Sau đó nhớ lại, bị hai nữ nhân đồng thời hôn, mỗi người một cái, lưu lại hai dấu son môi không cùng màu sắc, quan trọng nhất là, cô lại không tự biết!
Ngẫm lại Lâm Sanh liền hận không thể một tát tát chết chính mình, sớm biết thì bắt xe về nhà, đi bộ cái gì, mất mặt lúc nào cũng không biết.
Chiêu này của Hứa tiểu thư quá cay độc.
Phát hiện mặt cô có son môi không biết nhắc nhở cô, còn bỏ đá xuống giếng, lưu lại một dấu son môi trên mặt cô.
Càng đáng giận hơn là rõ ràng Hứa tiểu thư chở cô tới đây dạo phố, cuối cùng thì không chịu chở cô về nhà để cô một thân một mình.
Chờ Lâm Sanh trở về nhà, nhìn thấy trên gương mặt của mình trong gương có hai dấu son môi, vẻ mặt có chút do dự.
Hứa tiểu thư sao muốn hôn cô?
Nhớ tới lúc Hứa tiểu thư hôn cô, khuôn mặt cười như không cười, giọng trong trẻo lạnh lùng, Hứa tiểu thư quả thực tức giận, nhưng Hứa tiểu thư tức giận cái gì, giận Ôn Dĩ Quan để lại dấu son môi trên mặt cô?
Hay là, Hứa tiểu thư đang trêu đùa cô?
Dù sao, cô trêu chọc Hứa tiểu thư nhiều lần như vậy, trong lòng Hứa tiểu thư đã sớm ghi hận, cơ hội tốt như vậy, Hứa tiểu thư chắc chắn sẽ không buông tha.
Lâm Sanh khẽ hừ một tiếng, nhất định là trêu chọc cô!
Nghĩ thông suốt, Lâm Sanh từng chút từng chút lau sạch sẽ dấu son Hứa tiểu thư lưu lại .
Tuy là bị vứt ra đường nhưng kỳ quái là Lâm Sanh không hề giận.
Bởi vì hôm nay Hứa tiểu thư chủ động nắm tay cô, chủ động hôn mặt của cô, làm cho đầu óc cô đến bây giờ vẫn là một đám mây trắng, rỗng tuếch.
Phải biết rằng, một người đối với một người, cử chỉ trong chốc lát không nắm chắc.
Vượt qua ranh giới tình bạn trở nên ám muội, nhất là đôi bên cũng không trong tình huống căm ghét, hai người đối với hành vi ám muội đều không ngại ngùng.
Nhưng lại rất tự nhiên mà hưởng thụ, không hề nghi ngờ, cái này khiến người ta miên man suy nghĩ.
Thật giống như lâm vào vòng tuần hoàn của cái chết, duy trì liên tục không ngừng hoài nghi tất cả.
Lâm Sanh mở ra hình thức thả hồn bay đi.
Hôm nay ở trước mặt Diệp Đồng và La Hoan, Hứa tiểu thư chủ động nắm tay cô, lại ở trên đường chủ động hôn cô, hành vi có chút bá đạo, hình như đang ghen, lại giống như tuyến bố chủ quyền gì đó.
Haizz, cô-Lâm Sanh cũng không phải là đứa ngốc trong tình yêu, sẽ không phải ngay cả chút cảm giác cũng biết.
Nhưng bây giờ quan hệ của hai người, nhiều lắm chỉ có thể là bạn bè, bạn bè cũng sẽ nổi máu ghen sao?
Hay là Hứa tiểu thư có ý đồ với cô?
Lâm Sanh càng nghĩ thì càng cảm thấy Hứa Nam quả thật có chút quá phận, làm loại chuyện kia với cô vậy mà không chịu trách nhiệm, cũng không giải thích.
Phủi mông một cái liền về nhà, để cô một mình suy nghĩ vẩn vơ.
Cô cũng nhất định là điên rồi, lại có thể leo lên cái cột quan hệ mập mờ.
Nói đi nói lại, Hứa đại boss là ai, sao có thể thích cô chứ?
Lâm Sanh xụi lơ trên sofa, ôm gối ôm, giống như tâm thần phân liệt, kêu gào muốn chết muốn sống.
"Lâm Sanh à Lâm Sanh, ngươi suy nghĩ cái gì vậy, ngươi chỉ là téo riu thôi."
"Hứa Nam người ta là đại lão bản của công ty, làm sao có thể có ý đồ với ngươi, xem phim cẩu huyết nhiều quá, ngươi cho rằng bá đạo tổng tài thích ngươi à."
"Ngươi có thể thích tiểu tỷ tỷ ôn nhu, Hứa tiểu thư tuyệt không ôn nhu chút nào."
"Hứa Nam lại bụng đầy phúc hắc chuyên khi dễ người, có điểm nào tốt, không có chút nào tốt."
"Tiền lương đều bị Hứa tiểu thư trừ sạch."
Lâm Sanh căm giận cắn xé gối ôm.
"Nhưng Hứa lão bản nắm tay mình, ôi, lại còn hôn mình, ôi, tiền lương còn bị trừ cả đời, có phải... có phải... Hứa tiểu thư... thích..."
"Tuy Hứa tiểu thư vừa phúc hắc vừa khi dễ người, nhưng cũng có lúc ôn nhu..."
'Bịch' Lâm Sanh ném gối, hai tay bụm mặt-đang nóng rực lên.
"Cầu ngươi đừng tự luyến."
"Sao lại thích ngươi."
"Mới quen biết có bao lâu."
Bất quá, cô dường như đối với Hứa tiểu thư, trong lòng có chút đặc biệt, nếu không... lấy tính tình của cô, sao có thể cam tâm tình nguyện làm tiểu bảo mẫu cho người ta?
Hơn nữa còn là miễn phí cả đời.
Sự phát hiện này làm cho Lâm Sanh hết hồn.
Không dám gởi tin nhắn cho Hứa Nam, cầm điện thoại trên bàn lên, nhanh chóng gọi cho Bình Bình.
Cô muốn hỏi đại bác sĩ Thẩm một chút, tinh thần của cô có phải xuất hiện bệnh tật gì không, sao gần đây luôn chộn rộn, lại thích đoán mò.
Thẩm Bình nghe xong chuyện xảy ra cả tháng nay của Lâm Sanh, trầm ngâm chốc lát, sau đó vừa cười vừa trả lời:
"Sanh Sanh, không bệnh tật gì cả, là mùa xuân của cậu sắp tới."
Sau khi chia tay, chia tay Ôn Dĩ Quân, lúc này mới vừa qua mùa đông băng giá, Lâm Sanh không thể tưởng tượng nổi, hỏi lại:
"Mùa xuân của mình ở đâu?"
Thẩm Bình trả lời:
"Hàng xóm nhà bên."
Lâm Sanh khẽ hừ, nói:
"Cô ta là khắc tinh của mình."
Bắt đầu từ khi gặp Hứa tiểu thư, cô bị người đó dùng giày cao gót giẫm, giúp người đó đi mua băng vệ sinh, nấu cơm cho người đó, Hứa tiểu thư đủ để thành khắc tinh của cô rồi.
"Cậu hãy nghiêm túc ngẫm lại đi, hỏi lòng của cậu, nó có thích Hứa tiểu thư không?"
Có thích Hứa tiểu thư không?
Trong lòng ngược lại không có gì, vấn đề này thật ra mà nói, Lâm Sanh bối rối, trầm mặc mấy giây, hơi có chút cố kỵ, nhẹ giọng hỏi:
"Bình Bình, người ta là đại lão bản, mình có thể thích đại lão bản à?"
Thẩm Bình hỏi ngược:
"Vì sao không thể, cậu còn đang bị chuyện trước kia quấy nhiễu?"
Lâm Sanh thở dài:
"Cậu cũng biết, quan hệ của mình và Ôn Dĩ Quân chưa từng công khai, cô ấy sợ bị người ta biết mối quan hệ không bình thường này."
"Đó là Ôn Dĩ Quân, không phải người khác." hơi ngập ngừng, "Vừa nghe khẩu khí của cậu, có phải cậu thật sự thích hàng xóm nhà bên rồi không?"
Lâm Sanh bĩu môi:
"Mình cũng không nói rõ được, chỉ là cảm thấy không đúng lắm."
"Đừng sợ, đại lão bản thì sao, chỉ cần thích nhau thì bên nhau thôi."
Lâm Sanh đỏ mặt tía tai.
"Còn chưa xác định rốt cuộc là có thích hay không, nói không chừng người ta chỉ coi mình là bạn, mình... mình... mình... như vậy có phải mình tự mình đa tình không?"
"Chút thông minh của cậu đâu rồi, sao về mặt tình cảm lại trở nên chậm chạp vậy, nói cậu ngốc hay là đần, Hứa tiểu thư đã nắm tay cậu rồi, hôn mặt cậu rồi, không thích cậu, Hứa tiểu thư làm vậy với cậu làm gì?"
Lâm Sanh lẩm bẩm:
"Mình vẫn cảm thấy không có khả năng, Hứa tiểu thư hận không thể bóp chết mình."
"Có thích hay không, đi hỏi chẳng phải sẽ biết à." Thẩm Bình khẽ cười, nói: "Lâm Sanh, cậu sẽ không vì người ta là đại lão bản liền rút lui chứ?"
Đi hỏi Hứa Nam!?
Vậy chi bằng giết cô đi!
Lời như vậy, cô đi hỏi thế nào, đối mặt với Hứa Nam, một chút dũng khí cô cũng không có.
Cũng không phải như thời còn là học sinh, đơn thuần ngây thơ lại lỗ mãng, thích liền bên nhau, cô là người hơn 20 tuổi rồi, không thể xung động như thế.
Ngộ nhỡ Hứa Nam thật sự coi cô là bạn, cô mất mặt, thật sự chủ động đi hỏi, cuối cùng chẳng phải là tự mình đa tình lại tự chuốc lấy nhục nhã à?
Chọc thủng tờ giấy, bạn bè cũng khó làm, còn hàng xóm thì sao, thường xuyên gặp mặt.
Chẳng khác nào rơi vào tình cảnh khó xử.
Mấy phút trôi qua, Thẩm Bình không nghe Lâm Sanh lên tiếng, lại cười nói:
"Cái này không giống tính cách của cậu, khi nào cậu lại không có lòng tin với chính mình như vậy."
"Hơn nữa, Sanh Sanh nhà mình là người rất ưu tú, biết kiếm tiền nuôi gia đình, miệng có thể nói lời dỗ dành người khác, lên phòng xuống bếp đều được, người ta thích cậu là phúc khí của người ta."
Lâm Sanh