Lầu một là đại sảnh tổ chức tiệc, lầu 2 là phòng khách, bữa tiệc kéo dài 2 tiếng, bên tổ chức rất chu đáo khi sắp xếp cho mỗi vị khách một phòng nghỉ ngơi.
Giọng Hứa Nam không giống nói đùa, trở về phòng nói chuyện, đại não Lâm Sanh ngay lập tức xoay chuyển, miên man bất định, trong đầu toàn kịch vui.
Lâm Sanh không có từ chối, để Hứa Nam tùy ý nắm chặt tay cô đi lên lầu, cô cho rằng Hứa Nam không sợ, chẳng qua cảm thấy giữa hai người thật sự cần phải chính thức nói chuyện.
Trước khi trở thành người yêu đều từ từ chủ động, Lâm Sanh không phải là sợ Hứa Nam mà là cô thích Hứa Nam, cho nên cô có thể làm ra những việc thay đổi.
Một trước một sau, 'Cộc cộc cộc' tiếng giày cao gót giẫm lên bậc thang phát ra tiếng vanh lanh lảnh.
Nó như tiếng chuông gõ vào trong đầu Lâm Sanh, khẽ hít vào một hơi, mùi hương thơm mát đặc biệt chui vào xoang mũi rất dễ chịu, là khí tức trên người Hứa Nam, trái tim trong lồng ngực Lâm Sanh đập 'bịch bịch', có chút nhanh.
Quá trình lên lầu, hai người đều không nói gì, trong lòng Lâm Sanh đang suy nghĩ sẽ nói chuyện với Hứa Nam như thế nào, nói những gì, muốn giải thích những gì.
Quay lại lúc vừa rồi, lúc ở phòng tiệc.
Hứa Nam vẫn bình tĩnh tự nhiên cùng vài lão đại các tập đoàn có quan hệ hợp tác trò chuyện.
Trong lúc lơ đãng ngước mắt nhìn bỗng nhiên quét qua một dáng người cao gầy có chút quen thuộc, ánh mắt chăm chú quan sát.
Người kia một thân áo liền quần dài màu trắng, da trắng như tuyết, thiên sinh lệ chất nổi bật ở dưới ánh đèn treo rực rỡ, trắng trẻo thông minh lanh lợi.
Cô nhận ra người kia là tiểu bảo mẫu của mình.
Tiểu bảo mẫu thân mật khoác tay nữ nhân đồng dạng phong thái tuyệt trần, chạm đầu áp tai, cười nói thản nhiên.
Mà lâm Sanh ở cạnh nữ nhân đó, khi nữ nhân đó nhìn qua, làm cho Hứa Nam nhìn thấy rõ mặt mũi, có chút nhận ra.
Người kia chính là Lâm Túc tổng tài tập đoàn LT.
Tuy giữa hai người hành động rất thân mật, nhưng nhìn Lâm Sanh và Lâm Túc dáng dấp giống nhau vài phần, liền nghĩ ngay đến họ là họ hàng, phản ứng đầu tiên của Hứa Nam là thở phào một cái, hai người đó không phải là loại quan hệ kia.
Chỉ là tận mắt nhìn thấy Lâm Sanh bị Lâm Túc dẫn đi, tâm tình có chút phiền muộn, lại nghĩ tới cảnh ở sân bay, Lâm Sanh hướng mình chạy tới nhưng lại xoay người nhào vào lòng một nữ nhân khác.
Cái tư vị bị tạt một chậu nước lạnh từ đầu đến chân không hề dễ chịu.
Hứa Nam đang tâm phiền ý loạn, không muốn quá để ý Lâm Sanh cho nên xoay người rời đi, chờ lúc cô quay đầu lại Lâm Sanh không có đuổi theo mà chứng kiến Lâm Sanh bị Hoàng Đan sáp tới.
Tuấn nam mỹ nữ nhìn qua môn đăng hộ đối biết bao, Hứa Nam cực kỳ rối.
Lên lầu, tìm tới phòng đã sắp xếp, Lâm Sanh bị Hứa Nam nắm chặt tay đi vào, cô còn tưởng rằng thật sự sẽ nói chuyện, kết quả Hứa Nam lại không để ý tới cô, một mình ngồi ở sofa cũng không nhìn mình, không khí trong phòng xuống rất thấp.
Sự bình yêu trước cơn bão.
Lâm Sanh ngồi trên giường hai tay đan vào nhau, ngước nhìn dáng người xinh đẹp ở sofa.
Quần dài màu đen mặc trên người Hứa Nam, cùng với da thịt như tuyết tạo thành sự khác biệt rõ rệt, toát ra cảm giác thần bí làm cho người ta muốn tìm tòi đến cùng.
Cô không biết trong lòng Hứa Nam đang suy nghĩ gì.
Chỉ là ở giữa chân mày Hứa Nam toát ra sự lạnh lùng và mệt mỏi, điều này làm cho Lâm Sanh càng đắn đo không dứt, rõ ràng là Hứa Nam muốn cùng cô nói chuyện, vậy mà bản thân lại ngồi ở sofa không nói một lời.
Lâm Sanh nói thầm trong lòng, trải qua chung đụng, chiếu theo tính cách Hứa Nam, chính là một kẻ ngạo kiều.
Bá đạo tùy hứng lại không có trách nhiệm, trêu chọc cô cho đã, làm cho cô động lòng rồi phủi mông một cái rời đi.
Bây giờ còn muốn cô tới chịu trách nhiệm giải quyết tốt hậu quả.
Hai người, chung quy phải có một người chủ động.
Hứa Nam ngồi bất động.
Vậy thì chỉ có Lâm Sanh chủ động.
"Hứa Nam." Lâm Sanh khẽ gọi Hứa Nam, Hứa Nam ngẩng đầu nhìn sang, trong sâu thẳm đáy mắt sự dày vò của quá nhiều tâm tình, làm cho Sanh nhìn không rõ.
Da mặt Lâm Sanh không quá mỏng, bình thường đã quen cùng Hứa Nam cười đùa, bây giờ lại dùng cái thái độ trầm lặng, không thích hợp với cô chút nào, Lâm Sanh cảm thấy rất không thoải mái.
"Chị đừng có không nói lời nào." Lâm Sanh đứng dậy, chậm rãi đi về phía Hứa Nam, "Chị không nói lời nào em thật sự sợ, không phải chị muốn nói chuyện với em sao?"
"Nói chuyện gì?" Hứa Nam hỏi ngược Lâm Sanh.
"Chị nghe em giải thích với chị." Lâm Sanh đi tới ngồi trước mặt Hứa Nam, ngồi xuống, "Hôm qua không phải em không đi với chị sao, đó là bởi vì em đã đồng ý với cô cô em rồi, đêm nay sẽ cùng cô cô tham gia bữa tiệc này."
Cơ thể luôn căng cứng của Hứa Nam lại thoải mái đi chút ít, liếc mắt nhìn người kia, thản nhiên trả lời:
"Ừm."
Giọng không lạnh không nhạt, dường như tức giận, dường như cũng không phải, mấy ngày nay cô bận rộn đối phó với lời đồn đãi, hình như không có chọc đại boss nha.
Lâm Sanh nhíu máy, xoay người, giơ tay giữ người Hứa Nam, bắt Hứa Nam xoay qua, lại nhìn thấy da thịt trắng nõa trên mặt lộ ra một màu đo đỏ, chiếc cổ thon dài trắng noãn cũng nổi màu.
"Chị uống rượu?" Lâm Sanh sờ trán Hứa Nam, lại sờ mặt mình.
Hứa Nam đẩy tay Lâm Sanh ra, nhìn Lâm Sanh nhớ tới những chuyện xảy ra mấy ngày nay, từng cảnh từng cảnh chợt hiện ra trước mắt, trong lòng có chút khó chịu:
"Không được à?"
"Được được được." Lâm Sanh không muốn làm cho đại boss tức giận, nhẹ giọng nói: "Bữa tiệc còn nửa tiếng nữa, chị đừng xuống dưới, xuống đó sẽ bị người ta lôi kéo uống rượu, chờ nó kết thúc, em đưa chị về nhà."
Hứa Nam nhìn Lâm Sanh, ánh mắt ngừng lại, nhẹ nhàng hỏi:
"Quan hệ của chúng ta là gì?"
Đột nhiên nghe hỏi như vậy, Lâm Sanh bất ngờ không kịp chuẩn bị, lắp bắp trả lời:
"Quan hệ hàng xóm, quan hệ cấp trên cấp dưới, quan hệ làm thuê, quan hệ bạn bè."
Mi tâm Hứa Nam hơi nhíu lại:
"Còn gì nữa không?"
"Còn còn còn còn có..." Mặt Lâm Sanh phút chốc đỏ bừng lên, rất muốn nói lớn là quan hệ người yêu, bình thường miệng mồm lanh lợi lúc này nhất thời lại nói không nên lời: "Còn có chính là... chính là..."
Đáy mắt Hứa Nam xẹt qua vẻ thất vọng, ngồi thẳng người, giọng trong trẻo lạnh lùng:
"Nếu em đã khó mở miệng, đều đó