Tổng Tài Cuồng Vợ

Chương 377: Sự thật


trước sau

Trình Tử Diễm hiểu được sâu sắc, có đôi khi, giấu diếm và lừa gạt có thể đánh đồng với nhau. Nhưng thấy dáng vẻ này của Ngôn Tiểu Nặc, có lẽ cô cũng rất mờ mịt, không biết nên làm thế nào.

Bây giờ giữa hai người không phải một tầng cửa sổ giấy, mà là chiếc hộp Pandora.

Mở chiếc hộp này ra sẽ xuất hiện tình huống gì thì không ai biết cả.

Ngôn Tiểu Nặc trở về từ chỗ của Trình Tử Diễm, đương nhiên Hoàng cung rất tinh xảo lộng lẫy, nhưng cô không có tâm trạng ngắm nhìn.

Cùng với sự hờ hững cô đơn của cô, nước S nghênh đón ngày lễ long trọng mỗi năm một lần.

Đây là ngày lễ có thể sánh bằng năm mới, mỗi khi đến lúc này, hoàng tộc nước S đều phải ăn diện tham dự, vui vẻ cùng với dân chúng.

Hoàng hậu Olina là lãnh tụ tinh thần của nước S, lúc này cũng cực kỳ bận rộn.

Mạng của Ngôn Tiểu Nặc là được Hoàng tử Carter cứu về, còn ở nước S một năm, về tình về lý cô đều phải giúp Hoàng hậu Olina. “Cháu đến đúng lúc lắm. Nhìn thấy Ngôn Tiểu Nặc đến, Hoàng hậu Olina cực kỳ vui vẻ: “Đến xem thử mấy bộ lễ phục này giúp ta, ta mặc cái nào thì đẹp hơn?”

Ngôn Tiểu Nặc cười gật đầu: "Cháu là đến xem mình có thể làm gì không” Nói xong, cô đi vào phòng để đồ của Hoàng hậu Olina. "Đây là ngày lễ của nước S, ngày đầu tiên vẫn nên mặc lễ phục truyền thống thì tốt hơn. Ngôn Tiểu Nặc vừa nói vừa lấy đồ ra: “Wow, thật đẹp.”

Không chỉ đẹp mà còn lộng lẫy trang nghiêm nữa.

Bộ lễ phục này là lễ phục chính thức của Hoàng hậu, thêu bằng chỉ vàng phức tạp tạo thành những đoá hồng lớn đua nhau nở rộ.

Ngón tay Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng vỗ lên hoa hồng bên trên, tỏ vẻ rất yêu thích.

Hoàng hậu Olina lại lấy một cái hộp lớn ra, đưa cho Ngôn Tiểu Nặc: “Tiểu Nặc, đến lúc tiệc tối ở Hoàng cung thì cháu mặc bộ đồ này đi.”

Ngôn Tiểu Nặc nhìn cái hộp được đóng kín, cười gật đầu với bà. Sau đó lại bàn bạc rất nhiều quy trình chi tiết của ngày lễ với Hoàng hậu Olina. Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến giữa trưa.

Ngôn Tiểu Nặc nhớ Mặc Tây Quyết và con, uyển chuyển từ chối ý tốt muốn giữ cô lại ăn cơm cùng của Hoàng hậu Olina.

Lúc này Mặc Ngôn đang chơi xe nhỏ với Mặc Tây Quyết.

Chơi suốt cả buổi sáng, cậu bé vừa mệt vừa đói, ôm Mặc Tây Quyết làm nũng: “Ba, con đói, sao mẹ vẫn chưa về thế a?”

Mặc Tây Quyết biết buồn phiền trong lòng Ngôn Tiểu

Nặc, từ khi cô đi nói chuyện với Hoàng hậu Olina, trách nhiệm chăm sóc con trai đã rơi lên người Mặc Tây Quyết. “Ba nấu cơm cho con. Mặc Tây Quyết lau mồ hôi trên trán con trai nói.

Thật ra anh có thể gọi tỳ nữ đưa cơm tới đây, nhưng anh muốn tự tay nấu cho con trai một bữa cơm.

Mặc Tây Quyết thật sự không có cách nào phát huy Q của mình trong phòng bếp, bận suốt cả buổi mới làm được một đĩa cơm xào trứng.

Đĩa cơm xào trứng này chỉ có ba thứ, cơm, trứng, muối.

Từ khi sinh ra bạn nhỏ Mặc Ngôn đã được ăn vô số sơn hào hải vị, đây là lần đầu tiên thấy cơm xào trứng.

Cậu bé tò mò nhìn đĩa cơm xào trứng, hỏi: “Ba, đây là gì vậy a?” “Cơm xào trứng

Cậu bé cầm thìa lên, cho một ngụm vào miệng. Mặc Tây Quyết nhìn con trai: “Có ngon không?” Bạn nhỏ Mặc Ngôn gật đầu thật mạnh, sau đó cho cơm vào miệng. Lúc Ngôn Tiểu Nặc trở về thấy con trai đang ăn cơm xào trứng thì lập tức đau lòng một trận. “Mẹ, mau đến nếm thử cơm xào trứng ba nấu đi ạ” Bạn nhỏ Mặc Ngôn khua cái thìa trong tay.

Ngôn Tiểu Nặc ngạc nhiên nhìn Mặc Tây Quyết: “Cơm xào trứng anh nấu" Mặc Tây Quyết gật đầu đứng dậy: “Ngồi đi, anh đi xới com cho em."

Anh nấu một nồi lớn, cả phòng bếp bị anh làm lộn xộn lên hết.

Ngôn Tiểu Nặc nhìn thoáng qua, vô thức bật cười. Tiếp theo là thời gian một nhà ba người ăn cơm xào trứng. “Ngon đấy.” Ngôn Tiểu Nặc ăn một ngụm, tỏ vẻ ngạc nhiên: “Không ngờ anh cũng có thể nấu ngon như vậy” Mặc Tây Quyết ăn chậm rãi mà tao nhã: “Sao anh không thể nấu ngon chứ?"

Ngôn Tiểu Nặc nhìn con trai, cười nói: “Mẹ đi nấu canh”

Chưa đến mười phút, một phần canh nấm được bưng lên.

Lúc mấy tỳ nữ đưa cơm đến đã bị cảnh này làm ngơ ngác, ai mà ngờ chủ nhà họ Mặc, còn cả bà chủ và cậu chủ nhỏ lại có thể ăn món đơn giản như thế. “Chúng tôi ăn rồi, những món này các cô đem về đi. Ngôn Tiểu Nặc cười khẽ nói: “Đừng để lãng phí.

Mấy tỳ nữ hơi lo lắng không yên lui xuống.

Ngôn Tiểu Nặc dỗ con trai ngủ, sau đó xoay người dọn dẹp phòng bếp.

Mặc Tây Quyết ôm lấy eo Ngôn Tiểu Nặc từ phía sau. Anh vẫn luôn thích như thế, lúc cô bận rộn trong bếp, anh sẽ lợi dụng khi cô không chú ý mà ôm lấy cô từ phía sau.

Biết bao nhiêu năm trôi qua, vẫn luôn như thế.

Mặc Tây Quyết không nói gì cả, chỉ giữ mãi tư thế ôm lấy cô như vậy.

Từ sau khi Ngôn Tiểu Nặc tỉnh lại, đã sắp một tuần trôi qua rồi, lời nói giữa hai người càng ngày càng ít.

Ngôn Tiểu Nặc mặc cho Mặc Tây Quyết ôm, dọn dẹp xong phòng bếp, rửa sạch tay mình.

Cô nhẹ nhàng nói: "Hôm nay Hoàng hậu Olina tặng em một bộ lễ phục, bảo em đợi đến tiệc tối trong cung thì mặc đi dự.

Mặc Tây Quyết cực kỳ hứng thú: “Mặc cho anh xem trước đi.”

Ngôn Tiểu Nặc không nhịn được đỏ mặt, nghĩ chỉ là một bộ lễ phục mà thôi, Hoàng hậu Olina đoan trang tao nhã như vậy, không thể nào tặng cho cô thứ gì khác người được.

Mở hộp ra, là quần áo và trang sức.

Rõ ràng quần áo nhỏ hơn bộ lễ phục của Hoàng hậu mà cô thấy một chút, tuy bên trên cũng là hoa văn hoa hồng, nhưng không phải chỉ vàng, mà là chỉ bạc.

Quan trọng nhất là trang sức.

Lại có thể là một cái vương miệng, hơn nữa cái vương miệng còn giống cái cô thiết kế cho Hoàng hậu Olina, chỉ là nhỏ hơn rất nhiều, nhưng cũng là ngọc trai hồng.

Chỉ có người của hoàng thất mới có thể đội trang sức như vậy. Thứ này là Hoàng hậu Olina tự mình đưa cho cô, không thể nào đưa nhầm được.

Ngôn Tiểu Nặc không biết đây là có ý gì, nhìn về phía Mặc Tây Quyết.

Anh ngẫm nghĩ, nói với cô: “Anh đến chỗ Hoàng hậu Olina với em.”

Ngôn Tiểu Nặc xếp quần áo lại, cho vào trong hộp, mang nó theo đi đến tẩm cung của Hoàng hậu Olina.

Trong tẩm cung rất yên tĩnh, không có một tỳ nữ nào cả, có vẻ nghiêm túc trang trọng.

Hoàng hậu Olina ngồi thẳng ở đó nhìn Ngôn Tiểu Nặc và Mặc Tây Quyết đến cùng nhau, bà nói với tỳ nữ bên cạnh: “Popo, cô đi đóng kín cửa, ai đến ta cũng không gặp”

Popo nhận lệnh rời đi, tự mình canh giữ trước cửa tẩm cung.

Ngôn Tiểu Nặc để cái hộp lên bàn, nhẹ giọng nói: “Hoàng hậu Olina, bộ đồ này quá quý giá, cháu không mặc được.” “Con nhìn ra rồi?” Hoàng hậu Olina nhẹ nhàng hỏi.

Ngôn Tiểu Nặc gật đầu: “Trên bộ đồ này có tổng cộng chín mươi chín đoá hồng, đều làm từ chỉ bạc, đây là quần áo chỉ Công chúa của hoàng thất mới có thể mặc, hơn nữa cái vương miện kia... Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!

Hoàng hậu Olina cười nhạt: “Vương miện là ta tự tay thiết kế đấy.

Ngôn Tiểu Nặc ngơ ngác, Mặc Tây Quyết thấy thế thì nắm lấy tay cô. Sự ấm áp của lòng bàn tay anh cho cô sức mạnh tiếp tục chống đỡ.

Im lặng một lúc lâu, Ngôn Tiểu Nặc hỏi: “Hoàng hậu Olina có ý gì? Cháu đã có ba rồi." “Trình Tử Diễm là ba nuôi của con, không phải ba ruột. Hoàng hậu Olina từ từ đứng lên, đi đến trước mặt Ngôn Tiểu Nặc, đưa tay sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, thở dài một hơi: “Ngay cả ta cũng không ngờ còn có thể tìm lại con gái ruột của mình.

Tuy đã mơ hồ đoán được, nhưng lúc biết tin tức thật sự, cô vẫn hơi đứng không vững.

Mặc Tây Quyết ôm chặt lấy Ngôn Tiểu Nặc, không để cô ngã xuống. “Nếu lời của ngài là thật, đều là thành viên của hoàng thất, vì sao Ngôn Tiểu Nặc không lớn lên trong hoàng cung như các Hoàng tử Công chúa khác?” Mặc Tây Quyết lạnh lùng nói: “Hơn nữa cô ấy còn có tóc đen, rõ ràng là tượng trưng của người Trung Quốc.”

Hoàng hậu Olina nói: “Ba của ta là người Trung Quốc, cho nên Tiểu Nặc có tóc đen cũng là bình thường, còn chuyện vì sao lại lạc mất con bé, đó là có lý do.

Ngôn Tiểu Nặc run giọng hỏi: “Lý do gì?” “Đó là trong một trận chiến, ta và bệ hạ ra trận thì mang thai Tiểu Nặc, nhưng lúc đó ta lại bị quân địch bắt đi." “Đợi khi trở lại bên cạnh bệ hạ đã đến lúc chuyển dạ rồi.” “Lúc đó có lời đồn đại nói ta không phải mang thai đứa nhỏ của bệ hạ, Đức vua cực kỳ tức giận, muốn ép ta sinh non. Bệ hạ không còn cách nào chỉ có thể giấu ta đi, lén sinh đứa nhỏ rồi đưa con bé đi, nói dối là đứa nhỏ kia đã chết"

Trong lời nói của Hoàng hậu Olina tràn đầy cảm giác đau thương, chuyện cũ nghĩ lại mà sợ. Ngôn Tiểu Nặc liên tục lắc đầu: “Đừng nói nữa, đừng nói nữa.” “Tiểu Nặc!” Hoàng hậu Olina nắm lấy tay Ngôn Tiểu Nặc nói: “Xin lỗi, xin lỗi!”

Ngôn Tiểu Nặc hất tay bà ra, nước mặt đầm đìa: “Ngài biết không? Tôi từng nghĩ có lẽ ba mẹ ruột không cẩn thận làm lạc mất mình, bọn họ là có nỗi khổ, hoặc bọn họ hoàn toàn không biết. Nhưng mà, nhưng mà tôi thật không ngờ mình sinh ra đã bị vứt bỏ.”

Mấy năm nay cô vào Nam ra Bắc, tin tức nghe được cũng không ít.

Cô nói tiếp: "Lúc đó bệ hạ đang tranh đoạt ngôi vua đúng không? Nếu tôi không chết, như vậy đây sẽ là một vết nhơ, hy vọng thắng cũng rất xa vời.”

Hoàng hậu Olina nhắm mắt lại, không thể nói được một câu.

Ngôn Tiểu Nặc nói đúng, giữa chồng và con, bà đã chọn chồng.

Nhưng ông trời lại đưa con gái đến bên cạnh bà, lúc đầu chỉ cảm thấy cô thân thiết lại quen thuộc, rất thích cô. Sau đó lúc Carter dẫn Ngôn Tiểu Nặc về, lúc Trình Tử Diễm kiểm tra điều trị cho cô còn sử dụng kỹ thuật đo lường gen.

Bà mới phát hiện Ngôn Tiểu Nặc lại có thể là con gái mình!

Bà hoàn toàn không dám tin, mãi đến khi kiểm tra DNA xong, mới có thể chứng thực.

Mà Ngôn Tiểu Nặc cũng không ngờ cuối cùng cũng có thể gặp lại ba mẹ, cùng lúc đó, sự thật trước đây lại tàn nhẫn đến thế.

Mặc Tây Quyết không nói gì cả, ôm lấy Ngôn Tiểu Nặc trở về nơi ở.

Bạn nhỏ Mặc Ngôn thấy cảnh này thì hoảng sợ: “Mẹ, mẹ sao thế?”

Mặc Tây Quyết nói: “Mẹ chỉ mệt thôi, hai ngày này con đến chỗ ông ngoại được không?”

Ngôn Tiểu Nặc nãy giờ không nói gì đột nhiên lên tiếng: “Không cần đi!”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện