Tổng Tài Daddy Ngu Ngốc Bảo Bảo Theo Mẹ Đây

Thứ Mất Đi Và Tìm Lại Được


trước sau

Advertisement
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Mẹ nhỏ, trước đây là mẹ đi nhầm phòng bệnh, nghe bảo đứa bé kia đã bị đưa đến đây từ buổi sáng rồi, bởi vì không liên lạc được với ba mẹ của nó, cho nên khi bác sĩ nghe nói có mẹ đến muốn tìm con, mới cho rằng mẹ là mẹ của nó, thế là liền nhận sai phòng, con không sao cả, chỉ là bị trầy xước chút da thôi, do lúc ấy bị dọa cho sợ nên ba mới đưa con đến bệnh viện”.

Thẩm Ngọc Lam vừa nghe Ninh Thiên Vũ giải thích xong, nhìn thằng bé một lượt từ trên xuống dưới, đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo đó lại lau nước mắt trên mặt rồi mới đem Thiên Vũ ôm vào trong ngực: “Được rồi, con không sao là tốt rồi”
Nhưng khi nghĩ đến đứa trẻ trước kia, trong lòng cô vẫn hiện lên một chút cảm giác đau lòng, nhìn dáng vẻ nằm trên giường bệnh đó, hẳn là so với Ninh Thiên Vũ không lớn hơn cũng không nhỏ hơn, thế mà lại...!
“Không lâu sau khi cô ngất xỉu, ba mẹ của đứa trẻ đó đã tìm đến rồi, ba mẹ thằng bé nói đứa nhỏ này từ khi sinh ra chỉ số thông minh có hơi thấp, sau đó bẩm sinh lại bị mắc bệnh tim, cho nên, tai nạn xe cộ cũng chỉ là khiến nó phải hứng chịu thêm một chút đau khổ mà thôi” Ninh Nhất Phàm dường như nhìn ra cô đang suy nghĩ về điều gì, mới lên tiếng giải thích.

Thẩm Ngọc Lam hít sâu một hơi, gật gật đầu, ôm lấy Ninh Thiên Vũ, không nói thêm chuyện khác nữa.


Cảm giác mất đi rồi lại tìm thấy, khiến trong cô nhất thời có cả trăm mối cảm xúc ngổn.

ngang.

Đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, cô buông Ninh Thiên Vũ ra, quay đầu nhìn Ninh Nhất Phàm đang đứng một bên: “Thiên Vũ, con về nhà với ba con đi, không khí ở bệnh viện không tốt đâu”
“Vậy còn mẹ thì sao?”
“Đã trễ thế này rồi, mẹ sẽ ngủ lại đây một đêm, buổi sáng ngày mai cứ thế đi làm luôn.”
“Mẹ nhỏ, con muốn ở lại cùng mẹ”
Chuyện này khiến tình cảm của Ninh Thiên Vũ đối với Thẩm Ngọc Lam lại tăng thêm một bậc.

Trong lòng thằng bé không chỉ một lần mơ tưởng rằng, nếu cô là mẹ của cậu, thì thật tuyệt, nhưng mà, ba đã nói tuyệt đối không có khả năng, bởi vì cậu lớn lên trông giống mẹ, vậy thì mẹ của cậu chắc hẳn phải là xinh đẹp tuyệt trần.

“Thiên Vũ nghe lời nào.”

“Chị bằng đưa cô Thẩm về nhà trước?” Ninh Nhất Phàm vẫn luôn không mở miệng, đột nhiên nói ra lời này, không biết có phải ảo giác hay không, Thẩm Ngọc Lam cảm thấy, ngữ khí của anh đã không còn lạnh lùng như trước nữa, đã dịu dàng hơn rất nhiều.

“Không cần không cần đâu, quá muộn rồi, anh đưa Thiên Vũ trở về đi, hơn nữa, chắc anh  cũng không mang theo thuốc nhỉ? Ở lại nơi này, cũng ngủ không nổi đâu”
Thẩm Ngọc Lam vừa nói xong, ngay lập tức liền cảm thấy hối hận, quả thật là đột nhiên cô mới nghĩ tới vấn đề này, nhưng lại quên mất rằng, giữa mối quan hệ của bọn họ mà cô nói ra những lời như vậy, rõ ràng là có chút không thích hợp.

“Được.” Ninh Nhất Phàm nhìn thật sâu vào mắt Thẩm Ngọc Lam, khóe miệng cứng đờ lại bất giác cong lên.

Trên đường trở về.

“Ba, ba không cảm thấy con người của mẹ nhỏ rất lương thiện sao?” Ninh Thiên Vũ đứng ở hàng ghế sau, bàn tay nhỏ bé đặt lên vai phải Ninh Nhất Phàm, gõ nhẹ.

Ninh Nhất Phàm sau một hồi cân nhắc rất lâu, mới chậm rãi thốt ra từng chữ: “Đối với con, là rất lương thiện” Đối với anh, lại rất bình thường, chẳng quan tâm, còn làm lơ đủ kiểu.

“Vậy ba nói xem, vị kia ân nhân kia đâu? Hôm nay ba có cảm nghĩ như thế nào?”

“Cô ấy nghe thấy con xảy ra chuyện, cũng rất sốt ruột”
Ninh Thiên Vũ mắt trợn trắng: “Được thôi, người ta đối với ba, cũng rất lương thiện”
Ngừng một chút, thằng bé lại tiếp tục mở miệng: “Đồng chí Ninh Nhất Phàm, con nói lần cuối cùng với ba, nếu ba thật sự không cần mẹ nhỏ của con, vậy thì con đành phải để cho mẹ nhỏ của con đi tìm kiếm đối tượng khác rồi”
Trên trán Ninh Nhất Phàm rơi xuống một hàng hắc tuyến, duỗi tay ra vỗ nhẹ vào bàn tay nhỏ bé đang đặt trên vai anh: “Ninh Thiên Vũ, nếu con cứ tiếp tục không biết lớn nhỏ như vậy, con có tin ba đem con ném xuống dưới hay không?”
Trừng mắt liếc nhìn anh một cái, ngồi trở lại vị trí cũ, hai tay đan vào nhau, ôm lấy cánh tay, cái miệng nhỏ của Ninh Thiên Vũ nói thầm: “Nếu như con sinh ra sớm hơn hai mươi năm, ba cho rằng còn có chuyện gì của ba nữa chứ? Thật đúng là có phúc mà không biết hưởng”
Hai ba con đi rồi, Thẩm Ngọc Lam cũng không thấy buồn ngủ, trong đầu toàn là những chuyện đã xảy ra trong hôm nay.

Ngoài ra, cô còn đang suy nghĩ cả về việc từ chức nữa.

.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện