Tổng Tài Cuồng Vợ

Chương 378: Bày tỏ lòng tốt


trước sau

Ngôn Tiểu Nặc rời khỏi vòng tay Mặc Tây Quyết, ôm chặt lấy Ngôn Mặc nói: “Mẹ không sao, con cứ ở với ba và mẹ."

Mặc Ngôn chớp chớp đôi mắt không rõ nhìn Ngôn Tiểu Nặc, thấp giọng gọi một tiếng: "Mẹ.

Mặc Tây Quyết nói với Mặc Ngôn: “Con trai, để ba đưa con về phòng.”

Ngôn Tiểu Nặc cùng Mặc Tây Quyết đưa Mặc Ngôn về phòng, Mặc Ngôn cảm thấy Ngôn Tiểu Nặc không giống như bình thường, đang định nói gì đó thì bị Mặc Tây Quyết dùng ánh mắt ngăn lại.

Lời đến miệng lại đổi thành: “Mẹ, con muốn đọc sách một chút.”

Ngôn Tiểu Nặc cố nén nỗi chua xót vào trong lòng, xoa đầu con trai nói: “Được."

Cô sợ mình không kìm được mà khóc trước mặt con trai, nên liền xoay người rời khỏi phòng. Mặc Tây Quyết nói với Mặc Ngôn: “Ngoan ngoãn đọc sách, chờ ba mẹ trở về nhé.

Ngôn Tiểu Nặc một mình đi ra khu vườn nhỏ sau hậu viện, cô ngồi trên xích đu, những bông hoa tử đằng quấn trên xích đu, vẫn giống như lần đầu tiên cô đến đây.

Mặc Tây Quyết bước đến, ngồi cạnh cô, trầm giọng nói: “Tâm trạng không vui thì nên nói ra, đừng giữ trong lòng.”

Ngôn Tiểu Nặc ôm lấy cánh tay Mặc Tây Quyết, tựa vào vai anh: “Em muốn cứ như vậy ở đây một lúc. “Được.” Mặc Tây Quyết đáp lại, để Ngôn Tiểu Nặc dựa vào người mình.

Gió xuân khẽ thổi đưa hương hoa tới.

Các nữ giúp việc đi tới, đem theo tặng phẩm của quốc vương và nữ hoàng Olina.

Giống như những gì họ đã thấy trong nhà kho lần trước, nhưng có chút quý giá và lộng lẫy hơn.

Ngôn Tiểu Nặc thậm chí không nhìn nó, vẫn ngồi trên xích đu, không nói gì.

Các nữ giúp việc không rõ tình hình hiện tại, thấy thái độ của Ngôn Tiểu Nặc khá lạnh nhạt, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Nhìn về phía Mặc Tây Quyết, nét mặt anh còn lạnh lùng hơn cả Ngôn Tiểu Nặc. “Đồ cứ để ở đó.” Ngôn Tiểu Nặc bình thản nói, “Các người ra ngoài đi.”

Các nữ giúp việc đang do dự thì nghe thấy câu nói này của Ngôn Tiểu Nặc, liền cúi chào rồi rời đi.

Ngôn Tiểu Nặc trong lòng càng thêm khó chịu, khỏe mắt đã ươn ướt.

Mặc Tây Quyết nhìn mà đau lòng, liền hôn lên mắt cô. “Lúc nhỏ, em thường cảm thấy rất hâm mộ những đứa trẻ khác, cho dù có gặp khó khăn thì cũng có gia đình ở bên cạnh, có ba bảo vệ, có mẹ yêu thương” Ngôn Tiểu Nặc rơm rớm nước mắt nói: “Tuy là bà ngoại rất yêu thương em, nhưng thực sự rất muốn biết ba mẹ của em trông như thế nào, họ ở đâu, tại sao họ lại không cần em

Mặc Tây Quyết lắng nghe từng lời Ngôn Tiểu Nặc nói, khẽ ngẩng đầu lên. “Sau đó, em đã ba nuôi.” Khóe môi Ngôn Tiểu Nặc khẽ cong lên: “Ba nuôi đối xử với em rất tốt, cả đời này em sẽ không bao giờ quên, đó là lần đầu tiên em cảm nhận được tình yêu của ba, em luôn nghĩ rằng cho dù cả đời này không thể tìm thấy ba ruột, em cũng chấp nhận

Ngôn Tiểu Nặc nói, viên pha lê xanh trên cổ khẽ lấp lánh.

Cô không thể nói tiếp được nữa.

Mặc Tây Quyết khẽ thở dài: “Có phải em không ngờ tới việc lúc đầu bọn họ vì muốn tranh giành ngai vàng mà bỏ rơi em, cho nên trong lòng mới cảm thấy tủi thân, bấp bênh đúng không?”

Ngôn Tiểu Nặc không nói gì, điều đó cũng có nghĩa là cô đã ngầm thừa nhận lời anh nói là đúng. “Mẹ của anh, bà ấy là người phụ nữ xinh đẹp và dịu dàng nhất trên đời này.” Mặc Tây Quyết hồi tưởng về miền ký ức xa xăm, nói: “Dù là lúc không vui, hay ngay cả lúc anh cứng đầu, nghịch ngợm, bà ấy vẫn luôn mỉm cười với anh, chưa bao giờ quát mắng cáu giận" “Đáng tiếc là, lúc anh năm tuổi, bà ấy đã rời xa anh mãi mãi.” Giọng Mặc Tây Quyết đột nhiên thay đổi, “Kể từ lúc bà ấy ra đi, mọi thứ đều thay đổi” Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net

Ngôn Tiểu Nặc vô thức siết chặt lấy cánh tay Mặc Tây

Quyết.

Giọng của anh đột nhiên trở nên vô cùng phức tạp, đồng tử bỗng lóe lên một tia lạnh lẽo u ám: “Ba của anh, ông ấy đối xử với anh như thế nào, chắc em cũng biết rõ mà?"

Trái tim Ngôn Tiểu Nặc khẽ rung lên, cô không biết, Mặc Lăng Thiên biết được bao nhiêu về những ngày tháng tăm tối suốt năm năm qua của Mặc Tây Quyết? Thấy được nỗi hận của Mặc Tây Quyết đối với ông ta, những oán hận mà anh không thể nào cởi bỏ được, cô có thể mở hồ cảm nhận được rằng, Mặc Lăng Thiên biết hết tất cả.

Chỉ là tại sao, tại sao phải đối xử tàn nhẫn với con trai mình như vậy, lẽ nào chỉ bởi vì Mặc Tây Quyết muốn tự quyết định cuộc đời mình thôi sao? “Mặc Tây Quyết.” Ngôn Tiểu Nặc ngẩng đầu lên, khẽ cắn môi, nước mắt rơi xuống vai anh. “Đồ ngốc.” Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, “Anh không phải là muốn làm cho em buồn, mà anh muốn cho em hiểu rằng, so với anh, em thực sự may mắn hơn rất nhiều. Ít ra là khi em nằm trên giường bệnh, bệ hạ và hoàng hậu Olina đã chăm sóc em rất chu đáo.

Ngôn Tiểu Nặc nhắm mắt lại.

Mặc Tây Quyết cũng không nói thêm nữa, anh chỉ hy vọng, cô có thể vui lên một chút.

Cho dù cô có lựa chọn như thế nào, Mặc Tây Quyết đều sẽ ủng hộ cô, luôn ở bên cô, bảo vệ cô.

Ngôn Tiểu Nặc ngồi đó rất lâu, cho tới khi nước mắt trên khóe mi cô đã khô lại. Lúc từ vườn hoa trở về, cô không đến cung điện chính mà ngồi trong phòng cùng Mặc Ngôn đọc sách, vẽ tranh.

Mặc Tây Quyết biết cô muốn một mình suy nghĩ, nên cũng không lên tiếng quấy rầy cô, lặng lẽ ngồi bên cạnh đọc sách.

Nghe Ngôn Tiểu Nặc và Mặc Ngôn nói chuyện với nhau, anh cảm thấy nếu như thời gian cứ trôi qua như vậy thì thật tốt biết mấy.

Ngôn Tiểu Nặc lúc này mới nhận ra sự khác thường của Mặc Tây Quyết.

Trước đây nếu như cô và con trai thân thiết đến mức bỏ rơi anh, thì người đàn ông này nhất định sẽ không chịu ngồi đó mà nhà nhã đọc sách như vậy, sớm đã dùng ánh mắt ớn lạnh mà đe dọa cô rồi.

Là vì anh biết hôm nay tâm trạng cô không được vui nên mới không nói gì như vậy sao?

Mặc Tây Quyết, anh cũng có lúc nhân nhượng cô như thế này sao?

Cho dù như thế nào, Ngôn Tiểu Nặc cũng cảm nhận được rằng, điều này rất hiếm, thứ mà cô có được, thực sự rất nhiều.

Ngôn Tiểu Nặc không đi, không có nghĩa là bệ hạ và hoàng hậu Olina không đến.

Đương nhiên lúc đến, không có người ngoài đi theo. Còn bạn nhỏ Mặc Ngôn thì đã chìm sâu vào giấc ngủ.

Thân là hai vị lãnh đạo của nước S, nhưng lúc đến bệ hạ và hoàng hậu Olina chỉ mặc quần áo bình thường, tạo cảm giác rất gần gũi.

Nếu như là trước đây, Ngôn Tiểu Nặc sẽ rất vui vẻ để họ vào trong ngồi, nhưng hiện tại, ngoài không thoải mái ra, thì vẫn là không thoải mái.

Bệ hạ và hoàng hậu Olina ngồi xuống ghế.

Nhìn nét mặt Ngôn Tiểu Nặc, có thể thấy những cảm xúc đau đớn thống khổ hiện trên khuôn mặt cô lúc sáng khi biết được chân tướng mọi việc đã biến mất.

Thay vào đó là sự bình tĩnh như mọi khi, mặc dù mắt cô vẫn hơi đỏ và sưng.

Những cảm giác tội lỗi, đau khổ, thương yêu tuôn trào vào trái tim bệ hạ và hoàng hậu Olina. “Tiểu Nặc. Bệ hạ gọi con gái, rồi lấy ra một lọ thuốc mỡ: “Đây là thuốc giảm sưng mắt, con cầm lấy dùng đi.” Ngôn Tiểu Nặc khẽ quay mặt đi, bình tĩnh nói: “Cảm ơn bệ hạ đã quan tâm, nhưng tôi có thuốc của ba tôi cho rồi, nên không cần bệ hạ phải đặc biệt ban cho như vậy”

Lời của cô, khiến bàn tay đang cầm lọ thuốc của bệ hạ sững lại.

Ông ấy chưa bao giờ phải nhận sự đối xử tàn nhẫn vậy trong đời, hơn nữa còn từ chính con gái của mình.

Ông ấy thu tay lại, đặt lọ thuốc lên bàn, ngập ngừng cười nói: “Y thuật của Trình Tử Diễm quả là rất xuất sắc, thuốc của ông ấy đương nhiên là tốt hơn của ba rồi, vậy thì con nhớ bôi thuốc trước khi đi ngủ nhé.

Hoàng hậu Olina cũng nói: “Phải đó, đôi mắt đẹp như vậy, dù thế nào cũng đừng... “Cảm ơn bệ hạ và hoàng hậu đã quan tâm. Ngôn Tiểu Nặc cắt lời hoàng hậu Olina, nói: “Hiện tại Hoàng cung có rất nhiều việc, sắp tới sẽ tổ chức đại lễ của nước S, bệ hạ và hoàng hậu hẳn là rất bận, hay là nên về phòng nghỉ ngơi sớm đi.”

Bệ hạ do dự muốn nói điều gì đó nhưng lại ngừng lại.

Hoàng hậu Olina nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Tiểu Nặc, mẹ và ba con thực sự rất muốn bù đắp cho con, chúng ta đều biết, bây giờ chúng ta không có tư cách gì để cầu xin con tha thứ, nhưng mẹ muốn nói với con rằng, cho dù là bất cứ thứ gì, chỉ cần con nói với chúng ta, chúng ta nhất định sẽ cố gắng hết sức để làm cho con.”

Ngôn Tiểu Nặc cắn chặt môi, khẽ nói: “Tôi có chồng, có con trai, còn có ba nuôi, không cần bất cứ thứ gì nữa”

Căn phòng im lặng đến nghẹt thở.

Ngôn Tiểu Nặc luôn thể hiện ra bên ngoài là một người vui vẻ, cởi mở, dịu dàng, không giống như Mặc Tây Quyết, thờ ơ, lạnh lùng, khiến người ta có cảm giác khó gần, nhưng sự bướng bỉnh gan lì sâu trong con người cô, không hề thua kém Mặc Tây Quyết là bao.

Nói cách khác, nếu Ngôn Tiểu Nặc cho rằng bạn là người tốt, thì cả đời này cô ấy sẽ nghĩ bạn là người tốt, nếu cô ấy cho rằng bạn là người xấu, thì dù bạn có làm việc tốt đến đâu, cô ấy cũng sẽ không thay đổi cách nhìn của mình về bạn. “Bệ hạ, hoàng hậu.” Ngôn Tiểu Nặc ngồi thẳng lưng, đôi mắt đào anh hoa mang theo vẻ kiên nghị bình tĩnh: “Cho dù năm đó nguyên nhân có là gì đi nữa, thì kể từ khoảnh khắc hai người quyết định lựa chọn ngai vàng và bỏ rơi tôi, kết quả ngày hôm nay đã là điều không thể dễ dàng thay đổi được. “Hy vọng hai người có thể hiểu ý của tôi.” Ngôn Tiểu Nặc cúi đầu xuống, khẽ nhắm mắt lại, từng câu từng chữ được thốt ra: “Bệ hạ và hoàng hậu có con trai, cũng có con gái, họ đều là những người giỏi giang. Nhưng đối với Ngôn Tiểu Nặc mà nói, tình cảm là thứ quý giá nhất, bất kể là gia đình, tình yêu hay tình bạn, chúng không phải là những món quà, những lời giải thích mà có thể đem ra trao đổi được

Mặc Tây Quyết thấp giọng nói: “Bệ hạ, hoàng hậu, xin mời về.”

Hoàng hậu Olina cố nén lại những đau đớn và chua xót trong lòng, nắm lấy cánh tay chồng mình, từ từ rời khỏi phòng Ngôn Tiểu Nặc.

Khi mà bóng dáng họ dần biến mất sau cánh cổng, đôi chân Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên mềm nhũn.

Cô ngã vào trong lòng Mặc Tây Quyết.

Ánh trăng lạnh lẽo, Ngôn Tiểu Nặc nằm dài trên tấm thảm lông Ba Tư, nói với Mặc Tây Quyết: "Mặc Tây Quyết, những lời mà em vừa nói khi nãy, có phải rất nhẫn tâm hay không?”

Mặc Tây Quyết vuốt tóc cô, ánh mắt vô cùng trìu mến, anh hôn lên tóc mai của cô: “Không nhẫn tâm bằng những lời anh nói với ba anh

Ngôn Tiểu Nặc xoay đầu lại, nhìn lọ thuốc đặt trên bàn, cô đứng dậy một cách khó khăn, cầm lấy lọ thuốc.

Vỏ ngoài được mạ vàng, cô nhẹ nhàng mở nắp lọ thuốc ra, một mùi thơm nhè nhẹ của thuốc tỏa ra.

Dù sao đi nữa, đây có lẽ là loại thuốc tiêu sưng đặc chế riêng của nước S. “Họ, em đã nói với họ những lời như vậy, mà họ cũng không có lấy một câu trách cứ.” Ngôn Tiểu Nặc không biết là đang tự nói với mình hay là nói cho Mặc Tây Quyết nghe.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện