Tổng Tài Cuồng Vợ

Chương 366: Đoạt lại mọi thứ


trước sau

Sự do dự và chần chừ của Ngôn Tiểu Nặc khiến mọi người bàn tán và suy đoán. Vị linh mục lặp lại lần nữa: "Cô Ngôn, cô có bằng lòng không?”

Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy một ánh mắt nham hiểm đang cuốn lấy mình, cô vô thức nhìn lại, Mặc Lăng Thiên đang nhìn cô, ôm A Thừa trong tay. Cô không thể do dự thêm được, đang chuẩn bị lên tiếng thì cô bị ngắt lời.

“Cô ấy không bằng lòng” Giọng nói quen thuộc cuối cùng cũng tới, cô quay đầu lại, Mặc Tây Quyết, Mặc Tây Quyết tới rồi. Ngoài Ngôn Tiểu Nặc và Mặc Tây Thần, tất cả mọi người đều sửng sốt: “Là, là Mặc Tây Quyết?” Đây là tin tức còn hot hơn cả đám cưới, trong chớp mắt truyền thông đã điên cuồng xông vào anh.

Mặc Tây Thần nhìn Mặc Tây Quyết, đáy mắt chỉ còn một tia kinh ngạc.

Mặc Tây Quyết vẫn mặc áo gió màu đen, mỗi bước đi đều lẫm liệt phi phàm, quản gia Lisa thấy tình hình không ổn lập tức bước ra cúi chào: “Chúc mừng chú hai đã trở vê, hôm nay đúng là song hỉ lâm môn, mời chú ngồi xuống. " “Chỗ của tôi chính là đối diện với Ngôn Tiểu Nặc” Mặc Tây Quyết vừa nói vừa đạp quản gia Lisa, trên tay cầm một khẩu súng: “Ai dám ngăn cản, tôi không ngại để hội trường này đổ máu đâu” Giọng điệu điên cuồng không thể chống lại của anh khiến tất cả mọi người kinh ngạc.

Nhưng không bao gồm Mặc Lăng Thiên. “A Quyết, con vừa quay về đã muốn tặng ba món quà lớn này sao?” Mặc Tây Quyết mỉm cười: “Hơn thế nữa, ba đối với con phụ tử tình thâm, con luôn ghi rõ trong lòng, giờ mới chỉ là món quà đầu tiên, màn sau còn đặc sắc hơn, ba cứ ngồi xuống từ từ thưởng thức” Anh vừa nói ngón tay vừa đặt lên cò súng. Mặc Tây Quyết chĩa vào vai Mặc Lăng Thiên đi tới. Vị linh mục bị dọa tới ngẩn người. Mặc Tây Thần đưa ông xuống dưới.

Mặc Tây Quyết bước tới trước mặt Ngôn Tiểu Nặc, ôm lấy vòng eo thon của cô, nói: "Em làm nhà thiết kế nhiều năm như vậy, dùng nơi xấu xí như vậy làm địa điểm tổ chức đám cưới mà em cũng chịu à?" Cả hội trưởng lại ầm ï. Giáo đường Westminster lại bị Mặc Tây Quyết chê là "xấu xí và rẻ tiền "

Mặc Lăng Thiên sâm mặt lại, hất tay ra hiệu đám vệ sĩ tập trung lại. A Dục chỉ khẽ ho một tiếng, mấy vệ sĩ ngầm lao ra bảo vệ Ngôn Tiểu Nặc và Mặc Tây Quyết còn nhanh hơn cả đám vệ sĩ kia. Toàn Cơ ôm chặt A Thừa trong lòng mình không cho bất cứ ai động tới.

Anh hai cô vẫn còn sống, hơn nữa quay về một cách hoành tráng như vậy khiến cô vô cùng vui mừng. “Xem ra ba muốn cùng nhiều người thế này xem món quà con chuẩn bị”

Mặc Tây Quyết lạnh lùng nói: “Vậy con sẽ cho ba thoả mãn!”

“Nghịch tử, người mày đang ôm chính là chị dâu của mày!” Mặc Lăng Thiên cực kỳ phẫn nộ.

Đám truyền thông còn càng điên cuồng hơn.

Mặc Tây Quyết đáp lại bằng một nụ cười: “Ô? Vậy họ đã đăng ký kết hôn chưa?”

“Đương nhiên rồi!”

“Vậy lấy giấy đăng ký kết hôn của họ ra xem!” Mặc Tây Quyết nhìn về một hướng.

Bên đó, giám đốc cơ quan đăng ký kết hôn đã đợi sẵn. Giám đốc đưa giấy chứng nhận kết hôn cho Mặc Lăng Thiên.

Sắc mặt Mặc Lăng Thiên lập tức thay đổi, ôm nhìn Mặc Tây Thân: “Vậy mà con lại lấy thông tin của em trai để đăng ký kết hôn với Ngôn Tiểu Nặc ư?” Mặc Tây Thần khẽ đáp: “Vâng” Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc, cô cầm tờ giấy bên trên có tên của cô và Mặc Tây Quyết. Vậy là cô đã kết hôn với Mặc Tây Quyết. Hôm nay cô mặc váy cưới, được anh ôm thật chặt trong lòng, đối diện với ánh mắt của tất cả mọi người, nói cho tất cả mọi người.

Ngôn Tiểu Nặc vẫn là vợ của Mặc Tây Quyết, năm năm trước và năm năm sau cũng vẫn vậy. Đây chính là điều anh nói, anh sẽ không để cô cưới ai khác.

Ngôn Tiểu Nặc cảm động suýt rơi nước mắt, đến cả bộ váy này cô vẫn chưa ngắm kỹ lần nào, nó thật là đẹp. Còn Mặc Lăng Thiên dường như tức muốn

phát điên, chỉ tay vào Mặc Tây Quyết, nói không nên lời, chỉ thấy trước mắt tối sầm rồi ngất đi.

Mặc Tây Quyết chỉ thờ ơ quan sát, anh ôm chặt Ngôn Tiểu Nặc trong tay mình.

Thấy Mặc Lăng Thiên ngất đi, Toàn Cơ vội đứng dậy nói với A Thừa: “Tới chỗ ba mẹ cháu đi, ngoan” A Thừa nói: “Ông nội sẽ không sao chứ?” “Không đâu”

Toàn Cơ vuốt má cậu bé, trong lòng thốt lên, đúng là một đứa trẻ ngoan. Cô ngẩng đầu nhìn sự thờ ơ của Mặc Tây Quyết, đột nhiên cảm thấy anh hai đã

hoàn toàn khác trước đây. Cô cảm nhận được sự xa cách và lạnh lùng từ xương tuỷ.

A Thừa chạy tới chỗ Mặc Tây Quyết và Ngôn Tiểu Nặc.

Mặc Tây Quyết ôm A Thừa, tay còn lại ôm eo Ngôn Tiểu Nặc. Cuối cùng, anh đã có thể ôm vợ và con trai của mình trong tay một cách quang minh chính đại.

Vốn dĩ anh không muốn làm lớn chuyện như vậy nhưng đúng lúc Mặc Lăng Thiên lại cho anh cơ hội này.

Chèn ép người phụ nữ của anh, anh đơn giản là dùng cách trả đũa lại, dẫm nát thể diện của Mặc Lăng Thiên trước mặt tất cả mọi người! Đám truyền thông

không quan tâm Mặc Lăng Thiên bị làm sao.

Điều bọn họ quan tâm là lấy được nhiều thông tin hơn từ vụ này. “Cậu Mặc, cậu đang ôm cháu trai nhà họ Mặc đúng không?” Mặc Tây Quyết điềm tĩnh đáp:

“Con trai của tôi sao tôi không thể ôm?” Giống như đổ nước vào chảo dầu nóng vậy, lập tức sôi ùng ục. Mặc Tây Quyết không để tâm, đưa Ngôn Tiểu Nặc và A Thừa rời khỏi giáo đường Westminster. “Không ngờ là A Quyết dùng tới chiêu này” Đang nhìn chiếc xe rời đi, lo lắng nói: “Bọn họ sẽ không gặp nguy hiểm chứ?” Trình Tử Diễm khẽ nói: "Không đâu, năm năm rồi, mọi thứ đều đã khác."

Trong đôi mắt xanh nhạt của A Dục khẽ dậy sóng: “Sắp có biến rồi” Điều đầu tiên Ngôn Tiểu Nặc quay về nhà họ Mặc đó là cho vệ sĩ ngầm bảo vệ A Thừa.

Cô thay váy cưới, tảm rửa rồi mặc một bộ đồ mặc ở nhà. Mặc Tây Quyết cũng thay áo khoác, mặc một bộ đồ mang logo nhà họ Mặc. Anh muốn giành lại tất

cả những gì thuộc về mình tại đây, chú hai nhà họ Mộ kia đã chết cách đây 5 năm rồi. Việc anh muốn làm bây giờ là đoạt được vị trí chủ nhân nhà họ Mặc

mới có đủ lực để bảo vệ Ngôn Tiểu Nặc và A Thừa.

Vận mệnh của anh chắc chắn phải là anh làm chủ. Anh vừa thay xong quần áo thì Mặc Tây Thần tới. “A Quyết, sao em phải làm thế này?”

Cơn giận mà Mặc Tây Thần che giấu suốt bao lâu cuối cùng cũng bùng lên:

“Em nói sau khi hôn lễ kết thúc sẽ đưa Ngôn Tiểu Nặc và A Thừa rời đi nhưng tại sao lại như thế này?”

“Anh sẽ làm thinh nhìn người phụ nữ của mình kết hôn với người khác sao?”

Mặc Tây Quyết điềm tĩnh hỏi ngược lại. Mặc Tây Thần không thể phản bác lại được, nói: “Vậy em cũng không thể làm như thế này, ba vẫn còn chưa tỉnh lại"

“Ô” Mặc Tây Quyết nhướn mày, không chút động lòng: “Vậy đợi ông ấy tỉnh lại em sẽ tặng ông ấy món quà cuối cùng.” “Em còn chuẩn bị cái gì nữa?” Mặc Tây Thần nhìn anh: “Tại sao anh có cảm giác em không còn giống như trước nữa?”

Mặc Tây Quyết cười lạnh: “Năm năm trước em 24 tuổi, giờ đã 29 tuổi, tất nhiên là khác rồi ”

“Trước đây chỉ là em còn cố chấp, nhưng vẫn nghĩ tới tình cha con”

Mặc Tây Thần chỉ cảm thấy đứa em trai trước mặt giống như người xa lạ: “Sao sự việc lại thành ra thế này?”

“Con trai của em thuộc về anh, người phụ nữ của em cũng thuộc về anh, mà những thế này đều là nhờ người được gọi là ba kia mà thành!” Mặc Tây Quyết

áp sát Mặc Tây Thần, trong mắt bùng lên lửa hận:

“Ngôn Tiểu Nặc năm năm qua đã phải chịu đựng và thay đổi quá nhiều, năm năm qua cô ấy sống như một cái máy, ngay cả cười cũng phải cân nhắc có nên hay không, anh còn bảo em phải suy nghĩ đến tình cha con? Anh à, chuyện cười của anh dừng được rồi đấy!"

Ánh mắt quyến rũ của Mặc Tây Thần sáng lên: “Cho nên em cũng tính kế cả anh sao?” Giọng điệu của anh chưa hết căm phẫn: “Anh dùng thông tin của em đăng ký kết hôn với Ngôn Tiểu Nặc mà vị trí giám đốc không giữ được” Mặc Tây Quyết không nói gì.

“Được lắm!"Mặc Tây Thần đột nhiên cười: “Tiếp theo em định đối phó với anh thế nào?” “Em chỉ cần anh đứng sang một bên đừng nhúng tay vào, nếu không đừng trách em vô tình!” Mặc Tây Quyết lạnh lùng nói, đôi mắt đen lạnh lùng chua xót tới mức không còn chút tình cảm nào. Nói xong Mặc Tây Quyết đi thẳng ra khỏi phòng. Ngôn Tiểu Nặc nhìn chằm chằm bóng lưng Mặc Tây Quyết với một cảm giác không nói nên lời. Từ trước tới giờ, mặc dù anh không

nói ra nhưng trong lòng vẫn rất quan tâm đến Mặc Tây Thần. Nếu không anh sẽ không giữ Giản Minh lại. Nhưng giờ đây tất cả đều đã khác. Mặc Tây Thân

đứng đó giống như bức điêu khắc đẹp tinh xảo. Ngôn Tiểu Nặc bước tới khẽ nói:

“Anh cả, Mặc Tây Quyết vừa trở lại, tới lúc anh ấy thích nghi hơn chắc sẽ tốt lên thôi.”

Mặc Tây Thần khẽ cười: "Em không cảm thấy nó hoàn toàn thay đổi rồi sao?

Anh không biết năm năm nay nó đã trải qua những gì” Anh không nói tiếp được, anh nghĩ tới đêm hôm đó, hình ảnh Mặc Tây Quyết bị thương tích đầy

mình. Khiến người như anh phải cảm thấy run rẩy, đơn giản là vì đó là hình ảnh nơi địa ngục mới có.

Mặc Tây Thần không nói thêm gì nữa, anh muốn đi điều tra xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Trong lòng Ngôn Tiểu Nặc cũng hoài nghi giống như Mặc Tây

Thần, nhưng cô không dám mở miệng hỏi. Điều cô có thế làm đó là bất luận thế nào cũng đều đứng về phía Mặc Tây Quyết, sẽ không rời xa anh lần nào nữa.

Với tay nghề cao siêu của Trình Tử Diễm, Mặc Lăng Thiên cuối cùng cũng tỉnh lại. “Cơ thể của ông rất không ổn”

Trong phòng ngủ rộng rãi trống trải, giọng nói nhìn thấu sinh tử của Trình Tử Diễm vang lên.

Mặc Lăng Thiên tỉnh lại vẫn vô cùng tức giận: “Mặc Tây Quyết đâu? Cho tôi gặp nói”

Trình Tử Diễm nói: “Ông vẫn nên bình tĩnh lại đã” “Thằng hư hỏng này, hôm nay trước mặt nhiều người như vậy làm ra chuyện này, tôi làm sao mà bình tĩnh

lại được”

Trình Tử Diễm bình tĩnh nói: “ Không có lửa làm sao có khói, cho dù là ba mẹ, có nợ cuối cùng ắt phải trả”

Dừng một lát ông lại nói: “Hơn nữa lân này A Quyết trở về không phải là mục đích của ông sao?” Mặc Lăng Thiên không nói gì. “Nếu ông muốn A Quyết tới

đây thì có rất nhiều cách” Trình Tử Diễm nheo mắt lại: “Tại sao phải đem Tiểu Nặc ra làm cái cớ”

Mặc Lăng Thiên cười: "Không mượn tay Ngôn Tiểu Nặc thì thằng nghịch tử kia làm sao chịu quay về? Luôn ở trong tầm mắt tôi còn hơn là chơi khăm tôi ở nơi tôi không nhìn thấy!" Trình Tử Diễm im lặng rất lâu, nói: “Nhưng mong ông có thể trụ vững."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện