Hứa tiểu thư thực sự quá gian xảo, diễn có màn kịch, động mồm động mép, 1 tháng lương của cô toàn bộ đều không còn, hơn nữa, chỉ một giây đổi lấy sức lao động miễn phí, nhà tư bản cực kỳ độc ác.
Đêm khuya, Hứa tiểu thư trở về căn phòng đối diện, Lâm Sanh nằm trên giường, càng nghĩ càng tức, cải trắng đã bán rồi, Hứa tiểu thư còn muốn nghiền nát cô.
Lại nghiền như vậy thành cặn bả luôn rồi!
Lâm Sanh níu lấy gối ôm, tưởng tượng đó là Hứa Nam, tàn bạo cắn xé.
Cũng không để ý Hứa Nam có ngủ hay không, Lâm Sanh mò lấy điện thoại bên gối, gởi một tin nhắn: Hút máu người lao động, cô sẽ sớm gặp báo ứng!
5 giây qua đi.
Hứa tiểu thư:Trước đó hút khô máu của cô rồi nói.
"Tức, tức chết mình rồi." Lâm Sanh giận đến nổi đấm đấm lên giường, ném điện thoại qua bên cạnh.
"Tới, tới đây, ai sợ ai, dám hút máu của tôi, sớm muộn gì cũng có một ngày độc chết cô!"
Mang một bụng tức giận, mang theo oán niệm với Hứa tiểu thư, Lâm Sanh dần dần chìm vào giấc ngủ.
Ngay cả nằm mơ, Hứa tiểu thư cũng không buông tha cô, còn ở trong mơ nghiền ép cô.
Cô mơ thấy mình hóa thành miếng thịt bò trên bàn ăn của Hứa tiểu thư, Hứa tiểu thư cầm dao nĩa, vẻ mặt dữ tợn nhìn cô, miệng phát ra tiếng cười quỷ dị.
Hứa tiểu thư dùng dao ở trên người cô cắt tới cắt lui, từng chút từng chút bỏ vào miệng, cuối cùng đem cô ăn sạch sẽ, một chút cặn cũng không sót lại.
Ngày hôm sau, Lâm Sanh bị sợ làm cho tỉnh.
Đ.M, ác mộng!
Nhìn đồng hồ, 6 giờ rưỡi.
Đứng trước gương, sau khi liên tục dùng băng đắp lên, dấu chó cắn đã còn 7 8 phần, nhìn qua vẫn nhìn thấy rõ ràng, hôm nay lại phải che lại.
Lâm Sanh nặng nề nằm lại trên giường, cố để đầu óc thư giản một chút.
Cô phải suy nghĩ, gần đây gặp phải các loại chuyện kỳ quái, cuối cùng tổng kết, cuộc sống bây giờ trải qua cẩu huyết hơn cả cẩu huyết.
Trong niềm tin của Lâm Sanh chưa từng có chuyện khó nào không vượt qua, gặp phải chút thất bại ủy khuất luôn sầu não, cái này không phải tính cách của cô.
Lúc này quan trọng nhất là công việc.
Cô phải cố gắng làm việc, kiếm thật nhiều tiền, phấn đấu trở thành nữ tinh anh chuyên nghiệp khí phách.
Nếu như có thể gặp được một tiểu tỷ tỷ phù hợp, thì càng hoàn mỹ hơn, từ nay về sau có tình yêu đẹp đẽ, điên cuồng phát thức ăn cho chó, ha ha ha!
Miên mang suy nghĩ, đồng hồ báo 7 giờ vang lên.
Lâm Sanh lắc đầu, vội vàng từ trên giường đứng dậy, chỉnh lý xong xui đã 7 giờ rưỡi, dắt 'Hãn huyết bảo mã chậm rãi xuống lầu.
Đang định lái xe rời đi, Hứa Nam nhìn thấy lâm Sanh từ trong hành lang đi ra, cô hạ kính xe xuống, nói:
"Lâm Sanh, đừng tới trễ, tới trễ trừ lương."
Nói xong, khóe miệng Hứa Nam vẽ thành đường cong, không chờ Lâm Sanh lên tiếng, lái xe rời đi.
Lâm Sanh đạp xe, trừng mắt nhìn chiếc Jeep trắng chạy đi, thở phì phò nói:
"Trừ trừ trừ, ngày nào cũng uy hiếp trừ lương tôi, đại lão bản chịu không nổi, chưa từng thấy qua đại lão bản keo kiệt như thế, không cần mặt mũi?"
Hôm nay thứ năm, trên đường tới công ty, lại bị kẹt cứng, khoảng 10 phút, Hứa Nam đang phiền não, cửa sổ đột nhiên bị gõ, hạ kính cửa xe xuống, lộ ra khuôn mặt cười cực kỳ muốn ăn đấm.
'Yah, nguy rồi, kẹt xe, đại lão bản, cô đừng tới trễ nha."
"Đại lão bản tới trễ, bị đồn đại không tốt."
Chúc cô thuận buồm xui gió."
"Tôi đi trước nhé, bye bye."
Lâm Sanh quá phách lối, dám khiêu khích đại lão bản. Mà chính Lâm Sanh cũng biết đại lão bản đang ở sau lưng nhìn chằm chằm cô, cực kỳ anh dũng, không coi ai ra gì, giơ cao tay trái, mạnh mẽ dựng ngón giữa lên.
Hứa Nam vẫn giữ nụ cười nhưng khi nhìn đến ngón giữa kia, nụ cười phút chốc vỡ ra, ngón tay đặt ở tay lái xiết chặt, hít sâu vài hơi, trong miệng nặn ra 3 chữ: "Lâm Sanh chết tiệt!"
Sáng sớm dám coi thường cô.
Báo thù rửa nhục, phản kháng sâu hút máu.
Trong nháy mắt Lâm Sanh tràn đầy sức sống, tâm tình vô cùng sung sướng, chờ tới công ty, đi vào bộ phận tài vụ, nhìn từng đồng