Tổng Tài Cuồng Vợ

Chương 66


trước sau

Họ đi ra ngoài bằng lối đi đặc biệt, khi đang đi ra ngoài, học giả Phó đột nhiên nói: "Quyết à, cháu đi trước đi."

Ngôn Tiểu Nặc ngước đầu lên nhìn, mặc dù đã hết 10 phút sau giờ giải lao rồi, nhưng vẫn có rất nhiều nữ sinh vây quanh ở cổng ra, không cần nghĩ cũng biết đó là vì Mặc Tây Quyết mà tới.

Mấy nữ sinh vừa nhìn thấy Mặc Tây Quyết liền hô hét lên, dù sao cũng không phải giờ lên lớp, hiệu trưởng và chủ nhiệm Thôi không thể sử dụng sự uy nghiêm của họ để trấn áp những nữ sinh đang cuồng nhiệt này. "Tổng giám đốc Mặc, nhìn qua đây, chúng tôi là hội những người hâm mộ!" Một giọng nói rất quen thuộc, Ngôn Tiểu Nặc quay mắt sang nhìn, trời ạ, đó là Phó Cảnh Dao!

Cô ấy từ khi nào thành lập lên hội người hâm mộ này vậy? Những nữ sinh đó ồ ạt tiến lên như muốn bắt lấy Mặc Tây Quyết, cũng may là có mấy người vệ sĩ ngăn cản lại.

Ánh mắt của Mặc Tây Quyết không hề có một chút biểu cảm gì cả, dưới sự bảo vệ của mấy người vệ sĩ anh nhanh chóng lên xe, rồi rời đi trong vô số ảnh flash chụp ảnh của điện thoại.

Ngôn Tiểu Nặc thấy điệu bộ vội vàng rời đi của anh, cười ra tiếng, e rằng anh chàng này sau này sẽ không dám tuỳ tiện đến trường của cô nữa. “Ông nội?" Lúc này Phó Cảnh Dao mới nhìn thấy ông nội của cô rồi chạy lại, "Uyển Cừ cũng ở đây à?" Học giả Phó không thèm để ý đến cô, ánh mắt liếc nhìn xung quanh như muốn xem có chỗ nào có thể trồn thoát không. “Ông về từ lúc nào vậy? Sao lại không gọi cháu một tiếng chứ?” Phó Cảnh Dao chặn lại ảnh mắt đang liếc nhìn xung quanh của ông noi, trông thần thái của cô rất đảng yêu. Ngôn Tiểu Nặc chỉ đứng một bên cười mà không nói gì cả.

Phó học giả chi nói một câu: "Đi qua đây vừa hay thì tới đón cháu." “Đi qua sao?" Phó Cảnh Dao rõ ràng không tin, "Vậy ông gặp Uyển Cừ làm gì?" "Nghe nói hai đứa cháu chơi thân với nhau, hừm, ông nội đương nhiên phải để ý rồi." Phó học giả nhanh chóng tìm một lý do hợp lý. "Hưm, hôm nay nhà có tiệc, để đón mừng ông nội trở về,

Uyển Cừ cô cũng đen nhé." Phó Cảnh Dao nghĩ đây là trường học dù gì cô cũng phải giữ thể diện cho ông nội. Ngôn Tiểu Nặc rất thích điểm này của cô, rồi gật đầu cười và nói: "Được."

Cô không hề nhắc tới Phó học giả đã mời cô là để giữ thể diện cho Phó Cảnh Dao.

Ánh mắt của Phó học giả nhìn Ngôn Tiểu Nặc lại hài lòng lên bội phần, rồi cười từ tốn: “Được rồi, đi thôi."

Chiếc xe cổ của nhà họ Phó đưa họ cùng trở về căn biệt thự, chứ không phải Hằng An, nghe Phó học giả nói là căn nhà riêng của gia đình họ Phó.

Căn biệt thự chia ra thành hai khu, phía trước là khu ở hiện tại, phía sau là căn nhà cũ. Ngôn Tiểu Nặc thấy đi bộ trong này giống như đang đi bộ trong trường quay của phim truyền hình Dân Quốc vậy, kiến trúc khác hẳn so với những nơi khác, từng bông hoa cây cỏ, từng viên gạch mái ngói đều có một cảm giác khác biệt.

Cô cảm thấy những người sống ở đây đều là những người có học vấn tự rất cao.

Giống như ông Phó đây. "Cháu gái, căn nhà này cháu cảm thấy thế nào?" Phó học giả bước xuống xe, thấy biểu cảm quan sát của Ngôn Tieu Nặc rồi cười hỏi. "Vâng, cháu thấy rất đặc biệt, có cảm giác rất lâu đời." Ngôn Tiểu Nặc nghĩ một lát rồi mới nói ra suy nghĩ của bản thân.

Thực ra, cô cũng không thể nói bất cứ điều gì, một kiểu cảm giác không thể diễn tả bằng lời.

Phó học giả cười vo vào vai cô và nói, "Rất tốt, có thể nhìn ra những điều này đã là rất tốt rồi." "Ông Phó, bên ngoài gió lớn, ông mau vào trong nhà đi ạ."

Với giọng nói lạnh lùng, Mặc Tây Quyết đứng trên bậc thềm điềm đạm nhìn họ.

Gió? Gió ở đâu ra? Ngôn Tiểu Nặc nhìn biểu cảm của anh, chỉ thấy ánh mắt đen của anh đang nhìn vào vai cô.

Phó học giả có chút lúng túng rồi cười lên, "Vẫn là cháu Quyết biết lo cho người khác, ha ha, đi thôi."

Một lời hai nghĩa.

Ngôn Tiểu Nặc giả vờ như nghe không hiểu, nhưng Phó Cảnh Dao đã thốt lên khi nhìn thấy Mặc Tây Quyết.

Mặc Tây Quyết không bị lay chuyển, ánh mắt anh trầm đi.

Phó học giả có chút xấu hổ với hành động của đứa cháu gái, rồi kéo Phó Cảnh Dao đi vào trong, "Cháu gái rượi của ta mau vào trong nhà thôi." "Ông nội!" Phó Cảnh Dao không can tâm, lầm bầm, “Người ta vẫn muốn nhìn thêm chút nữa mà" "Có gì đáng để xem chứ, ông vừa về, có gì thì xem ông nội đây này." Phó học giả không hài lòng với biểu hiện mê trai của đứa cháu gái.

Chiếc mũi nhỏ nhắn thanh tú của Phó Cảnh Dao nhắn lại, rồi bĩu môi, “Ông đâu có đẹp trai như người ta chứ, lại đâu có trẻ trung như người ta đâu”

Trong lòng của Phó học giả bị đả kích một chút, "Cháu nói cái gì? Ông của cháu lúc còn trẻ còn đẹp trai hơn cả anh ta bây giờ, được chứ!"

Khoé miệng của Mặc Tây Quyết mim cười thích thú. "Cười rồi kìa." Phó Cảnh Dao thậm trí còn bị đảm đuổi hơn. Phó học giả không buồn nói thêm gì cả, trực tiếp kéo cô vào trong nhà.

Ngôn Tiểu Nặc không nói gì, rồi cùng họ đi vào trong, tiếc là bước chân của cô không đủ nhanh, bị lòng tự tôn đã bị tổn thương của Phó học giả bỏ xa lại phía sau. "Ông nội, là ông đang đổ kị với người ta!” Giọng nói không can tâm bất đắc dĩ thốt lên của Phó Cảnh Dao. "Ông nội của con có học vấn, có nội tâm sâu sắc được chứ!” Biểu cảm của Phó học giả giận dỗi.

Ngôn Tiểu Nặc thở dài bất lực, đột nhiên trước mắt mờ lại, thì ra là Mặc Tây Quyết đang đứng trước mặt cô.

Cô lén lút nhìn xung quanh. "Không cần phải ngó nữa, không có ai cả." Giọng nói nhẹ nhàng vang lên trên đầu cô. "Hự, chúng ta còn không đi vào sao?" Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng nói.

Mặc Tây Quyết bước hai bước về phía trước, Ngôn Tiểu Nặc không muốn đi gần với anh, rồi bước lùi về sau nhưng bị Mặc Tây Quyết ôm lấy eo, giọng nói còn lạnh lùng hơn lúc trước, "Em lén lén lút lút trước mặt mọi người như vậy, giống như mối quan hệ của chúng ta không được danh chính ngôn thuận vậy?"

Quan hệ của họ danh chính ngôn thuận sao? Ngôn Tiểu Nặc suy tư nghĩ một lúc. “Đây là nhà họ Phó Cảnh Dao rất thích anh. "Giọng nói của

Ngôn Tiểu Nặc dường như không hề nghe thấy bất kỳ một chút cảm xúc nào.

Mặc Tây Quyết không cho là như vậy, "Thể thì đã sao, lẽ nào cô ấy dám làm khó em sao?" "Không phải! Cô ấy là bạn của em!" Ngôn Tiểu Nặc ngước đầu lên nhìn Mặc Tây Quyết và nói.

Đôi mắt đen của Mặc Tây Quyết hơi khép lại, "Bạn sao?" "Đúng vậy." Giọng nói của Ngôn Tiểu Nặc trầm xuống vài phần nhưng ánh mắt vẫn rất kiên định. Mặc Tây Quyết khẽ cúi người xuống, nói nhỏ vào tai cô một câu, "Quan trọng hơn cả anh sao?"

Ngôn Tiểu Nặc nghe vậy tim đập nhanh hơn, chưa kịp phản ứng lại thì đôi môi của cô đã bị khoá lại bởi đôi môi mỏng của Mặc Tây Quyết.

Lại là một kiểu hôn độc đoán và kiêu ngạo, giống như đang tuyên bố chủ quyền, bình thường thì không sao, nhưng đang ở nhà họ Phỏ, Ngôn Tiểu Nặc không biết vì sao mà trong lòng thấy có chút ấm ức.

Cố gắng chống lại để thoát ra khỏi vòng tay cứng chắc như bức tường bảng đồng và sắt, nhưng lại bị anh chặn lại và nụ hôn càng mãnh liệt hơn. "Uyển Cừ? Cô ở đâu vậy?"

Giọng nói của Phó Cảnh Dao vang lên.

Ngôn Tiểu Nặc giật mình, rồi đạp mạnh vào chân của Mặc Tây Quyết, Mặc Tây Quyết bị đau và từ từ buông cô ra.

Cô đẩy người anh ra, dùng hết sức lực để không cho nước mắt trào ra ngoài, rồi nhanh chóng chạy đi.

May thay hình bóng của họ đã bị che khuất bởi những tác phẩm điêu khắc khổng lồ trong sân, khi Ngôn Tiểu Nặc chạy ra phía sau của những tác phẩm điêu khắc đó thì vừa hay gặp phải Phó Cảnh Dao. “Uyển Cừ, sao cô vẫn ở đây vậy, mau cùng tôi đi vào thôi." Phó Cảnh Dao thở phào nhẹ nhõm nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Ngôn Tiểu Nặc cô giật mình, "Cô sao vậy? Sao lại khóc thể?" "Không sao, chỉ là gió to khiến những hạt bụi bay vào trong måt." Ngôn Tiểu Nặc tìm lý do để bưng bít chuyện vừa rồi, "Chúng ta mau đi thôi, đừng để mọi người phải đợi." "Á, tổng giám đốc Mặc!" Phó Cảnh Dao thấy Mặc Tây Quyết đột nhiên xuất hiện rồi nói nhỏ nhẹ, "Tổng giám đốc Mặc cũng đi vào thôi."

Sắc mặt của Mặc Tây Quyết lạnh băng không nói gì cả rồi đi qua hai người họ. "Tổng giám đốc Mặc!” Phó Cảnh Dao kêu lên một tiếng. "Uyển Cừ lần đầu tiên tới nhà em, nếu cô ấy có điều gì mạo phạm đến anh thì mong anh bỏ qua." Phó Cảnh Dao đột nhiên nói. Mặc Tây Quyết dừng bước chân lại, khẽ quay đầu, cuối cùng cũng không nói gì cả rồi đi tiếp.

Ngôn Tiểu Nặc nhìn Phó Cảnh Dao, trong giọng nói tràn đầy cảm kích, "Cảnh Dao, tôi không sao." “Cô ấy à, lúc nào cũng nói không sao." Phó Cánh Dao thấy điệu bộ ấm ức của cô, đành phải an ủi cô, “Được rồi, được rồi, đều cho qua đi, mau đi vào thôi." Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, cố gắng lấy lại tâm trạng rồi cùng Phó Cảnh Dao bước vào phòng khách.

Bố cục của phòng khách rất đơn giản và thanh lịch, nhưng có một vài bức tranh thời trung cổ được treo trên tường tiết lộ ra giá trị to lớn của nó.

Phó học giá và Mặc Tây Quyết một người ngồi bên trái một người ngồi bên phải, phụ nữ nhà họ Phó thì ngồi đối diện hai người họ, ngồi bên cạnh là Phó Cảnh Thâm.

Thấy hai người họ bước vào, bà Phó liền cười lên, "Cảnh

Dao, đây có phải là bạn thân của con không?"

Phó Cảnh Dao cười gật đầu, Ngôn Tiểu Nặc hơi khom người xuống nụ cười rạng rỡ, "Cháu là Ngôn Uyển Cừ ạ." Vẻ hào phóng và tràn đầy ánh hào quang của cô khiến cho mọi người đều rất vui, chỉ có Phó Cảnh Thâm là không có biểu cảm gì cả. “Uyển Cừ, tới đây ngôi cạnh ông" Phó học giá vẫn rất quý cô rồi vẫy tay gọi cô tới.

Ngôn Tiểu Nặc cũng không từ chối, trực tiếp phớt lờ ai đó không có chút biểu hiện gì bên cạnh rồi ngồi xuống cạnh Phó học giả. “Ông đã nghe nói về cuộc thi thiết kế, ngay cả Toàn Cơ và

Giản Minh cũng khen ngoi cháu, khiến ta lại càng thấy ngưỡng mộ. "Phó học giá nói với một nụ cười rạng rỡ trên mặt, rồi lại nhìn vào đứa cháu nội của ông, "Đứa cháu ngốc, có được một người bạn tốt như vậy bên cạnh, cháu phải cố gắng học tập theo người ta mới đúng." “Ông nội!" Phó Cảnh Dao không không để ý rồi nhìn chộm Mặc Tây Quyết lấy một cái, "Cháu có ngốc đâu?" "Cảnh Dao và Uyển Cừ có thể trở thành bạn thân, vì Uyển Cừu nhanh trí tháo vát và Cảnh Dao cũng thông minh hơn người." Phó Cảnh Thâm nói một cách không biểu cảm. Bênh em điên cuồng. Trong tâm trí của Ngôn Tiểu Nặc loé lên bốn chữ này.

Lúc này Mặc Tây Quyết mới lên tiếng, "Khả năng nhanh nhẹn và trí thông minh của Ngôn Tiểu Nặc là điều hiển nhiên, mặc dù cô ấy chỉ là một học sinh giống như Cảnh Dao."

Ảnh mặt của Mặc Tây Quyết và Phó Cảnh Thâm va chạm vào nhau như một dòng điện cao thể trong không khí, Ngôn Tiểu Nặc dường như còn nghe thấy âm thanh chập điện. "Được rồi." Trong tình huống này chỉ có Phó học giả mới có thể giải quyết "Đừng có nhìn nữa, Cảnh Thâm, con biết rõ là Tây Quyết rất biết bênh người, hơn nữa Uyển Cừ lại là nhân tài do chính cậu ấy chọn lựa để đào tạo, đứa cháu ngốc của ta có được một người bạn và người thầy tốt như vậy thì chúng ta nên vui mừng mới đúng." "Cảnh Thâm nhà có khách, không nên nói nhiều nữa” Phó học giả nói để mọi việc suôn sẻ "Tiểu Thanh, đi xem bữa tiệc đã chuẩn bị xong chưa? Cũng đến giờ dùng cơm rồi, không được làm khách phải đợi lâu."

Bà Phó gật đầu, "Ba à, mọi người cứ ngồi chơi nhé, con ra ngoài xem rồi sẽ quay lại." Phó học giá rất hài lòng và nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Cháu gái, ngoài việc học tập và thiết kế ra cháu còn sở thích khác nào không?" "Cháu ạ?" Ngôn Tiểu Nặc suy nghĩ, “Câu cá có được tính không ạ?"

Mặc Tây Quyết cũng bị làm cho ngạc nhiên, một người mảnh mai bé nhỏ như cô lại biết câu cá sao?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện