Tổng Tài Hắc Đạo Quấn Lấy Tôi

Ngông Cuồng


trước sau

Advertisement

Nghe Lưu Linh nói vậy, tất cả những người làm trong nhà lập tức nhanh chóng tránh xa. Phong quản gia thấy tình thế quá nguy hiểm liền gọi điện cho Nam Cung Hàn nhưng đến khi hắn bắt máy thì mọi thứ đã chìm trong khói lửa...

Phần phía ngoài của biệt thự, do sức ảnh hưởng của quả bom quá lớn nên khiến cánh cổng chính bật ra, đổ ầm xuống. Những bông hoa cẩm tú mới sáng nay còn tỏa hương, khoe sắc giờ đã bị đè bẹp bởi đất đá...Một khung cảnh vô cùng kinh khủng hiện ra trước mắt khiến ai nhìn thấy đều cảm thấy rùng mình, sợ hãi.

Nhưng những thứ đó có thể dùng tiền để cải tạo, để mua lại còn người thì không! Không thấy Lưu Linh đâu cả...

Phong quản gia ra lệnh cho đám người làm cùng những người vệ sĩ nhanh chóng tìm kiếm cô trong đống đổ nát. Lúc này, từ bên ngoài, một đám người áo đen mới hớt hải chạy vào, gương mặt lo lắng đi đến phía Phong quản gia.

" Xin lỗi! Chúng tôi tới muộn! "

Phong quản gia không quan tâm đến lời nói ấy, ông tiếp tục bảo mọi người tìm kiếm Lưu Linh bởi nếu như cô có mệnh hệ gì, ông và cả những người khác trong căn nhà này đều sẽ khó mà sống được...

Lúc bấy giờ, khi vừa nhấc máy nghe điện thoại từ Phong quản gia gọi đến, nghe thấy tiếng nổ lớn từ đầu dây bên kia, hắn hận bản thân đã quá nóng vội, không thể đưa Lưu Linh đi sớm hơn.

Để rồi bây giờ, khi nghe tin không tìm thấy cô, trái tim hắn lại một lần nữa thắt lại...

Xe dừng lại trước cánh cổng đã đổ nát, một đám người áo đen cao to lực lưỡng dàn đều thành hai hàng ngang đi hai bên hộ tống, bảo vệ Nam Cung Hàn.

Khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hắn bước vội đến chỗ quản gia Phong, gương mặt kìm nén, gặng hỏi:

" Cô ấy đâu? "

Phong quản gia không dám mở miệng nói gì, ông từ từ lấy ra trong túi áo một sợi dây chuyền. Đó là sợi dây mà Nam Cung Hàn đã tặng Lưu Linh vào hôm trước.

Nam Cung Hàn nhìn thấy sợi dây chuyền thì nhanh chóng giật lấy. Hắn nhìn về phía đống đổ nát kia, ánh mắt đỏ hoe, hai tay run lên, lặng người một lúc, hắn nói:

" Cô ấy chắc chắn chưa chết!! Mau chuẩn bị, chúng ta đến bang Thiên Long!"

_______________________________________ Tại địa bàn chính của bang Thiên Long

Theo thông tin cập nhật được, Hắc Thiên Long biết được biệt thự của Nam Cung Hàn bị người của mình đánh bom thì vô cùng tức giận. Ông lớn tiếng, trừng mắt, tức giận, quát lớn:

" Là ai đã tự ý hành động!? Mau bước ra! "

Cả đám người im lặng, một bầu không khí ngột ngạt bao trùm lấy gian nhà chính. Tiếng bước chân vang lên chậm rãi. Đó là Hắc Thiên Hạ!

" Là con làm! "

Hắc Thiên Long tức muốn hộc máu, ông không chần chừ, ném thẳng cái bát bằng đồng trêи bàn vào đầu hắn, nói:

" Ngươi là con trai của ta nhưng hành động của ngươi thực sự quá ngu xuẩn! Ngươi biết mày vừa làm cái gì không hả?! "

Hắc Thiên Hạ bị cái bát đập thẳng vào đầu thì vô cùng cay cú, hắn nói:

" Làm cái gì không phải cha đã biết rõ rồi hay sao?! Hắn ngang nhiên hủy hoại nơi làm ăn của chúng ta, chúng ta dạy hắn một bài học thì sao chứ?! Chẳng lẽ cha cứ để hắn muốn làm gì thì làm?! Cha không thấy bản thân mình quá hèn hạ sao?"

Hắc Thiên Hạ vừa nói đến đây thì bị một người khác cản lại, nói.

" Đừng quá khích! "

Còn Hắc Thiên Long, ông nghe đứa con trai của mình nói ra những lời vừa rồi, trong lòng đã tức lại càng tức hơn, ông nói:

" Ta hèn nhưng ta cũng là cha của ngươi! Ngươi nghĩ bằng cách nào mà Nam Cung Hàn có được vị trí như hôm nay? Bằng cách nào mà hắn từ một đứa con hoang lại có thể trở thành chủ tịch của tập đoàn Nam Cung?

Bằng cách nào hắn có thể xây dựng một đế chế của riêng mình? Hắn là kẻ nham hiểm, kẻ quỷ quyệt, kẻ mà khi bị đẩy đến bước đường cùng thì không gì là không dám làm!! Những gì mày biết về hắn trêи báo, trêи tv hay điều tra được chỉ là một nửa con người của hắn!"

Hắc Thiên Long mắng chửi đứa con trai của mình mà lòng đau như cắt. Ông nói:

" Suy cho cùng là do ta đã không dạy dỗ ngươi tốt! Là do ta sai! Ta sai! Ngươi tốt hết là mau trốn đi! "

Hắc Thiên Hạ vẫn rất ngang bướng, hắn nói:

" Tại sao con phải trốn cơ chứ? Tại sao cha lại phải sợ một kẻ như hắn? Muốn giết hắn đối với chúng ta là chuyện quá dễ dàng không phải sao?!!"

Hắc Thiên Long lên cơn đau tim, tay ông cố bám lấy cây gậy, trừng mắt nhìn Hắc Thiên Hạ rồi nói.

" Ngông cuồng! "

Sau đó ông ra dấu cho những thuộc hạ phía sau đưa Hắc Thiên Hạ đi!

Vừa lôi được Hắc Thiên Hạ trốn đi thì lúc này, người từ bên ngoài nhanh chóng chạy vào thông báo.

" Thưa Lão đại! Nam Cung Hàn nói muốn gặp! "

" Ừm! Mời hắn đến phòng khách! " Hắc Thiên Long dường như đã đoán trước được điều này, gương mặt ông trở nên bình thản đến lạ thường.

___________________________ Trong khi đó, Nam Cung Hàn được người của bang Thiên Long dẫn đến phòng khách. Tất cả thuộc hạ đi cùng hắn đều ở bên ngoài.

Trước khi đi vào, hắn lấy sợi dây chuyền mà hắn tặng Lưu Linh bỏ vào túi áo trước ngực, ánh mắt sắc lạnh bước vào trong.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện