Tổng Tài Lại Gọi Tôi Đến Nhà Chị Ấy!

Chương 53: Đại lão bản trật chân rồi!


trước sau



Cô cô là một nữ cường nhân, cũng là người bận rộn, sáng sớm thức dậy liền xử lý các văn kiện khẩn từ công ty, buổi trưa và buổi tối phải cùng bạn thân đi hẹn.
Nghe cô cô nói vài người có quan hệ hợp tác với công ty, hơn nữa trên phương diện sinh hoạt cũng khá thân, đương nhiên bạn bè bên cạnh cô cô đều là giới nữ, cũng đều là nữ cường nhân.
Lâm Sanh chưa từng cùng cô cô đi chung với họ, nếu bạn bè của cô cô hợp mặt cô sẽ không đi cùng.
Nằm trên giường, dựa trên người cô cô, hai người an nhàn thoải mái trò chuyện, bồi cô cô xử lý xong văn kiện quan trọng của công ty, thời gian cũng dần trôi qua, đến trưa rất nhanh có người tới đón cô cô.
Đứng ở cửa dưới lầu tiễn cô cô đi, Lâm Sanh quay đầu nhìn chung quanh một lần, nhìn thấy chiếc Jeep trắng đậu cách đó không xa, lập tức chạy lên lầu.
Nhấn chuông cửa nhà Hứa Nam.
Đợi mấy phút cũng không mở cửa, Lâm Sanh tiếp tục nhấn vẫn không có hồi âm, móc điện thoại trong túi ra, nhỏ giọng lẩm bẩm:
"Lẽ nào ra ngoài rồi?"
Gọi cho Hứa Nam một cú điện thoại.
Sau khi chuyển máy, bên kia điện thoại truyền tới tiếng ồn ào, không giống đang ở nhà.
Hứa Nam nói:
"Sao vậy, có chuyện gì?"
"Không có gì, em nhấn chuông nhà chị, chị không ở nhà." Lâm Sanh xoay người, đi về phía cửa đối diện: "Hôm nay là chủ nhật, vẫn phải tới công ty tăng ca à?"
"Chị ở ngoài cùng khách hàng trao đổi công việc." Hứa Nam hời hợt nói: "Sao, gọi điện cho chị, tiểu bảo mẫu, em nhớ chị à?"
Lâm Sanh khẽ hừ, nói:
"Đừng tự luyến, ai nhớ chị, bảo mẫu quan tâm chủ của mình có ở nhà không, đây là trách nhiệm hiển nhiên của một bảo mẫu."
Ngửa mặt nhìn về phía bầu trời xanh thẳm, khóe môi Hứa Nam vẽ ra đường cong, khẽ nói:
"Không phải em ở cùng cô cô à, chạy tới nhấn chuông cửa nhà chị không sợ bị cô cô phát hiện."
"Cô cô có việc ra ngoài." Lâm Sanh mở cửa vừa đổi giày vừa nói: "Khi nào chị trao đổi xong, tiểu bảo mẫu thân yêu của chị tới đón chị về nhà."
"Sắp xong rồi, không cần đón, chỗ này cách nhà không quá xa." khóe mắt Hứa Nam cong cong đầy ý cười, trao đổi đang tiến vào giai đoạn gay cấn vừa hay Lâm Sanh gọi điện tới, tạo cơ hội cho cả hai tạm nghỉ ngơi.
"Em nói chị ra ngoài sao không lái xe." chợt ngừng lại, Lâm Sanh vén tóc ra sau tai, "Buổi tối cô cô có thể về muộn, đến lúc đó ra ngoài ăn hay em nấu cho chị?"
Hứa Nam suy nghĩ một chút, khẽ nói:
"Đi ra ngoài ăn đi, sợ cô cô em trở về bất ngờ."
Lâm Sanh rất muốn nói cho Hứa Nam cô cô đã biết chuyện hai đứa mình, thế nhưng nghĩ đến đêm qua, Hứa đại boss không muốn cô cô biết vào lúc này.
Hứa đại boss có lo lắng của mình. Vậy hay là không nói ra.
"Được, vậy chị làm việc trước đi." Lâm Sanh đi vào phòng ngủ, "Em cũng phải ra ngoài một chuyến."
"Ra ngoài làm gì?"
Nghe xem, giọng này đầy vẻ chất vấn.
Lâm Sanh nén cười, nghiêm túc nói:
"Đại lão bản, quan hệ của chúng ta là gì, tiểu bảo mẫu với nhân viên quèn, từ lúc nào phải khai báo với chị."
Bên kia điện thoại không nói chuyện, chỉ truyền tới tiếng hít thở nặng nề.
Lại trêu chọc Hứa lão bản, Hứa lão bản tức giận, Lâm Sanh thấy được thì tém lại, ngay lập túc khai báo hành trình:
"Hai giờ chiều, em hẹn Bình Bình đi tập gym."
"Tập gym?" Hứa Nam ngẩn người.
"Chị đã quên, em từng nói với chị em vẫn luôn đi tập gym để duy trì vóc dáng à, nếu không sao em có được cơ bụng mà chị ao ước chứ, mã giáp tuyến*."
*Là chỉ bụng không có thịt thừa, còn muốn có cơ nhục đường cong, bụng chủ yếu do hai bộ phận cấu thành, chia làm cơ bụng cùng bụng ngoại tà cơ, mà cơ bụng cùng bụng ngoại tà cơ ở giữa sẽ hình thành đường cong, đây là Mã giáp tuyến.
Hứa Nam trầm mặc không nói, cô đang nhớ tới đêm đó Lâm Sanh uống say, cởi sạch trần truồng nhưng lại không đặc biệt quá chú ý tới cái gì cơ bụng cái gì mã giáp tuyến, cô chỉ nhớ hai cái bánh bao mập mập trắng noãn.
"Lần trước chị không thấy là tiếc nuối của chị, bây giờ có muốn em chụp cho chị thưởng thức không?"
Lâm Sanh đứng ở trước gương, vén áo ở bụng lên, nhìn bụng dưới bằng phẳng, hai bên rốn nổi cơ, hình thành đường nét lưu loát.
Bùi ngùi sờ sờ bụng dưới, đây chính là quá trình cô kiên trì tập gym, đổ biết bao mồ hôi, qua biết bao năm mới được thành quả lao động này, thực sự quá khó khăn.
Không nghe thấy Hứa Nam lên tiếng, Lâm Sanh thả áo xuống, ngã xuống giường:
"Sao vậy, có phải quá bận không, chị làm việc đi em cũng phải ra ngoài."
Ký ức bị khơi gợi lên, Hứa Nam không khống chế được lại bắt đầu miên man bất định, đưa tay che gương mặt đang nóng lên của mình, bình tĩnh trả lời:
"Được, gởi địa chỉ cho chị."
"Chị cũng muốn tới?" Lâm Sanh kinh ngạc.
"Không được à?"
Đang theo đuổi đại boss thì mọi chuyện nên thuận theo đại boss, Lâm Sanh không tự chủ được gật đầu:
"Được, em không có nói là không được, con đường chỗ chúng ta đi làm có câu lạc bộ gym, đi bộ 10 phút là đến."
Hứa Nam hơi nhướng mày, quay đầu nhìn khắp nơi, ánh mắt phút chốc dừng lại, cô đã thấy cách đó không xa có cái bảng 'Phi Khinh câu lạc bộ Gym' vàng chói lọi.
"Ừm, chị biết rồi." Hứa Nam lên tiếng trả lời.
Nhìn thoáng qua đồng hồ, 1 giờ rưỡi, cô vẫn chưa ăn cơm trưa, Lâm Sanh vội vàng từ trên giường đứng dậy, hấp tấp nói:
"Vậy chị làm trước đi, trao đổi xong muốn qua thì gọi điện cho em."
"Được."
Cúp máy, Lâm Sanh thay một bộ đồ thoải mái, vừa ra ngoài vừa gọi điện cho Bình Bình nhà cô, lúc này Bình Bình cũng từ bệnh viện ở bên kia thành phố xuất phát.
Từ bệnh viện bên kia thành phố đến phòng tập khoảng nửa giờ đi xe, Lâm Sanh đi 10 phút tới, cô không có vào liền mà xoay người đi vào quán mì bên cạnh, ăn no bụng trước rồi nói.
Cô là khách quen của quán mì này, mỗi cuối tuần trước hay sau khi tập đều tới đây ăn một tô, 10 phút ăn mì còn dư 10 phút dùng để tiêu hóa.
Ăn no uống đủ.
Lâm Sanh tinh thần sảng khoái từ quán mì đi ra, đi chưa được mấy bước cô phát hiện có điểm sai sai, sao người đi đường cạnh cô đều liên tục quay đầu lại nhìn, chẳng lẽ có cảnh gì bạo phát?
Bước chân ngừng lại, Lâm Sanh theo ánh mắt của mấy người kia ngoáy lại nhìn, thì ra đang nhìn mỹ nữ ngồi trên băng ghế dài, tuy là khuôn mặt bị mái tóc dài xõa vai che khuất, không thấy được dáng dấp cụ thể ra sao. Nhưng làn da như tuyết như ngọc, vóc người mảnh mai dịu dàng, nhất định là tiểu tỷ tỷ xinh đẹp.
Chỉ là tiểu tỷ tỷ xinh đẹp này sao Lâm Sanh càng nhìn càng thấy quen mắt, từng bước từng bước cách tiểu tỷ tỷ xinh đẹp ngày càng gần, tim của cô đập càng ngày càng nhanh.
Hai mắt Lâm Sanh nhìn chằm chằm, cũng hề chớp mắt nhìn chăm chú tiểu tỷ tỷ xinh đẹp, tiểu tỷ tỷ xinh đẹp hình như cảm nhận được ánh mắt của cô, ở xa xa ngoảnh lại.
Lần này thấy rõ ràng, Lâm Sanh phút chốc mở to mắt, trong lòng thầm kêu lớn Hứa đại boss!
Hứa Nam cũng nhìn thấy Lâm Sanh, nhưng căn bản không kịp gọi, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn thiếp thân tiểu bảo mẫu của cô càng chạy càng nhanh, 'bụp' nặng nề một tiếng, đụng đầu vào bảng cảnh báo bên đường.
Ngu ngốc vụng về, cô còn có thể nói gì?
"Ui da."
Lâm Sanh hít một ngụm khí lạnh, cảm thấy trời đất quay cuồng, vội vàng ngồi xổm xuống, bụm trán, quẫn bách lẩm bẩm:
"Xong xong rồi, lần này mất hồn rồi, đại lão bản dáng dấp xinh đẹp quá làm gì, không thể giảm bớt giá trị nhan sắc sao."
Nhiều người thấy cảnh vừa rồi, nhao nhao tiến tới hỏi thăm:
"Cô không sao chứ?"
"A, cảm ơn tôi không sao." Lâm Sanh cười cười gật đầu trả lời, sờ trán, một ngọn núi nhỏ đã nhô lên, quá mất mặt, xấu hổ chết đi được.
Lâm Sanh nhanh chóng đứng lên, ngẩng đầu nhìn Hứa Nam vẫn ngồi trên băng ghế dài, bước nhanh tới Hứa Nam.
Nhìn thấy Lâm Sanh đụng đầu lên bảng báo, Hứa Nam vừa cảm thấy buồn cười vừa tức giận, nhưng không nhúc nhích, chỉ nhíu mày, nhìn tiểu bảo mẫu chạy nhanh về phía mình.
"Đại lão bản, chị tới đây sao không gọi cho em." Lâm Sanh thở hồng hộc tay bụm trán, thở hổn hển, ngồi xuống cạnh Hứa Nam.
"Đi không nhìn đường, em có mắt để làm gì." Hứa Nam cực kỳ bất đắc dĩ, xoay người kéo tay Lâm Sanh xuống: "Qua đây, để chị xem."
"Aizz, không sao." Lâm Sanh nắm tay Hứa Nam, không khách khí chỉ trích Hứa Nam, "Có trách thì trách chị, lớn lên xinh đẹp quá làm hại người ta chỉ lo nhìn chị."
Hứa Nam coi nhẹ lời Lâm Sanh, giơ tay câu cổ Lâm Sanh, kéo đầu người kia thấp xuống một chút, nhẹ nhàng ấn lên ngọn núi nhỏ kia, mi tâm nhíu chặt.
"Sưng lên rồi, đau không?"
"Không đau." Lâm Sanh lắc đầu.
Hứa Nam buông tay, bất đắc dĩ nói:
"Không được bất cẩn như vậy, chị chưa từng thấy đứa con gái nào lỗ mãng như em, nhớ lần đầu em hứa với chị thế nào, về sau đi đường mở to mắt ra."
"Em cũng không phải cố ý đụng chị nha." Lâm Sanh vén tóc ra sau, nhỏ giọng nói: "Hơn nữa, không phải em đụng chị thì sao có được bây giờ."
"Đụng ở bên đường, em có để ý tới không?"
"Được được, không để ý, là em không để ý." Lâm Sanh suýt chút nữa thì giơ hai tay đầu hàng, "Đều là em sai, không nên đụng chị, không nên hất trà sữa lên người chị."
Ánh mắt ngưng trọng, bây giờ cô rất không muốn thừa nhận một sự thật, nhưng vẫn phải thừa nhận bởi vì chuyện này liên quan đến an toàn của cô, lạnh lùng nói:
"Lâm Sanh, chị thật sự muốn đem cái miệng quạ đen của em may lại."
Lâm Sanh khó hiểu:
"Em lại làm gì chị?"
Ánh mắt Hứa Nam đông lạnh:
"Lời nguyền của em đã linh nghiệm, chị bị trật chân."
"Hả, trật chân?"
Lâm Sanh sửng sốt, nếu đổi lại là trước đây nhất định Lâm Sanh sẽ nhìn rồi hả hê cười nhạo một phen, nhưng lúc này cô theo bản năng cũng cúi đầu nhìn giày cao gót của Hứa Nam rồi mày nhíu lại, đứng dậy ngồi xổm xuống.
"Chân trái hay chân phải?"
"Có đau không, chị có thể đi không, không được không được, em đưa chị đi bệnh viện khám, nếu tổn thương đến xương cốt lưu lại di chứng sẽ không tốt!"
Hứa Nam nhìn dáng vẻ lo lắng của tiểu bảo mẫu, ngẩn ngơ, nhớ đến lần trước Lâm Sanh còn mắng mình mang giày cao gót nhất định sẽ bị trật chân, giận không có chỗ nổi cáu, lạnh lùng nói:
"Chị bị trật chân, không phải hợp ý em sao?"
"Chị nói cái gì hả?" Lâm Sanh ngẩng đầu trừng mắt nhìn Hứa Nam, "Trật chân sao không gọi điện cho em?"
Hứa Nam trầm mặc không nói.
"Chị thật đúng là..."
Có cần mang thù như vậy không...
Lâm Sanh nhìn chằm chằm vào mắt Hứa Nam, vẻ mặt nghiêm túc hỏi:
"Bị chân nào?"
Hứa Nam nhìn Lâm Sanh, khẽ nói:
"Chân trái."
"Đau không?" Lâm Sanh hỏi, cẩn thận xoa xoa bàn chân trần trắng noãn không tỳ vết của Hứa Nam.
Mi mắt Hứa Nam rũ xuống:
"Bước đi có chút đau."
"Không được, em đưa chị đi bệnh viện khám." Lâm Sanh ngồi dậy, kéo tay Hứa Nam.
Hứa Nam kéo ngược lại, lắc đầu nói:
"Không sao, chị ngồi chút là được rồi."
Lâm Sanh giận quá hóa cười, hít vào một hơi thật sau, nghiêng người ngồi cạnh Hứa Nam, đưa tay xoay người Hứa Nam lại, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm kia.
"Hứa Nam, chuyện xảy ra bất ngờ này chị nên cho em biết trước tiên, vì sao không gọi điện cho em? Nếu như vừa rồi em không thấy chị có phải chị định ngồi ở đây cũng không nói cho em biết?"
  -----------------------------------------
PS. Chúc mọi người nghỉ lễ vui vẻ!^^


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện