Tổng Tài Lạnh Lùng Độc Sủng Thê, Bà Xã Em Đừng Hòng Thoát

Làm người phụ nữ của tôi


trước sau

Advertisement

"Cháu trai của bà về rồi sao?"

Lão thái thái ra tận cửa đón anh.

Lão thái thái năm nay đã hơn sáu mươi tuổi, trên người mặc bộ váy màu xanh ngọc dài quá gối nền nã, đôi mắt tinh anh, mái tóc được búi gọn và cài bằng một cây trâm vàng.

Mộ Hàn nhìn hai bên là hàng dài người hầu, lạnh nhạt nói.

"Bà, không cần phải khoa trương vậy đâu ạ."

Anh mặc bộ vest được cắt may tinh tế, mỗi bước đi đều giống như quý tộc, khí chất cao quý không che lấp.

"Bà đâu thấy khoa trương. Lâu lắm cháu mới về đây, nên bà cần phải chào đón cháu thật tươm tất chứ."

Mộ Hàn ngồi xuống ghế salon, nếu như lão thái thái mà có thể bắn pháo hoa được thì có lẽ cũng làm luôn ấy chứ.

"Cháu xin lỗi, dạo này công ty nhiều việc quá."

Lão thái thái nắm lấy bàn tay anh

"Được rồi, nhìn cháu kìa… vất vả tới nỗi gầy rộc cả người rồi."

Lão thái thái đánh mắt cho người hầu dâng trà lên, Nam Ngữ cũng len lén chạy ra nhìn nhưng lại chỉ nhìn thấy bóng lưng của anh.

"Nhìn quen quá vậy nhỉ..."

Cô chợt lẩm bẩm.

Mấy cô hầu gái chen chúc để được dâng trà, Nam Ngữ thì không hứng thú lắm, quay lại nhà bếp tiếp tục làm món ăn còn đang dang dở.

Một cô hầu gái đặt cốc trà xuống trước mặt anh, mặt đỏ như gấc nói.

"Mời thiếu gia dùng trà ạ."

Mộ Hàn lạnh tạnh chẳng liếc nhìn, Lão thái thái mỉm cười, đối với vấn đề tình cảm đã bao nhiêu năm rồi anh chẳng có một ai, vì thế đến bây giờ Lão thái thái đã thấy hơi sốt ruột.

Thế mà mỗi lần bà nhắc đến thì anh lại kiếm cớ gạt nó đi...

"Tiểu Hàn, cháu lên thay đồ đi rồi ăn cơm, hôm nay bà đã chuẩn bị rất nhiều món ăn ngon cho cháu đó."

Mộ Hàn gật đầu, sau đó sải bước lên lầu, đúng lúc đó cả anh và cô đều ngẩng đầu lên, vừa vặn chạm mặt nhau. Nam Ngữ ngạc nhiên mở to mắt, sau đó nhanh chóng xoay người lại trốn đi. Ôi trời ơi… rốt cuộc là số của cô còn đen đủi đến mức nào cơ chứ, cháu trai của lão thái thái lại là tên ác ma đó hay sao?

"Tiểu Hàn, có vấn đề gì vậy?"

Lão thái thái thấy anh đột ngột đứng sững lại, lên tiếng hỏi.

"Không sao ạ."

Mộ Hàn đi lên lầu, khóe môi anh còn hơi nhếch lên cười.

Về phòng, anh ngay lập tức cởi đồ ra đi tắm, cơ bụng sáu múi hiện ra, bả vai rộng, eo thon, xương quai xanh quyến rũ, thân hình của anh còn đẹp hơn cả nhưng người mẫu.

Gương mặt anh lại đẹp như tạc, hơi nước dần bốc lên, anh vuốt tóc ra phía sau, nước từ trên nhỏ xuống thân hình cường tráng, ngón tay chậm rãi sờ lên đôi môi của mình, dường như lại nhớ đến ai đó...

"Cô ta rõ ràng là lạt mềm buộc chặt..."

Mộ Hàn tắm xong, mặc áo polo trắng, quần xám thẳng thớm, anh lau lau mái tóc của mình, sau đó chợt nhớ ra chuyện gì đó, buông khăn đi xuống lầu.

Lúc này trong phòng bếp chỉ còn lại một mình Nam Ngữ, người hầu đã theo Lão thái thái ra vườn hoa, cắt tỉa thêm mấy bông hoa trang trí bàn ăn.

Anh thành công lẻn vào phòng bếp mà không ai biết, Nam Ngữ đang cặm cụi trang trí đĩa thức ăn, bỗng nhiên cảm nhận được một luồng hơi ấm cùng mùi hương bạc hà nhè nhẹ áp sát, cô giật mình quay người lại.

"Á!"

Nam Ngữ kêu lên nhưng lại bị bàn tay anh tức thì bịt miệng lại.

"Cô muốn tất cả mọi người biết chúng ta ở đây sao?"

Nam Ngữ trợn mắt, Mộ Hàn nhếch môi cười rồi buông cô ra. Anh vừa tắm xong, nước từ trên mái tóc còn ướt nhỏ xuống vai, qua xương quai xanh rồi mất hút sau cổ áo.

Ánh mắt đen thăm thẳm còn nhìn cô đầy hàm ý, cô gái này đúng là lúc nào cũng mang đến cho anh bất ngờ nhỉ? Váy người hầu xòe bồng, cộng thêm gương mặt này, là muốn câu dẫn anh sao?

Mộ Hàn đột nhiên giơ tay ra, Nam Ngữ giật mình co rúm người lại.

"Anh muốn làm gì?"

"Tôi muốn uống nước."

"À..."

Nam Ngữ nhận ra là mình đang thể hiện cảm xúc thái quá, cô đứng che mất tủ lạnh, thế nên xoay người mở tủ lấy một chai nước ra cho anh. Mộ Hàn nhận lấy, mở nắp tu thẳng, yết hầu chuyển động, gương mặt dù chỉ đơn giản là uống nước thôi cũng đẹp không tả được.

Cô bối rối đứng lùi ra, cô vẫn nhớ chuyện anh bảo cô đừng bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa, và còn chuyện Lam Yên nói rằng anh bị bệnh cuồng bạo. Nam Ngữ sợ sự xuất hiện của mình lại chọc giận tới anh.

Mộ Hàn thấy cô nép vào như gà con, đặt cạch chai nước xuống mặt bàn đằng sau cô rồi bế bổng cô lên ngồi lên bàn, giờ thì tầm mắt cô đã ngang với anh, còn Nam Ngữ lại giật mình không biết anh lại định làm gì.

"Anh làm gì vậy? Thả tôi xuống..."

"Nam Ngữ..."

Anh chợt gọi tên cô, khóa chặt cô trong vòng tay mình.

"Cô còn nói cô không có ý định tiếp cận tôi? Vậy hôm nay cô còn xuất hiện ở đây, với bộ dạng này?"

Ánh mắt anh quét xuống toàn bộ thân hình của cô.

"Tôi không có."

Nam Ngữ nói, cái tên này có thể bớt tự luyến đi một chút được không?

Mộ Hàn nhướn mày, rõ ràng là không tin cô.

"Tất cả chỉ là tình cờ mà thôi, hôm nay một người bạn của tôi nhờ tôi tới đây, nên tôi mới đến giúp..."

"Ồ?"

"Thật đấy!"

"Tôi mà biết anh ở đây còn lâu tôi mới đến."

Nam Ngữ hơi tức giận, càng luống cuống muốn nhảy xuống, nhỡ có ai vào đây mà nhìn thấy bọn họ, thì đời này của cô coi như tiêu rồi...

Nghe cô nói, anh lại còn bực bội hơn cả cô, bèn cố chấp không cho cô xuống, còn ép sát vào, hơi thở nam tính cùng mùi bạc hà thanh lạnh làm hô hấp của cô như chững lại, ánh mắt của anh sáng rực như đang nhìn con mồi của mình.

"Làm người phụ nữ của tôi."

Nam Ngữ còn tưởng mình nghe lầm.

"Cái gì? Còn lâu! Tôi nói rồi, tôi không phải cố tình tiếp cận anh… ứm..."

Chưa nói hết thì đôi môi anh đã hạ xuống bờ môi thơm tho đỏ mọng kia, chính là cảm giác ngọt ngào làm anh si mê này, đôi môi cô khiến anh hôn một lần đã không quên. Cảm giác này rất giống với đôi môi từ lâu lắm rồi...

"Ứ..."

Nam Ngữ không thể tin được là mình lại bị anh cưỡng hôn một lần nữa, đầu lưỡi anh cuốn lấy lưỡi cô đê mê mút mát, không cuồng bạo như lần trước mà dịu dàng hơn...

Mộ Hàn ghì chặt hai tay không cho cô vùng vẫy, gò má đỏ lên không biết là do hít thở không thông hay là do nụ hôn kia nữa, người đàn ông ác ma này...hết lần này đến lần khác cướp hôn cô, đúng thật là vô sỉ mà.

Phản ứng cơ thể của Nam Ngữ lại không nghe theo lí trí của mình, mùi hương bạc hà của anh cứ vấn vít bên mũi, nụ hôn của Mộ Hàn hoàn toàn theo bản năng chứ không hề có chút kĩ thuật mà vẫn cuốn hút lấy cô...

Cô lôi lại lí trí rồi đẩy mạnh anh ra, hai tay che lấy miệng của mình, ánh mắt dường như ấm ức sắp khóc. Trong lòng anh chợt dâng lên một cảm xúc khó tả, là muốn ôm cô vào lòng sao?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện