơi thở anh tràn đầy nguy hiểm, ánh mắt anh lạnh lùng mà nói

"Tôi nói cho em biết, em là người phụ nữ của Mộ Hàn này! Đừng có mơ!"

Dứt lời, đôi môi anh đã hạ xuống môi cô. Nụ hôn cuồng bạo mạnh mẽ, Nam Ngữ vùng vẫy đánh vào ngực anh thì lại bị anh khóa chặt tay, cô cắn chặt răng thì Mộ Hàn liền bóp cằm cô bắt cô phải mở miệng ra. Đầu lưỡi anh luồn vào khuấy đảo trong khuôn miệng cô, tựa như trừng phạt cô, hơi thở cô dần trở nên gấp gáp nhưng anh không buông tha cô, miệng anh có mùi bạc hà cùng mùi thuốc lá nhàn nhạt, Nam Ngữ cảm nhận môi bị anh mút đến phát đau, cô cau mày nhưng chỉ thốt ra được tiếng "ư ư" giống như con thú nhỏ bé đáng thương.

Mộ Hàn thấy cả người cô dần không phản kháng nữa, lúc này anh mới buông cô ra. Anh lạnh lùng nói, lời lẽ vô cùng bá đạo.

"Nam Ngữ, em là người phụ nữ của Mộ Hàn này, nếu như em dám đi gặp gỡ tên đàn ông khác, tôi sẽ phế hắn rồi nhốt em lại!"

Cô định phản báng nhưng bắt gặp ánh mắt sắc lẹm như dao kia của anh, lời đến miệng lại nghẹn trong cổ họng.

Cô suy nghĩ lại, cảm thấy bản thân cũng hơi quá khích, chung quy Mộ Hàn cũng chỉ vì lo lắng cho cô mà thôi.

"Tối hôm qua không phải đột nhiên mà tôi đến khách sạn..."

Nam Ngữ chợt nói, ngữ khí đã dịu đi so với lúc nãy.

"Vậy thì là gì?"

"Thực ra...tôi đã bị Phó Từ uy hiếp, vì thế nên tôi mới đến đó."

Mộ Hàn nghe xong hơi cau mày, thì ra là như thế. Nhưng tại sao cô không nói cho anh biết, chẳng lẽ cô không tin tưởng anh hay sao?

"Từ bây giờ em hãy nói cho tôi biết, tôi sẽ bảo vệ em."

Anh nói.

Cô cúi đầu, có chút rung động, sau cùng chỉ nhẹ giọng nói cảm ơn anh. Cô không quên anh và cô là hai thế giới hoàn toàn khác biệt, còn anh lúc này thầm quan sát vẻ mặt cô, xem ra hành trình chinh phục cô gái này sẽ còn rất dài...

*

*

*

Phó Từ hôm qua đi cả đêm không về, Nam Xuyên lúc này đang ngồi trong phòng sơn móng tay, cho đến khi bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, cô ta mới giật mình cất mấy lọ sơn móng đi.

"Ba."

Nam Vĩ mở cửa bước vào, hơi cau mày hỏi

"Phó Từ đâu?"

"Anh ấy...sáng sớm anh ấy đã đi làm rồi ạ."

"Đừng có nói dối! Đêm hôm qua nó không về đúng không?"

Nam Xuyên hoảng hốt. không ngờ ông lại biết được, nhất thời không biết nói thế nào.

"Nam Xuyên, tại sao nó mãi vẫn không chịu lấy con hả? Nếu con cứ như thế thì sẽ chẳng thể nào là vợ chính thức của nó. Ba nói cho con biết,nếu không nắm được nhà họ Phó ở trong tay thì đừng coa kêu ba là ba nữa!"

Nam Vĩ lớn tiếng, sau đó đóng sập cửa lại đi ra ngoài.

Cô ta ngồi bệt xuống đất, cả người như mất hết sức lực. Sự thật là năm đó hôn lễ hoành tráng mà mọi người thấy chỉ là cái vỏ, còn bọn họ vẫn chưa chính thức đi đăng kí kết hôn.

Nói như thế, cô ta chẳng là gì cả. Bây giờ Nam Ngữ còn trở về, Phó Từ thì cứ tơ tưởng đến cô, không...cô ta không thể cứ để như thế này được...cô ta nhất định phải là phu nhân của nhà họ Phó!

Đúng lúc này,tiếng tin nhắn vang lên. Nam Xuyên với tay lấy điện thoại, số lạ sao? Cô ta hoài nghi ấn vào xem. Vừa mới mở lên, bàn tay cầm điện thoại của cô ta đã run run, điện thoại rơi cạch xuống đất.

Trong clip là hình ảnh Phó Từ đang lăn lộn với một người phụ nữ khác.

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện