Tổng Tài Cuồng Vợ

Chương 70


trước sau

"Đến rồi, đến rồi." trong tay Phó Cảnh Dao đang ôm hòm thuốc, cô vội vã chạy tới khi gần tới nơi suýt nữa bị ngã vì cô chạy hơi gấp.

Phó Cảnh Thâm nhanh tay đỡ lấy cô, rồi đỡ lấy hòm thuốc từ tay cô, rồi rút kim tiêm đã khử trùng ra và nhẹ nhàng chọc thủng những rộp nước trên tay cô.

Những rộp nước khá nhỏ nhưng lại rất dày nên chọc hơi mất thời gian.

Ngôn Tiểu Nặc cố gắng hết sức để kìm nén cơn đau, lông mày nheo lại, có thể là về sau sẽ không động vào lò nướng nữa.

Thực sự không phải là cơn đau bình thường. "Anh, anh nhẹ một chút, làm cho Uyển Cừ đau rồi kìa." Phó Cảnh Dao có chút nôn nóng, vội vàng kêu với Phó Cảnh Thâm. Phó Cảnh Thâm chỉ nói điềm đạm: "Rộp bỏng không được sạch nên phải làm chậm." "Không sao, bác sĩ Thâm, anh cứ làm đi." Ngôn Tiểu Nặc nói với Phó Cảnh Dao, "Cảnh Dao, cô không cần phải lo lắng đâu, rất nhanh sẽ xong thôi."

Tay của Ngôn Tiểu Nặc nằm chặt dưới mặt bàn tay của Mặc Tây Quyết cũng lén lút nắm chặt lấy tay cô.

Tay cô nằm chặt lấy tay anh, còn tay của anh còn nắm chặt hơn. "Được rồi." Phó Cảnh Thâm chọc hết rộp nước ra rồi dùng tăm bông sạch quét một chút kem mỡ bôi lên vết bỏng. Loại thuốc này giống hệt loại thuốc mà lần trước cô bôi cho Mặc Tây Quyết.

Cùng một mùi hương cùng một màu sắc,

Ngôn Tiểu Nặc càng cảm thấy tò mò, "Bác sĩ Phó, có thể cho tôi tuýp thuốc này được không?"

Phó Cảnh Thâm bị làm cho ngạc nhiên, nhưng cũng không từ chối, "Đưoc chứ, một ngày bôi ba lần, nếu không đủ thì tìm tôi, nơi khác không tìm được loại thuốc này đâu" "Đúng vậy, loại thuốc này là do chính anh tôi nghiên cứu ra đấy, người khác chưa từng nhìn thấy bao giờ đâu." Phó Cảnh Dao cười nói.

Ngôn Tiểu Nặc ngước mắt nhìn Mặc Tây Quyết một cái, sắc mặt của Mặc Tây Quyết vẫn rất điềm tĩnh không có một chút thay đổi gì cả.

Cô càng chắc chắn hơn về suy nghĩ trong lòng của cô. “Một chút nữa có một cuộc họp, tôi phải đi trước đây. Mặc Tây Quyết đứng dậy trước nói lời tạm biệt với Phó học giả, "Hôm khác sẽ đến câu cá cùng ông ạ." "Công việc quan trọng." Phó học giá như nhìn thấu và nói với Mặc Tây Quyết, “Tay của Uyển Cừ bị thương rồi, làm phiền tổng giám đốc Mặc đưa Uyển Cừ về nhà vậy"

Phó Cảnh Dao cũng gật đầu, "Uyển Cừ, khi về đến nhà cẩn thận một chút, đừng có làm tay bị đau"

Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy rất xấu xin lỗi, "Xin lỗi Cảnh Dao, vì sự không cẩn thận của tôi mà làm cho mọi người mất vui” "Được rồi, giữa chúng ta không cần phải khách sáo, đi thôi, tôi tiễn cô ra cổng." Phó Cảnh Dao mỉm cười vui vẻ, "Lần sau chúng ta sẽ đến ao câu cá!"

Ngôn Tiểu Nặc nhanh chóng gật đầu đồng ý, "Được." "Ngày mai có cần tôi giúp cô xin nghỉ học không?" Phó Cảnh Dao lo lắng nhìn vào tay cô và hỏi.

Ngôn Tiểu Nặc lắc đầu, "Không cần đâu, chiều mai mới phải đi học, tối nay và thêm cả sáng mai nữa chắc sẽ tốt lên nhiều rồi."

Phó Cảnh Dao cũng không nói gì thêm, "Được, nếu có việc gì thì có gọi điện thoại cho tôi”

Ngôn Tiểu Nặc cười và nói lời tạm biệt với gia đình họ Phó, rồi lên xe của Mặc Tây Quyết

Chiếc xe vừa lăn bánh thì Mặc Tây Quyết liền ôm Ngôn Tiểu Nặc vào trong lòng, Ngôn Tiểu Nặc không có chống lại, để anh ôm chặt cô.

Chiếc xe đi tới tập đoàn Đế Quốc nhưng không dừng lại mà đi thẳng về biệt thự Hằng An. "Không phải anh có cuộc họp sao?" Ngôn Tiểu Nặc hỏi nhỏ, “Đã tới tập đoàn Đế Quốc rồi." “Anh không có cuộc họp.” Mặc Tây Quyết điềm đạm nói, "Thật là ngốc"

Ngôn Tiểu Nặc hiểu ra, nếu như nói vì không còn sớm nữa mà xin về thì hơi thất lễ hơn nữa nếu nói đưa cô về nhà thì càng trở nên kỳ lạ.

Về đến biệt thự Hằng An, Mặc Tây Quyết bế cô xuống, vào đến trong phòng khách mới đặt cô xuống. "Mặc Tây Quyết, anh có đói không?" Trong giọng nói của

Ngôn Tiểu Nặc tràn đầy lời xin lỗi, anh chàng này chỉ vừa ăn được một con cá nướng, chắc ăn vẫn chưa no. "Đói." Đôi mắt của Mặc Tây Quyết sáng lên, "Đáng tiếc không được ăn." "Sao lại không được ăn?” Ngôn Tiểu Nặc chưa hiểu ra ý của anh, khó hiểu và nói, "Từ trước tới nay em đâu có để anh đói chứ."

Mặc Tây Quyết nhướn mày tinh nghịch và cúi người xuống hôn lên mặt cô, giọng nói hơi khàn khàn, "Ô? Em bị thương rồi, cũng làm anh ăn no được sao?"

Ngôn Tiểu Nặc cuối cùng cũng hiểu ra ý của anh, rồi đẩy anh ra, gương mặt nhỏ của cô đỏ ứng lên: "Xấu xa! Đang nghĩ linh tinh gì chứ!"

Mặc Tây Quyết sån ôm cô lên đùi anh, giọng nói thanh nhã, "Vì nhớ em." “Em đang hỏi anh có đói hay không?" Ngôn Tiểu Nặc đẩy anh ra, "Vừa nãy anh không ăn được bao nhiêu." "Dù có bị đói thì có làm sao?" Tay em bị thương rồi, lại không có ai nâu cho anh ăn. "Giọng điệu và biểu cảm của Mặc Tây Quyết rất ấm ức. "Vậy chúng ta ra ngoài ăn?" Ngôn Tiểu Nặc nghĩ một lúc rồi nói.

Mặc Tây Quyết nhìn vào sự mệt mỏi trên hàng lông mày của cô rồi bế cô vào phòng ngủ, nhỏ nhẹ nói với cô: “Em ngủ trước đi, để anh bảo Duy Đức mang cơm đến, chờ em dậy rồi chúng ta cùng ăn.”

Ngôn Tiểu Nặc thực sự cảm thấy hơi mệt, há miệng ngáp một cái rồi nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.

Mặc Tây Quyết nhìn cô rồi lắc đầu, lâm bầm nói nhỏ: “Đặt đầu xuống là ngủ, cũng không sợ bị lạnh." Nói rồi anh đắp lên một cái chăn mỏng cho Ngôn Tiểu Nặc.

Rồi quay ra nhẹ nhàng đóng cửa, Mặc Tây Quyết đến tầng sách lầu 2 để mở một cuộc họp trực tuyến. Thực ra không phải là không có cuộc họp, mà là vì anh đưa

Ngôn Tiểu Nặc về nên đổi thành cuộc họp trực tuyến.

Nội dung cuộc họp liên quan đến Ngôn Tiểu Nặc, anh dự định sẽ kiểm duyệt những thiết kế của Ngôn Tiểu Nặc. Một lúc sau, gương mặt của giám đốc bộ phận công chúng và Toàn Cơ đã xuất hiện trên màn hình. Mặc Tây Quyết im lặng nghe hai người phát biểu và đưa ra ý kiến, về việc thiết kế thì không có chút rắc rối gì và đã được thông qua.

Cuộc họp được diễn ra rất thuận lợi, khi sắp kết thúc cuộc họp thì Mặc Tây Quyết điềm đạm nói: "Toàn Cơ, cô ở lại, tôi có lời muốn nói với cô."

Hình ảnh của giám đốc bộ phận công chúng biến mất trên màn hình, trên màn hình chỉ còn lại Toàn Cơ, "Anh Quyết, có việc gì muốn hỏi em sao?" "Em học được không ít từ người đó nhi" Giọng điệu của Mặc Tây Quyết vẫn rất bình thản, nhưng biểu cảm của anh dần dần nghiêm nghị lại, "Hai người, thêm dầu vào lửa, em dường như rất giỏi về chiêu trò này"

Sắc mặt của Toàn Cơ thay đoi, "Anh Quyết, anh nhất định phải nói những điều đó với em sao?" "Nói lời khó nghe vì việc làm của em khó coi” Mặc Tây Quyết lạnh lùng văn lại, "Em muốn làm gì anh không quan tâm, nhưng anh không cho phép làm gì với Ngôn Uyến Cừ." "Anh Quyết, anh nên biết vì em muốn tốt cho anh!” Sắc mặt của Toàn Cơ thay đổi hoàn toàn, "Cô ta hoàn toàn không xứng với anh!" "Xứng hay là do anh quyết định. Đôi mắt đen của Mặc Tây Quyết khẽ nheo lại, "Toàn Cơ đây là lần cuối cùng anh nhắc nhở em."

Nói xong anh tắt màn hình đi. Toàn Cơ ngơ người nhìn màn hình bị tắt trước mặt, một hồi sau cô thở một hơi dài.

Mặc Tây Quyết gập laptop và quyển sổ ghi chép lại, bước ra khỏi phòng thì thấy Ngôn Tiểu Nặc đang đứng ở cửa. "Em tinh rồi à?" Mặc Tây Quyết đóng cửa phòng sách lại, nhẹ nhàng nói.

Ánh mắt của Ngôn Tiểu Nặc sáng lung linh đầy rạng rỡ, "Vâng, em ngủ rất ngon, lúc tỉnh dậy không thấy anh thì nghe Duy Đức nói là anh ở trên tầng đang họp trực tuyến “Cơm đưa tới rồi sao?" Mặc Tây Quyết năm tay cô bước xuống nhà. "Vâng, quản gia Duy Đức đã mang tới rồi." Ngôn Tiểu Nặc được anh nằm tay đi về phía trước, "Vừa đi xong, đồ ăn vẫn còn nóng." "Vậy thì ăn cơm thôi." Mặc Tây Quyết cùng cô ngồi xuống trước bàn ăn.

Hai người ăn cơm không nói một lời gì cả, nhưng không khí thì rất tốt, thậm trí có một cảm giác rất ấm áp. Ngôn Tiểu Nặc không đói lắm vì trước đó đã ăn cá nướng, cô chỉ ăn một chút để tượng trưng, chủ yếu là cô muốn cùng

Mặc Tây Quyết ăn cơm.

Thực ra vừa rồi cô đứng ngoài cửa đã nghe thấy những lời mà Mặc Tây Quyết nói với Toàn Cơ.

Trong lòng cô cảm thấy rất phức tạp, cô không ngờ rằng Mặc Tây Quyết lại nói những lời đó ra. Phải làm thế nào đây?

Ngôn Tiểu Nặc có chút hoang mang. "Sao vậy?" Mặc Tây Quyết gắp cho cô một miếng thịt sường, "Cơm không ngon sao?" "Không phải." Ngôn Tiểu Nặc ăn hết miếng thịt sườn, rồi đặt bát đũa xuống cười nói, "Em ăn no rồi." "Ngôn Uyển Cừ." Mặc Tây Quyết bình thản nói, "Anh không cho phép em bỏ trốn, em nghe rõ chưa?"

Trong ánh mắt của anh không có một chút ý đùa nào, đôi mắt đen cực kỳ nghiêm túc.

Ánh mắt của Ngôn Tiểu Nặc trở nên không biết phải làm thế nào. "Em nên làm gì thì làm làm cái đó." Mặc Tây Quyết tiếp tục nói, "Không cần phải lo lắng những thứ khác." Sao cô có thể không lo làng được chứ?

Giữa hai người họ tràn đầy sự che giấu và lừa dối, cô vốn dĩ không phải là thân phận hiện tại, cô không dám nghĩ tới Mặc Tây Quyết sẽ như thế nào nếu biết được chân tướng sự việc. Sẽ tức giận, sẽ thất vọng hay là sẽ đau lòng đây?

Ngôn Tiểu Nặc nghĩ đến mà rùng mình. “Lạnh sao?" Mặc Tây Quyết bể cô lên rồi quay người đi vào nhà tắm.

Từ nhà tắm bước ra, thấy cô vẫn đang ngồi ngây người ở đó, anh vuốt ve tóc cô rồi nói, “Nước nóng chuẩn bị xong rồi, đi tắm đi rồi đi ngủ. “Vâng." Ngôn Tiểu Nặc đáp lại một tiếng, đứng dậy lấy đồ tåm mới từ trong tủ quần áo và đi vào phòng tắm.

Mặc Tây Quyết cũng lấy đồ tắm của anh. “Này?" Ngôn Tiểu Nặc ngạc nhiên nhìn anh, "Em đang tắm anh làm gì vậy?" “Đương nhiên là tắm cùng em rồi." Mặc Tây Quyết nói như một cách hiển nhiên.

Họ đã rất lâu không tâm cùng nhau rồi, sao hôm nay anh lại nhớ ra vậy? "Không cần đâu, em tự tắm được rồi." Ngôn Tiểu Nặc từ chối, gương mặt đỏ ứng lên. "Sao lại không cần? Em ngốc như vậy, tinh thần lại không được tốt, nhỡ đâu có việc gì xảy ra trong nhà tắm thì làm sao?" Lý do của Mặc Tây Quyết rất có lý.

Ngôn Tiểu Nặc cần răng, "Em đâu có ngốc như vậy? Làm như em không thể tự chủ sinh hoạt không bằng”

Anh đang hình dung cô giống như người già bị bệnh đãng trí sao?

Mặc Tây Quyết sờ lên cánh tay bị thương của cô, “Người có thể tự chăm sóc cho bản thân sẽ không bao giờ để tay mình bị bỏng trước lò nướng điện từ như vậy." “Anh!” Ngôn Tiểu Nặc bị anh chặn đứng lại không nói được gi.

Mặc Tây Quyết bế cô lên rồi năm vào trong bồn tắm matxa, biết tay có bất tiện, anh giúp cô chà tăm cơ thể.

Mới bắt đầu thì dùng khăn tắm để rửa, nhưng sau đó sao anh lại không dùng khăn tắm nữa chứ? “Mặc Tây Quyết tay của em bị đau rồi." Ngôn Tiểu Nặc chịu đựng cảm giác ngứa ngáy từ da và nhắc nhở anh nhẹ nhàng, giọng nói rên ri. "Anh biết." Mặc Tây Quyết chỉ trả lời cô 3 chữ nhưng vẫn không dừng lại.

Vào lúc cuối cùng Mặc Tây Quyết mới dừng lại bê cô ra khỏi phòng tắm, lấy một cái khăn tắm lớn quấn quanh người cô lại như một cái bánh trưng, "Em ngủ trước, anh đi tầm chút nước mát."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện