Tổng Tài Đại Ác Muốn Cắn Tôi

Có phải anh đã nhớ ra gì đó rồi không?


trước sau

Advertisement

Mặc kệ Mộc Thuần kêu khóc, Phi Vũ vẫn rất miệt mài ra vào cơ thể cô. Đợi đến khi cô đã im lìm không muốn mở mắt lên nữa, anh mới rút ra ngoài rồi đâm mạnh thêm mấy chục lần, buông lỏng bản thân.

Cậu bé đang căng tràn sức sống bên trong cơ thể cô co giật khẽ, bắt đầu phun đầy chất dịch. Anh lùi về sau một chút, rút khăn giấy lau những vết bẩn trên giường, nhìn cô gái nhỏ đã ngủ say, anh đưa tay vén mái tóc ngắn của cô lên.

Sau lưng Mộc Thuần là một lượng lớn dấu vết hoan ái, Phi Vũ phát hiện mình có sở thích kỳ quặc khi làm chuyện này, anh thích hôn và cắn lên cơ thể của cô.

Vết máu trên giường có chút bẩn, Phi Vũ ôm Mộc Thuần sang bên cạnh, dùng khăn giấy ướt lau vài lần, rồi mới gọi cô dậy:

“Tiểu Thuần, em phải dậy rồi.”

Mí mắt của Mộc Thuần giật khẽ, cô ôm lấy cổ Phi Vũ, nũng nịu như một chú mèo nhỏ:

“Em buồn ngủ…”

Lúc này cô bị làm cho mụ mị đầu óc, hoàn toàn không nhận ra sự khác thường của Phi Vũ. Anh bất đắc dĩ phải ôm cô đi tẩy rửa, lại ôm cô về giường.

Sau khi đặt Mộc Thuần nằm xuống, Phi Vũ không ngủ mà đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Trên mặt anh không còn nét trẻ con ngây thơ như bình thường, có chăng là sự bình tĩnh và lạnh lùng.

Phi Vũ mấp máy môi:

“Không biết dạo này Nam Cung gia thế nào rồi?”

Anh có vẻ đã ở nơi này khá lâu, ký ức luôn khôi phục mỗi ngày, cho đến vừa rồi, anh rốt cuộc nhớ lại gần như toàn bộ. May mắn những lúc ấy đầu không hề đau như anh tưởng, chỉ là thỉnh thoảng có chút hoảng hốt vì bị lạc trong những hình ảnh hỗn loạn hiện lên trước mắt.

Từ lúc anh bị chú của mình phản bội phải nhảy xuống biển, rồi đến lúc trôi dạt trong dòng chảy đáng sợ và va đập vào đá ngầm, anh đều nhớ rất rõ ràng. Kế tiếp, anh bắt đầu sắp xếp lại những sự việc xảy ra sau khi được Mộc Thuần đưa về bệnh viện. Mặc dù chỉ mới trôi qua hơn nửa tháng, nhưng anh có cảm giác giống như đã là nửa năm rồi.

Phi Vũ vuốt trán, trở lại bên giường, kéo chăn đắp cho Mộc Thuần, sau đó như thường lệ ôm chặt lấy cô. Có chút chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra khi đầu óc của anh hỏng hóc, nhưng anh rất thích sự ngoài ý muốn này. Đột nhiên xuất hiện một người vợ vừa xinh đẹp vừa mạnh mẽ, thu hút như thế, có thể không thích ư?

Đêm yên tĩnh, hai người nằm trên giường ôm nhau thật chặt.

Sáng sớm hôm sau tỉnh giấc, Mộc Thuần thấy mệt không chịu được. Giữa hai chân vẫn còn có chút đau đau, nhưng cũng chẳng nghiêm trọng như cô tưởng tượng, còn đi đường bình thường được.

Cô như thường lệ định đánh răng rửa mặt xong sẽ ra ngoài đi làm, nhưng mới từ nhà vệ sinh bước ra thì thấy Phi Vũ đã đứng lù lù ngay đó. Cô giật mình, hai gò má nóng bừng. Anh không mặc quần áo mà chỉ có mỗi một cái quần lót bó sát, nơi nào đó độn lên một cục to. Không phải cố ý nhìn, chỉ là vừa hay nó quá bắt mắt.

“Sao anh dậy sớm thế? Mau đi ngủ lại đi.” Mộc Thuần xấu hổ quay đầu đi chỗ khác, Phi Vũ bình thường dậy rất trễ kia mà?

Anh đưa tay ôm lấy Mộc Thuần, cọ cọ đầu vào người cô rồi nói:

“Vợ ơi, hôm nay không đi làm, ở nhà với anh được không?”

“Anh sao thế?”

Phản ứng đầu tiên của cô là hỏi thăm anh vì sợ anh nghĩ lung tung.

Phi Vũ hôn hôn tóc cô:

“Tối qua vợ làm việc vất vả rồi, nghỉ ngơi một hôm đi.”

“Làm việc?” Mộc Thuần nhớ tới cả tối bị người nào đó đâm muốn ngất trên giường, tức giận đánh vào vai anh một cái. “Đúng rồi, anh rốt cuộc đã xem cái gì thế hả? Anh học đâu ra mấy cái… tư… tư thế đó?”

Càng nói, Mộc Thuần càng thấy không đúng. Đầu óc tên này có chút vấn đề, nhưng sao đêm qua lại giống một người đàn ông trưởng thành động dục vậy?

Mộc Thuần đột nhiên sợ hãi, cô lắp bắp hỏi:

“Anh, anh, có phải anh đã nhớ ra gì đó rồi không?”

Khi anh hoàn toàn tỉnh táo lại, anh sẽ đối xử với cô thế nào đây? Đêm qua có phần kích động, bị lời nói của chú Tô và Tô Dương chọc trúng chỗ yếu ớt nhất trong tim, đầu óc cũng hỏng mất, cho nên mới lên giường với anh!

Mộc Thuần vô cùng hối hận, đưa mắt nhìn chằm chằm vào Phi Vũ. Anh nghiêng nghiêng đầu, đôi mắt trong sáng hồn nhiên như trước:

“Anh không nhớ gì cả, anh học được mấy thứ kia trên điện thoại…”

Cô nửa tin nửa ngờ hỏi:

“Sao có thể học được kiểu đó, anh tự vào xem?”

“Anh bấm nhầm nút...” Phi Vũ hai mắt long lanh. “Anh sai rồi, anh xin lỗi.”

Lại nữa, mỗi lần cô vừa tỏ vẻ căng thẳng với anh là anh liền nhận lỗi không chút suy nghĩ, làm cô muốn nổi giận cũng khó. Cô bóp chặt trán mình, nhức đầu nói:

“Được rồi được rồi, anh không cần xin lỗi, hôm nay sẽ ở nhà nghỉ ngơi.”

Ngoài miệng nói vậy, trong đầu lại đang điên cuồng mắng bản thân ngu ngốc. Chính miệng nói với Vương Cẩm người đàn ông này không sống cùng một thế giới với họ, vậy mà cuối cùng lên giường cùng anh. Chỉ trách cô quá yếu lòng trước anh, không thể nào từ chối được.

___________________________________




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện