Tổng Tài Lạnh Lùng Độc Sủng Thê, Bà Xã Em Đừng Hòng Thoát

Lòng đố kỵ


trước sau

Advertisement

Lâm Uyển Nguyệt lúc này chợt dừng động tác lại, quay sang nói với Hàn Mạt

 

 

"Hàn biên tập. Nếu như nhẫn của tôi đích thị là do cô ta lấy cắp thì có phải cô ta sẽ bị đuổi ra khỏi đài truyền hình này hay không?"

 

 

Mục đích của Lâm Uyển Nguyệt chính là không muốn Nam Ngữ làm việc ở đây, là muốn cô sẽ có một vết nhơ trong sự nghiệp.

 

 

Hàn Mạt vẫn nói đỡ cho cô.

 

 

"Tôi cảm thấy cô ấy sẽ không làm việc dại dột hủy hoại tiền đồ như vậy đâu."

 

 

Lâm Uyển Nguyệt nghĩ rằng Hàn Mạt bị Nam Ngữ cho uống bùa mê thuốc lú rồi, cô ta không đợi được nữa, hất hàm nói với cô.

 

 

"Nam Ngữ! Bây giờ cô giao chiếc nhẫn của tôi ra đây thì tôi sẽ rộng lượng mà không truy cứu chuyện này nữa, bằng không thì cô cứ đợi mà vào đồn cảnh sát đi!"

 

 

Cô bình tĩnh nhìn bọn họ, cả Lâm Uyển Nguyệt, Tiểu Đình, Phó Tĩnh, Nam Xuyên và đám đông đang hóng hớt xem kịch hay. Tại sao tất cả những gì mà bọn họ muốn đều là muốn dồn ép cô vào đường cùng?

 

 

Nam Ngữ hít sâu một hơi, thù hận, ghen ghét, đố kỵ, tất cả bọn chúng đã muốn chơi, vậy cô sẽ chơi đến cùng!

 

 

"Lâm Uyển Nguyệt, cô tin tưởng Tiểu Đình đến vậy sao?"

 

 

Tiểu Đình bị nhắc đến tên, bỗng giật mình.

 

 

"Ý của cô là sao?"

 

 

"Ý của tôi là, Tiểu Đình bị cô mắng chửi, còn đánh đập như vậy, lẽ nào cô ta không để bụng? Muốn nhân cơ hội này đổ tội cho tôi?"

 

 

Tiểu Đình vội vã lên tiếng.

 

 

"Tôi không hề để tâm! Là cô làm sau đó lại muốn khích bác chia rẽ tôi và Uyển Nguyệt."

 

 

Lâm Uyển Nguyệt cười hài lòng nhìn cô ta rồi mới nói

 

 

"Nam Ngữ… cô đây đang là đường cùng nên tìm cách cứu vãn hay sao? Tiểu Đình rất trung thành với tôi, giống như một con chó vậy, mà con chó thì sẽ không bao giờ phản bội chủ của mình."

 

 

Cô ta khoác vai Tiểu Đình, còn Tiểu Đình gạt nước mắt cầu xin.

 

 

"Nam Ngữ, xin cô đừng nói năng lung tung nữa, hãy trả lại nhẫn cho Uyển Nguyệt đi,tôi đâu có làm gì đắc tội với cô mà cô lại nói tôi như vậy chứ?"

 

 

Thư Mộng, người đã gai mắt với Nam Ngữ từ đợt phỏng vấn lần một lần trước, õng ẹo lên tiếng.

 

 

"Đúng rồi, thảo nào chiếc váy kia tôi lại thấy quen quen, thì ra là hàng fake của nhà thiết kế Alvis. Một nhà thiết kế nổi tiếng như anh ấy làm sao có thể nhìn trúng cô mà làm váy cho cơ chứ?"

 

 

"Đáng tiếc là dù có mặc cũng không thể biến thành phượng hoàng được đâu."

 

 

Tiếng xì xào lại không ngớt, Thư Mộng đã phải làm cái bóng của Lâm Uyển Nguyệt rồi, bây giờ thêm Nam Ngữ nữa, vậy chẳng phải vị trí của cô ta lại càng lu mờ nữa hay sao?

 

 

"Nhưng chính mắt tôi nhìn thấy nhà thiết kế Alvis đưa váy cho cô ta mà."

 

 

Một người khác nói.

 

 . Truyện Lịch Sử

"Cô đã tận mắt nhìn thấy nhà thiết kế Alvis trước đây ngoài đời chưa? Nghe đồn anh ấy rất kín đáo, không thích lộ mình trước báo chí. Không chừng Alvis đó cũng chỉ là người mà cô ta thuê để nhằm thu hút sự chú ý mà thôi."

 

 

Thư Mộng phản bác, cô gái kia không nói được gì nữa.

 

 

Mọi người càng chắc chắn mọi chuyện là do Nam Ngữ làm.

 

 

Người ta nói lòng đố kỵ của phụ nữ đúng là đáng sợ quả không sai mà.

 

 

"Nam Ngữ, cô đừng cố gắng câu giờ nữa, mau trả cái nhẫn đây cho tôi!"

 

 

Lâm Uyển Nguyệt lại nói.

 

 

"Lâm Uyển Nguyệt, nếu như không phải tôi làm thì cô định giải quyết thế nào?"

 

 

Nam Ngữ mặt không đổi sắc, bình tĩnh hỏi.

 

 

Cô ta là mc nổi tiếng của đài, dưới sự chứng kiến của nhiều người như thế nên sợ mất mặt, nghĩ đây chỉ là chiêu trò khích bác của Nam Ngữ, vì thế không lung lay nói.

 

 

"Tôi sẽ cúi đầu xin lỗi cô."

 

 

"Được. Cô nói phải giữ lời."

 

 

"Được, có gì mà phải sợ! Nhưng còn cô cũng đừng quên là nếu đúng là cô làm thì sẽ phải cút khỏi cái Đài Truyền hình này."

 

 

Nam Ngữ "Được."

 

 

 

 

Thấy cô tự tin như vậy thì Phó Tĩnh có chút lo lắng nhìn Tiểu Đình, cô ta gật đầu với Phó Tĩnh hàm ý tất cả mọi chuyện vẫn diễn ra đúng theo kế hoạch đã sắp đặt sẵn từ trước. Phó Tĩnh bây giờ mới trở lại bộ dáng ngạo nghễ, nhếch môi cười chờ cho Nam Ngữ bị đuổi khỏi đây.

 

 

Muốn đấu với cô ta sao… đúng là không biết tự lượng sức mình.

 

 

Nam Xuyên cũng lộ vẻ mặt đắc ý, đáng lẽ Nam Ngữ nên yên phận ở nước ngoài, đừng nên quay về làm gì. Kết cục như ngày hôm nay là thứ xứng đáng mà cô phải chịu mà thôi.

 

 

"Hừ!"

 

 

Lâm Uyển Nguyệt giật lấy túi xách trong tay Nam Ngữ để kiểm tra nhưng lại không thấy. Tiểu Đình đột ngột nói.

 

 

"Có lẽ là giấu ở bộ váy cô ấy mặc trước đó."

 

 

Lâm Uyển Nguyệt "Hàn biên tập, hay là chị đích thân đi kiểm tra đi cho công bằng."

 

 

Cô ta lại lấy đi túi đựng dưới chân Nam Ngữ, đưa cho Hàn Mạt. Vẻ mặt của Nam Ngữ vô cùng bình thản.

 

 

"Cứ tự nhiên."

 

 

Hàn Mạt đành mở túi ra, sau một hồi chờ đợi, mọi người đều hồi hộp xem kết quả nhưng lại không hề như bọn họ nghĩ.

 

 

"Không có.""


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện