Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng

Hũ giấm cực kì lớn


trước sau

Advertisement

Trong lòng Vũ Phi Phi vui mừng, khi cô ta đang định tố cáo tội của Vũ Tiểu Kiều thì ánh mắt cô ta chạm phải ánh mắt lạnh lẽo như dao của Tịch Thần Hạn, thế là cô ta đành nuốt lại tất cả lời nói của mình vào.

Vũ Phi Phi ấm ức nói, “Đều là do cháu không tốt, cháu không nên tranh cãi với người khác ở bệnh viện khiến người khác xem chuyện cười rồi.”

Tiếp theo, Dương Tuyết Như lại nói. “Ai lại to gan như vậy, ngay cả Phi Phi của chúng ta cũng dám đánh”

Vũ Phi Phi oán hận nhìn Đường Khải Hiên một cái, “Chính là anh ta”

Đường Khải Hiên nghiêng người, anh ta lại đẩy đẩy kính, trong lòng anh ta có một chút kinh ngạc và hoảng loan.

Nếu như để Dương Tuyết Như biết sự tồn tại của Vũ Tiểu Kiều thì chỉ sợ ngày tháng sau này của Vũ Tiểu Kiều sẽ càng khó sống.

Cũng không biết Dương Tuyết Như xuất hiện ở đây từ khi nào, rốt cuộc đã nghe được bao nhiêu.

Dương Tuyết Như vừa nhìn là Đường Khải Hiên thì bà ta có chút ngượng ngùng, "Sao có thể như vậy được! Viện phó Đường rất nho nhã mà."

Vũ Phi Phi sao dám cãi lời Dương Tuyết Như, “Đúng vậy, sao có thể trách phó viện trưởng Đường, là do một bạn học cùng trường với con, bình thường phong cách sống của bạn ấy không tốt, con nhìn thấy cô ấy liền nhiều lời nói đôi câu, hy vọng cô ấy có thể làm người tốt hơn, sau đó cô ấy liền.... cô ấy liền...

Vũ Phi Phi nói như thật, lại kèm theo nước mắt ấm ức, như vậy thì làm sao mà người khác không tin cô ta vô tội thật.

Tịch Thần Hạn lạnh lùng liếc Vũ Phi Phi một cái, doạ cô ta lập tức không dám nói thêm một chữ nào nữa.

Dương Tuyết Như trách mắng một tiếng, “Chính là cô gái kia sao? Trông thì rất hiền lành và đơn thuần, thật là không nên trông mặt mà bắt hình dong, không ngờ cô ta lại hung hãng càn quấy như vậy!” “Thần Hạn, loại người như vậy thì con phải tránh xạ một chút!” Dương Tuyết Như nhắc nhở nói.

Ánh mắt của Tịch Thần Hạn trở nên u ám hơn một chút, “Mẹ nói đúng, loại phụ nữ như vậy, sao con có thể lại gần!” “Thần Hạn, bà nội tìm con, con mau chóng trở về đi. Dương Tuyết Như nói,

Tịch Thần Hạn quay người đi ở phía, lạnh lùng và xã cách như một ngọn núi ở xa.

Vũ Phi Phi dè dặt đi ở phía sau anh, bên cạnh cô ta có phu nhân cao quý là Dương Tuyết Như đi cùng, cô ta cũng coi như có cảm giác mình mình bị người khác đối xử lạnh nhạt. “Phi Phi à, vừa nãy nhìn thấy dáng vẻ hai đứa thân mật như vậy, trong lòng bác cũng vui mừng cho hai đứa. Dương Tuyết Như nói.

Vũ Phi Phi đỏ ửng mặt, cô ta cúi đầu thấp hơn, lộ ra dáng vẻ ngượng ngùng của một thiếu nữ.

Cô ta cũng rất vui mừng, cậu Thần của cô ta lại có thể ôm cô ta! Cảm giác đó, thực sự rất thoải mái, thoả mãn giống như đột nhiên có cả thế giới.

Trong lòng cô ta thầm thề rằng, người đàn ông là Tịch Thần Hạn nhất định thuộc về cô ta, ai cũng đừng hàng muốn cướp anh khỏi cô ta!

Giọng nói của Dương Tuyết Như đột nhiên trở nên lạnh lẽo đi một chút, “Nếu cháu sắp trở thành con dâu chính hiệu của nhà họ Tịch, thì bác không hy vọng xảy ra những chuyện mất phong độ như thế này nữa.

Trong lòng Vũ Phi Phi run rẩy, cô ta vội vàng gật đầu, "Bác gái, cháu biết sai rồi ạ.



Dương Tuyết Như lại thân thiết nở nụ cười, “Biết sai là tốt rồi, bác biết cháu là một cô gái tốt biết nguyên tắc”

Vũ Phi Phi thân thiết nắm lấy tay Dương Tuyết Như, "Bác gái, cháu nhất định sẽ không làm bác thất vọng.

Sau khi Dương Tuyết Như đưa Vũ Phi Phi đến phòng y tá thoa thuốc trên mặt thì bà ta rời đi, bà ta dùng khăn tay lau tay sau đó vứt vào thùng rác.

Dương Tuyết Như nheo mắt lại nhìn về phía xa. Bà ta luôn cảm thấy, ánh mắt Tịch Thần Hạn nhìn cô gái đó có chút kì lạ.

Dương Tuyết Hoa nhấc điện thoại lên, gọi một cuộc điện thoại. “Điều tra cô gái hôm nay ở bệnh viện cãi nhau với Vũ Phi Phi một chút, tôi cần tất cả tài liệu về cô ta.”

Vũ Tiểu Kiều đi đến tầng cao nhất của toà nhà bệnh viện, cô đứng từ trên bậc thềm của đỉnh toà nhà nhìn xuống, trong lòng cô liền cảm thấy thê lương.

Cô không ngờ rằng, Tịch Thần Hạn lại ôm Vũ Phi Phi ở trước mặt mọi người.

Càng không ngờ rằng anh lại có thể tin những lời khiêu khích mà Vũ Phi Phi tự biên tự diễn ra để dùng ánh mắt khinh thường nhìn cô, tin cô là loại phụ nữ như vậy!

Chung quy vẫn là do anh từ đầu đến cuối chưa từng tin cô cho nên người khác nói cái gì thì anh đều tin cái đó!

Cũng phải mà!

Cô ở trong mắt anh chỉ là một người phụ nữ vì tiền mà có thể bán rẻ cơ thể.

Còn anh và Vũ Phi Phi thì đã gặp bố mẹ rồi, chính miệng thừa nhận việc đính hôn và đang trong giai đoạn yêu đương nồng nhiệt, đương nhiên là Vũ Phi Phi nói cái gì thì anh liền tin cái đó.

Bọn họ đã ngủ với nhau rồi sao?

Anh cũng sẽ ôm Vũ Phi Phi và hôn nhẹ nhàng lên trán cô ta sao?

Cũng sẽ vào hôm mưa dông ôm chặt lấy Vũ Phi Phi, cũng cùng cô ta cùng nhau cưỡi trên con gấu trúc đồ chơi sao?

Bọn họ....

Vũ Tiểu Kiều càng nghĩ càng đau lòng, nước mắt cay nóng tuôn ra ngàn ngập hốc mắt.

Sao anh lại có thể bạc tình như vậy!

Là anh nói, anh bảo cô đợi anh!



Là anh nói, anh muốn kết hôn với cô, muốn cô luôn làm đồ ăn cho anh....

Cô liều mạng nhẫn nhịn để khiến nước mắt không tuôn ra, cô tự chế giễu bản thân mình, “Vũ Tiểu Kiều, mày quá tự mình đa tình!”

Nhưng nỗi đau trong lòng cô lại kịch liệt như vậy, đau đến mức ngạt thở

Cô liều mạng nắm chặt nắm đấm, cổ không cho nước mắt không ngừng tuôn rơi kia không tuôn rơi nữa, cô dùng sức ngẩng đầu lên, để cơn gió đang thổi mạnh kia thổi vào mặt cô, thổi khô đi nước mắt trong khoé måt.

Cô sẽ không khóc!

Tịch Thần Hạn cũng không phải là gì của của cô, CÔ không cần thiết rơi nước mắt vì anh

Lúc này sau lưng cô đột nhiên có một lực rất mạnh kéo cô từ trên bậc thềm xuống, lập tức bên tại cô có một tiếng quát giận dữ truyền đến. “Chỉ bị người ta mắng mấy câu mà đã nghĩ không thông muốn tự sát rồi sao? Hay là cô muốn diễn kịch cho ai xem? Tịch Thần Hạn vốn không hề đi theo cô!”

Vũ Tiểu Kiều ngẩng đầu liền nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai gần như biến dạng của Đường Khải Hiên.

Cô dùng sức đẩy Đường Khải Hiên ra, “Ai nói tôi muốn tự sát!”

Cô day day cánh tay bị Đường Khải Hiên bóp đến mức bị đau,“Tôi cũng không hề diễn kịch! Tôi chỉ muốn đến đây hóng gió.

Trái tim đang bị treo ngược của Đường Khải Hiên từ từ bình tĩnh lại, anh ta nhìn vào đôi mắt sưng đỏ của Vũ Tiểu Kiều, dáng vẻ đang quật cường nhẫn nhịn sự đau đớn của cô khiến một chỗ rất sâu trong lòng anh ta dường như cảm thấy hơi đau. “Nếu cô muốn khóc thì hãy khóc đi.” Anh ta khẽ nói.

Vũ Tiểu Kiều đột nhiên ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt giống như thương hại của Đường Khải Hiên, cô không kìm được sự tức giận. “Không cần anh giả vờ tốt bụng”

Tim Đường Khải Hiên thắt lại giống như bị người khác đánh cho một quyền mạnh.

Vũ Tiểu Kiều đẩy Đường Khải Hiên ra, cô chạy theo đường thang bộ, chạy khỏi tầng thượng... Tịch Thần Hạn tức giận cởi bỏ áo vest trên người, tức giận ném nó xuống đất.

Đông Thanh đi phía sau bị doạ đến mức không dám phát ra một âm thanh nào. Cậu Thần nhà bọn họ có bệnh sạch sẽ cao độ, không chịu được phụ nữ tuỳ tiện động chạm, chiếc áo vest đáng thương bị Vũ Phi Phi chạm vào, kết quả là bị | vứt bỏ.

Tịch Thần Hạn nổi trận lôi đình, sắc mặt anh đen như có thể vắt ra nước mực.

“Được lắm Đường Khải Hiên, lại dám đón cô ta tan làm!”.

Anh còn chưa từng đón Vũ Tiểu Kiều tan làm! | Đường Khải Hiên lấy thân phận gì mà đón cô tan làm? “Cậu...cậu Thần....có lẽ cậu Đường chỉ trùng hợp đi qua.” Đông Thanh khẽ lên tiếng. “Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy!”

Tịch Thần | Hạn khẽ thét lên một câu. “Hoặc là...câu Đường đúng lúc đến đó uống cà phê!” Đông Thanh lại nói. "Cậu ta vốn dĩ không thích uống cà phê! Sao có thể " trùng hợp đến quán cà phê, trùng hợp nhìn thấy người phụ nữ đó tan làm!” Tịch Thần Hạn bây giờ vốn không thể dùng logic bình thường để cho mình một giải thích | hợp lý.

Đông Thanh lau mồ hôi lấm tấm trên trán, đây còn là lần đầu tiên anh ta biết, hoá ra cậu Thần còn là một | hũ giẩm cực kì lớn.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện