Tổng Tài Cuồng Vợ

Chương 356: Đứa bé đó


trước sau

Bóng dáng đó chợt dừng lại rồi mở cửa xe ngồi vào ghế phụ lái.

Mặc Tây Thần “hờ” một tiếng: “Vừa biết cô ấy đến là đã vội vã vậy à? Lỡ như bị bắt gặp, em đã biết mình phải nói gì với cô ấy chưa?”.

Lúc này, đường phố London tràn ngập ánh đèn, người đi đường vẫn qua lại như thoi đưa, có cười đùa có giận măng, vô cùng náo nhiệt.

Nhưng có náo nhiệt cũng không liên quan gì đến anh.

“Em có lỗi với cô ấy” Một lúc lâu sau anh mới lên tiếng, giọng điệu bình thản, nặng nề chất chứa thù hận lạnh lẽo.

Mặc Tây Thần lạnh lùng hỏi: “Em chỉ có lỗi với một mình cô ấy thôi sao? Em có biết mấy năm qua anh và Tiểu Toàn đã sống

như thế nào không? Nếu em còn sống thì tại sao không nói bọn anh biết một tiếng vậy A Quyết?”.

Trong đôi mắt đen của Mặc Tây Quyết đột nhiên dấy lên cơn thù hận cuồn cuộn, nóng cháy như ngọn lửa của địa ngục, nhưng anh không hề nói gì mà chỉ giữ im lặng.

Mặc Tây Thân không nhìn thấy vẻ cực kỳ đáng sợ trong mắt em trai mình: “Anh mời cô ấy đến trang viên nhà họ Mặc để dự tiệc sinh nhật của Ngôn Nhi”.

“Anh nói gì cơ!”.

Giọng Mặc Tây Quyết lạnh đến cùng cực: “Sao anh có thể để cô ấy đến nhà họ Mặc? Sao anh có thể để cô ấy gặp Ngôn Nhi?”.

Mặc Tây Thân hờ hững đáp: “Sao lại không thế, em cũng biết ban nãy cô ấy đã nói gì, cô ấy nói cô ấy hâm mộ đứa bé đó vì nó có thể ở cùng em.

Mặc Tây Quyết, em đành nhẫn tâm thế sao?” Lòng Mặc Tây Quyết cực kỳ đau đớn, anh thì thào: “Giờ anh là ba của Ngôn Nhi, đương nhiên do anh quyết định.”

“Em... chỉ là chủ hai của Ngôn Nhi mà thôi”.

Mặc Tây Thân im lặng nhìn sang Mặc Tây Quyết, đôi mắt quyến rũ lóe lên chút ánh sáng: “Người đặt tên Mặc Ngôn cho đứa bé không phải là anh.”.

Mặc Ngôn, lấy họ của cô làm tên và theo họ của anh, đó là cái tên anh đặt cho đứa bé vào năm năm trước, nhưng lại không

khắc nó lên bia mộ.

Không ngờ đêm nay Ngôn Tiểu Nặc đã ngủ rất say.

Ngày hôm sau thức dậy, cô nhìn mình trong gương, đã rất lâu rồi chưa có cảm giác được ngủ ngon như vậy.

Cô đặc biệt chuẩn bị một món quà là một chiếc ô tô đồ chơi nhỏ.

Nó được cô mua cho con hồi còn mang thai, tiếc là đứa bé không dùng được, nhưng cô không vứt nó đi mà giữ nó cho đến tận hôm nay.

Cô sẽ không có thêm đứa con nào nữa, đứa bé đó họ Mặc thì cho bé vậy.

Sau khi thu dọn xong, Mặc Tây Thần đã đến.

Ngôn Tiểu Nặc cầm quà đi đến trang viên nhà họ Mặc cùng với Toàn Cơ.

Hoa cẩm tú cầu màu hồng tím vẫn như biển cả mênh mông, dù cuối thu rồi vẫn tỏa ngát hương, không biết đã dùng cách gì.

- Nếu đã đến thì việc đi gặp Mặc Lăng Thiên là muốn cũng không tránh được.

Mặc Lăng Thiên đang ở trong phòng khách của tòa nhà chính.

Đã năm năm rồi, sức khỏe của ông ta không còn tốt nữa, trông già hơn rất nhiều so với năm năm trước.

Chỉ là cặp mắt ấy vẫn sắc bén như trước.

Ông ta đang ôm một bé trai.

Ngôn Tiểu Nặc hỏi thăm Mặc Lăng Thiên: “Bác Mặc, bác vẫn khỏe chứ?” Mặc Lăng Thiên gật đầu rồi nói với đứa bé trong lòng mình: “A thừa.”.

Đứa bé cực ngoan ngoãn chạy tới trước mặt bọn cô rồi ngọt ngào gọi: “Ba ơi, cô ơi.”.

Ngôn Tiểu Nặc nhìn đứa bé tên “A Thừa” này, không hiểu sao khi nhìn thấy cậu bé, cô không thể rời mắt được.

Mặc Tây Thân ngồi xổm xuống ôm A Thừa vào lòng rồi nói với cậu bé: “Ngoan, đây là dì Ngôn.” “Chào dì Ngôn ạ.” A Thừa rất ngoan ngoãn gọi Ngôn Tiểu Nặc.

Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười chạm vào chiếc mũi nhỏ của A Thừa: “A Thừa, cháu lớn bao nhiêu rồi?”

“Năm tuổi ạ” Năm tuổi, nếu con của cô còn sống thì cũng được năm tuổi rồi.

A Thừa, có nghĩa là người thừa kế ư? Ngôn Tiểu Nặc lấy món quà mình đã chuẩn bị ra đưa cho A Thừa: “Di có chuẩn bị quà cho cháu, xem thử có thích không?”.

- Nhưng A Thừa lắc đầu đáp: “Cảm ơn dì Ngôn, chỉ là mở quà ngay trước mặt mọi người sẽ rất không lễ phép.”.

Rất có nề nếp, Ngôn Tiểu Nặc cũng bất đắc dĩ.

“Được rồi, là lỗi của dì” Ngôn Tiểu Nặc cười nói: “Đúng là một cậu bé ngoan.”.

A Thừa câm hộp quà chạy lại Mặc Lăng Thiên rồi đưa nó cho ông ta xem: “Ông nội, hôm nay A Thừa nhận được quà nè” Mặc Lăng Thiên gật đầu: “A Thừa rất ngoan, cháu về phòng đi”.

Sau đó căn dặn Lisa: “Đưa cậu chủ nhỏ về phòng nghỉ ngơi đi.”.

Trong mắt A Thừa lóe lên vẻ thất vọng, nhưng cậu bé vẫn ngoan ngoãn đi theo Lisa về phòng.

Ngôn Tiểu Nặc thấy được vẻ thất vọng của cậu bé thì lòng cô hơi đau nhói.

Sau đó không còn chuyện gì về cô, Ngôn Tiểu Nặc được đưa đến phòng nghỉ.

Phòng khách nhà họ Mặc ở phía sau tòa nhà chính.

Khi đi ngang qua phòng của Mặc Tây Quyết trước đây, cô bèn dừng lại nhìn.

Quản gia Lisa cũng để cô đứng nhìn: “Phòng của cậu hai luôn được quét dọn, chúng tôi không chạm vào bất cứ thứ gì cả.” Ngôn Tiểu Nặc nhìn những bông hoa cẩm tú cầu màu hồng tím đung đưa trên bệ cửa sổ, trong mắt cô tràn đầy nhớ nhung..

Cô nhẹ giọng hỏi: “Adele bây giờ thế nào?" Giọng của Quản gia Lisa đây đau buồn: “Hai năm trước Adele đã qua đời vì bệnh.”.

Tin tức này như con dao đâm thẳng vào lòng cô, Ngôn Tiểu Nặc che ngực lùi lại hai bước, Quản gia Lisa lập tức đỡ cô.

“Tôi muốn đi cúng tế Adele.” Giọng Ngôn Tiểu Nặc tràn đầy bị thương.

Quản gia Lisa gật đầu: “Được thôi, tôi cũng lâu rồi chưa đi thăm Adele.” Cô ta gọi một chiếc xe ngựa rồi đến mộ của Adele cùng với Ngôn Tiểu Nặc.

ngồi mộ của Adele rất xa nhưng nó cũng nằm trong phạm vi trang viên nhà họ Mặc.

Giữa một vùng hoa cẩm tú cầu, ngồi mộ của Adele trông rất đơn giản.

Ngôn Tiểu Nặc nhìn thấy Quản gia Duy Đức đang đứng trước mộ của Adele.

“Quản gia Duy Đức?” Ngôn Tiểu Nặc gọi: “Chú cũng về rồi à?” “Cô Ngôn, đã lâu không gặp.” Quản gia Duy Đúc Xoay người lại chào hỏi với cô, sau đó gật đầu với Lisa.

Ngôn Tiểu Nặc cũng gật đầu, sau đó yên lặng dập đâu ba cái trước mộ Adele.

Quản gia Duy Đức thở dài một hơi: “Tại sao cô Ngôn lại ở trang viên nhà họ Mặc?”.

Ngôn Tiểu Nặc nghĩ đến A Thừa, đứa bé rất đáng yêu và ngoan ngoãn kia, bèn cười đáp: “Nghe nói là sinh nhật của A Thừa | nên tôi đến chúc mừng sinh nhật cho cậu bé.”.

“Cậu chủ nhỏ rất đáng yêu” Quản gia Duy Đức cũng nở nụ cười.

Một hầu gái hấp tấp đi tới: “Quản gia Lisa, ông chủ gọi cô qua kìa.”.

Lisa nhìn sang Quản gia Duy Đức: “Duy Đức, phải làm phiền ông đưa cô Ngôn đến phòng nghỉ rồi” Quản gia Duy Đức gật đầu với Ngôn Tiểu Nặc.

Ngôn Tiểu Nặc và Quản gia Duy Đức lên xe ngựa, sau đó trò chuyện với Quản gia Duy Đức về chuyện trong mấy năm qua.

Chỉ chốc lát đã đến phòng nghỉ.

Quản gia Duy Đức đưa Ngôn Tiểu Nặc vào phòng: “Tôi có việc phải làm, cô Ngôn hãy nghỉ ngơi đi, bữa tiệc của cậu chủ nhỏ sẽ diễn ra vào buổi tối.”.

Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng mỉm cười: “Tôi biết rồi”.

Cô định đi nghỉ ngơi thì phát hiện mất túi xách, lúc này mới chợt nhớ ra mình đã để túi xách trước mộ Adele lúc cúng bái bà ấy.

Túi xách thì không sao, nhưng trong túi có đựng chiếc điện thoại Mặc Tây Quyết đã tặng cho cô năm năm trước, cô luôn quý

trọng nó như mạng sống, không thể để mất nó! Ngôn Tiểu Nặc vội vàng gọi một chiếc xe ngựa để đi tìm.

Như đã đoán, cô tìm thấy túi xách của mình ở trước mộ Adele, nhưng cô cũng đồng thời chú ý tới một chuyện.

Trong không khí, dưới mùi thơm ngát của hoa cẩm tú cầu ẩn chứa một mùi hương lành lạnh.

Cô không khỏi sửng sốt mà hít vào một hơi thật sâu.

Đó là mùi hương cô đã nhớ thương lâu nay! Và lại ban nãy khi cô đến thì không có “Các cô có thấy ai đến đây không?” Ngôn | Tiểu Nặc vội hỏi hầu gái.

Hầu gái nhìn quanh rồi lắc đầu: “Không có ạ” Ngôn Tiểu Nặc lập tức trở nên mất mác, có lẽ vì cô quá nhớ nhung Mặc Tây

Quyết.

“Di Ngôn!” Ngôn Tiểu Nặc quay đầu lại, là A Thừa.

Cô vội vàng ôm lấy A Thừa, giọng cô cực kỳ dịu dàng: “Lúc này nhớ cẩn thận, đừng để bị ngã.” Trên người A Thừa có mùi hương lành lạnh.

Ngôn Tiểu Nặc cười khố, hóa ra là do A Thừa chơi ở đây để lại, nhưng tại sao trên người cậu bé lại có mùi hương giống của Mặc Tây Quyết?.

“Di Ngôn ơi, chiếc ô tô nhỏ di tặng cho cháu rất tốt, cháu rất thích nó.” A Thừa cười vô cùng rạng rỡ:

“Di Ngôn có thể chơi xe đồ chơi cùng với cháu không?”.

“Không có ai chơi cùng A Thừa sao?” Ngôn Tiểu Nặc ngạc nhiên hỏi.

Cặp mắt như hắc diện thạch của A Thừa đột nhiên có chút mất mác, cậu bé lắc đầu.

Ngôn Tiểu Nặc càng ngạc nhiên hơn: “Ba cháu không chơi cùng cháu sao?”.

“Hôm qua ba mới về” A Thừa mím môi: “Ông nội, ông nội không cho A Thừa chơi với người khác.".

Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy lòng mình đau xót: “Hôm nay là sinh nhật của A Thừa, A Thừa muốn chơi trò gì, dì cũng sẽ chơi cùng A Thừa, được không?”.

A Thừa vừa mừng vừa sợ, lập tức Vỗ tay hò reo: “Vâng ạ! Ngôn Tiểu Nặc ôm A Thừa lên xe ngựa rồi đến phòng của cậu bé.

Phòng của A Thừa rất lớn, nhưng lại chứa đầy sách và các loại nhạc cụ, ngay cả chiếc giường cũng có màu xanh trắng rất nghiêm túc.

Ngôn Tiểu Nặc chỉ tìm thấy một món đồ chơi trên bàn 7 chiếc ô tô nhỏ mà cô đã tặng.

A Thừa nắm lấy tay Ngôn Tiểu Nặc, rồi cầm chiếc xe đưa tới trước mặt cô. Bóng dáng đó chợt dừng lại rồi mở cửa xe ngồi vào ghế phụ lái.

Mặc Tây Thần “hờ” một tiếng: “Vừa biết cô ấy đến là đã vội vã vậy à? Lỡ như bị bắt gặp, em đã biết mình phải nói gì với cô ấy chưa?”.

Lúc này, đường phố London tràn ngập ánh đèn, người đi đường vẫn qua lại như thoi đưa, có cười đùa có giận măng, vô cùng náo nhiệt.

Nhưng có náo nhiệt cũng không liên quan gì đến anh.

“Em có lỗi với cô ấy” Một lúc lâu sau anh mới lên tiếng, giọng điệu bình thản, nặng nề chất chứa thù hận lạnh lẽo.

Mặc Tây Thần lạnh lùng hỏi: “Em chỉ có lỗi với một mình cô ấy thôi sao? Em có biết mấy năm qua anh và Tiểu Toàn đã sống

như thế nào không? Nếu em còn sống thì tại sao không nói bọn anh biết một tiếng vậy A Quyết?”.

Trong đôi mắt đen của Mặc Tây Quyết đột nhiên dấy lên cơn thù hận cuồn cuộn, nóng cháy như ngọn lửa của địa ngục, nhưng anh không hề nói gì mà chỉ giữ im lặng.

Mặc Tây Thân không nhìn thấy vẻ cực kỳ đáng sợ trong mắt em trai mình: “Anh mời cô ấy đến trang viên nhà họ Mặc để dự tiệc sinh nhật của Ngôn Nhi”.

“Anh nói gì cơ!”.

Giọng Mặc Tây Quyết lạnh đến cùng cực: “Sao anh có thể để cô ấy đến nhà họ Mặc? Sao anh có thể để cô ấy gặp Ngôn Nhi?”.

Mặc Tây Thân hờ hững đáp: “Sao lại không thế, em cũng biết ban nãy cô ấy đã nói gì, cô ấy nói cô ấy hâm mộ đứa bé đó vì nó có thể ở cùng em.

Mặc Tây Quyết, em đành nhẫn tâm thế sao?” Lòng Mặc Tây Quyết cực kỳ đau đớn, anh thì thào: “Giờ anh là ba của Ngôn Nhi, đương nhiên do anh quyết định.”

“Em... chỉ là chủ hai của Ngôn Nhi mà thôi”.

Mặc Tây Thân im lặng nhìn sang Mặc Tây Quyết, đôi mắt quyến rũ lóe lên chút ánh sáng: “Người đặt tên Mặc Ngôn cho đứa bé không phải là anh.”.

| Mặc Ngôn, lấy họ của cô làm tên và theo họ của anh, đó là cái tên anh đặt cho đứa bé vào năm năm trước, nhưng lại không

khắc nó lên bia mộ.

Không ngờ đêm nay Ngôn Tiểu Nặc đã ngủ rất say.

Ngày hôm sau thức dậy, cô nhìn mình trong gương, đã rất lâu rồi chưa có cảm giác được ngủ ngon như vậy.

Cô đặc biệt chuẩn bị một món quà là một chiếc ô tô đồ chơi nhỏ.

Nó được cô mua cho con hồi còn mang thai, tiếc là đứa bé không dùng được, nhưng cô không vứt nó đi mà giữ nó cho đến tận hôm nay.

Cô sẽ không có thêm đứa con nào nữa, đứa bé đó họ Mặc thì cho bé vậy.

Sau khi thu dọn xong, Mặc Tây Thần đã đến.

Ngôn Tiểu Nặc cầm quà đi đến trang viên nhà họ Mặc cùng với Toàn Cơ.

Hoa cẩm tú cầu màu hồng tím vẫn như biển cả mênh mông, dù cuối thu rồi vẫn tỏa ngát hương, không biết đã dùng cách gì.

- Nếu đã đến thì việc đi gặp Mặc Lăng Thiên là muốn cũng không tránh được.

Mặc Lăng Thiên đang ở trong phòng khách của tòa nhà chính.

Đã năm năm rồi, sức khỏe của ông ta không còn tốt nữa, trông già hơn rất nhiều so với năm năm trước.

Chỉ là cặp mắt ấy vẫn sắc bén như trước.

Ông ta đang ôm một bé trai.

Ngôn Tiểu Nặc hỏi thăm Mặc Lăng Thiên: “Bác Mặc, bác vẫn khỏe chứ?” Mặc Lăng Thiên gật đầu rồi nói với đứa bé trong lòng mình: “A thừa.”.

Đứa bé cực ngoan ngoãn chạy tới trước mặt bọn cô rồi ngọt ngào gọi: “Ba ơi, cô ơi.”.

Ngôn Tiểu Nặc nhìn đứa bé tên “A Thừa” này, không hiểu sao khi nhìn thấy cậu bé, cô không thể rời mắt được.

Mặc Tây Thân ngồi xổm xuống ôm A Thừa vào lòng rồi nói với cậu bé: “Ngoan, đây là dì Ngôn.” “Chào dì Ngôn ạ.” A Thừa rất ngoan ngoãn gọi Ngôn Tiểu Nặc.

Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười chạm vào chiếc mũi nhỏ của A Thừa: “A Thừa, cháu lớn bao nhiêu rồi?”

“Năm tuổi ạ” Năm tuổi, nếu con của cô còn sống thì cũng được năm tuổi rồi.

A Thừa, có nghĩa là người thừa kế ư? Ngôn Tiểu Nặc lấy món quà mình đã chuẩn bị ra đưa cho A Thừa: “Di có chuẩn bị quà cho cháu, xem thử có thích không?”.

- Nhưng A Thừa lắc đầu đáp: “Cảm ơn dì Ngôn, chỉ là mở quà ngay trước mặt mọi người sẽ rất không lễ phép.”.

Rất có nề nếp, Ngôn Tiểu Nặc cũng bất đắc dĩ.

“Được rồi, là lỗi của dì” Ngôn Tiểu Nặc cười nói: “Đúng là một cậu bé ngoan.”.

A Thừa câm hộp quà chạy lại Mặc Lăng Thiên rồi đưa nó cho ông ta xem: “Ông nội, hôm nay A Thừa nhận được quà nè” Mặc Lăng Thiên gật đầu: “A Thừa rất ngoan, cháu về phòng đi”.

Sau đó căn dặn Lisa: “Đưa cậu chủ nhỏ về phòng nghỉ ngơi đi.”.

Trong mắt A Thừa lóe lên vẻ thất vọng, nhưng cậu bé vẫn ngoan ngoãn đi theo Lisa về phòng.

Ngôn Tiểu Nặc thấy được vẻ thất vọng của cậu bé thì lòng cô hơi đau nhói.

Sau đó không còn chuyện gì về cô, Ngôn Tiểu Nặc được đưa đến phòng nghỉ.

Phòng khách nhà họ Mặc ở phía sau tòa nhà chính.

Khi đi ngang qua phòng của Mặc Tây Quyết trước đây, cô bèn dừng lại nhìn.

Quản gia Lisa cũng để cô đứng nhìn: “Phòng của cậu hai luôn được quét dọn, chúng tôi không chạm vào bất cứ thứ gì cả.” Ngôn Tiểu Nặc nhìn những bông hoa cẩm tú cầu màu hồng tím đung đưa trên bệ cửa sổ, trong mắt cô tràn đầy nhớ nhung..

Cô nhẹ giọng hỏi: “Adele bây giờ thế nào?" Giọng của Quản gia Lisa đây đau buồn: “Hai năm trước Adele đã qua đời vì bệnh.”.

Tin tức này như con dao đâm thẳng vào lòng cô, Ngôn Tiểu Nặc che ngực lùi lại hai bước, Quản gia Lisa lập tức đỡ cô.

“Tôi muốn đi cúng tế Adele.” Giọng Ngôn Tiểu Nặc tràn đầy bị thương.

Quản gia Lisa gật đầu: “Được thôi, tôi cũng lâu rồi chưa đi thăm Adele.” Cô ta gọi một chiếc xe ngựa rồi đến mộ của Adele cùng với Ngôn Tiểu Nặc.

ngồi mộ của Adele rất xa nhưng nó cũng nằm trong phạm vi trang viên nhà họ Mặc.

Giữa một vùng hoa cẩm tú cầu, ngồi mộ của Adele trông rất đơn giản.

Ngôn Tiểu Nặc nhìn thấy Quản gia Duy Đức đang đứng trước mộ của Adele.

“Quản gia Duy Đức?” Ngôn Tiểu Nặc gọi: “Chú cũng về rồi à?” “Cô Ngôn, đã lâu không gặp.” Quản gia Duy Đúc Xoay người lại chào hỏi với cô, sau đó gật đầu với Lisa.

Ngôn Tiểu Nặc cũng gật đầu, sau đó yên lặng dập đâu ba cái trước mộ Adele.

Quản gia Duy Đức thở dài một hơi: “Tại sao cô Ngôn lại ở trang viên nhà họ Mặc?”.

Ngôn Tiểu Nặc nghĩ đến A Thừa, đứa bé rất đáng yêu và ngoan ngoãn kia, bèn cười đáp: “Nghe nói là sinh nhật của A Thừa | nên tôi đến chúc mừng sinh nhật cho cậu bé.”.

“Cậu chủ nhỏ rất đáng yêu” Quản gia Duy Đức cũng nở nụ cười.

Một hầu gái hấp tấp đi tới: “Quản gia Lisa, ông chủ gọi cô qua kìa.”.

Lisa nhìn sang Quản gia Duy Đức: “Duy Đức, phải làm phiền ông đưa cô Ngôn đến phòng nghỉ rồi” Quản gia Duy Đức gật đầu với Ngôn Tiểu Nặc.

Ngôn Tiểu Nặc và Quản gia Duy Đức lên xe ngựa, sau đó trò chuyện với Quản gia Duy Đức về chuyện trong mấy năm qua.

Chỉ chốc lát đã đến phòng nghỉ.

Quản gia Duy Đức đưa Ngôn Tiểu Nặc vào phòng: “Tôi có việc phải làm, cô Ngôn hãy nghỉ ngơi đi, bữa tiệc của cậu chủ nhỏ sẽ diễn ra vào buổi tối.”.

Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng mỉm cười: “Tôi biết rồi”.

Cô định đi nghỉ ngơi thì phát hiện mất túi xách, lúc này mới chợt nhớ ra mình đã để túi xách trước mộ Adele lúc cúng bái bà ấy.

Túi xách thì không sao, nhưng trong túi có đựng chiếc điện thoại Mặc Tây Quyết đã tặng cho cô năm năm trước, cô luôn quý

trọng nó như mạng sống, không thể để mất nó! Ngôn Tiểu Nặc vội vàng gọi một chiếc xe ngựa để đi tìm.

Như đã đoán, cô tìm thấy túi xách của mình ở trước mộ Adele, nhưng cô cũng đồng thời chú ý tới một chuyện.

Trong không khí, dưới mùi thơm ngát của hoa cẩm tú cầu ẩn chứa một mùi hương lành lạnh.

Cô không khỏi sửng sốt mà hít vào một hơi thật sâu.

Đó là mùi hương cô đã nhớ thương lâu nay! Và lại ban nãy khi cô đến thì không có “Các cô có thấy ai đến đây không?” Ngôn | Tiểu Nặc vội hỏi hầu gái.

Hầu gái nhìn quanh rồi lắc đầu: “Không có ạ” Ngôn Tiểu Nặc lập tức trở nên mất mác, có lẽ vì cô quá nhớ nhung Mặc Tây

Quyết.

“Di Ngôn!” Ngôn Tiểu Nặc quay đầu lại, là A Thừa.

Cô vội vàng ôm lấy A Thừa, giọng cô cực kỳ dịu dàng: “Lúc này nhớ cẩn thận, đừng để bị ngã.” Trên người A Thừa có mùi hương lành lạnh.

Ngôn Tiểu Nặc cười khố, hóa ra là do A Thừa chơi ở đây để lại, nhưng tại sao trên người cậu bé lại có mùi hương giống của Mặc Tây Quyết?.

“Di Ngôn ơi, chiếc ô tô nhỏ di tặng cho cháu rất tốt, cháu rất thích nó.” A Thừa cười vô cùng rạng rỡ: ".

“Di Ngôn có thể chơi xe đồ chơi cùng với cháu không?”.

“Không có ai chơi cùng A Thừa sao?” Ngôn Tiểu Nặc ngạc nhiên hỏi.

Cặp mắt như hắc diện thạch của A Thừa đột nhiên có chút mất mác, cậu bé lắc đầu.

Ngôn Tiểu Nặc càng ngạc nhiên hơn: “Ba cháu không chơi cùng cháu sao?”."

Hôm qua ba mới về” A Thừa mím môi: “Ông nội, ông nội không cho A Thừa chơi với người khác.".

Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy lòng mình đau xót: “Hôm nay là sinh nhật của A Thừa, A Thừa muốn chơi trò gì, dì cũng sẽ chơi cùng A Thừa, được không?”.

A Thừa vừa mừng vừa sợ, lập tức Vỗ tay hò reo: “Vâng ạ! Ngôn Tiểu Nặc ôm A Thừa lên xe ngựa rồi đến phòng của cậu bé.

Phòng của A Thừa rất lớn, nhưng lại chứa đầy sách và các loại nhạc cụ, ngay cả chiếc giường cũng có màu xanh trắng rất nghiêm túc.

Ngôn Tiểu Nặc
chỉ tìm thấy một món đồ chơi trên bàn 7 chiếc ô tô nhỏ mà cô đã tặng.

A Thừa nắm lấy tay Ngôn Tiểu Nặc, rồi cầm chiếc xe đưa tới trước mặt cô.

Sau đó Ngôn Tiểu Nặc chơi đùa cùng A Thừa.

Cô phát hiện khi A Thừa đúng quy đúng củ chơi đùa thì chẳng khác gì những đứa trẻ bình thường khác, tiếng cười hồn nhiên vui tại thu hút ánh mắt của những người hầu gái như tượng đất.

Cậu chủ nhỏ chưa bao giờ vui vẻ như vậy.

Những người hầu gái nghĩ.

Nhưng cuối cùng việc này cũng lọt vào tai Mặc Lăng Thiên

Khi A Thừa đang chơi rất vui vẻ thì Mặc Lăng Thiên bước vào, chiếc xe nhỏ trượt tới gần chân ông ta.

Khi thấy Mặc Lăng Thiên vào, nụ cười trên mặt A Thừa lập tức cứng đờ.

Cậu bé dè dặt nhìn Mặc Lăng Thiên, sợ hãi gọi: “Ông nội”.

Ngôn Tiểu Nặc lập tức bước ra chắn trước người Thừa: “Bác Mặc, không liên quan gì AA Thừa, là do cháu muốn chơi cùng cậu bé.”.

Mặc Lăng Thiên “hư” một tiếng rồi nhấc chân lên, chiếc xe đó lập tức bị giẫm nát.

Ngôn Tiểu Nặc ngây người, đó là thứ cô trân trọng Suốt mấy năm nay! A Thừa sợ hãi òa khóc: “Hu hu, xe của cháu” Tiếng khóc của đứa bé như đổ thêm dầu vào ngọn lửa tức giận trong lòng Ngôn Tiểu Nặc.

Cô lớn tiếng hỏi: “Ông không cho A Thừa chơi thì thôi, tại sao phải phá hủy món đồ cậu bé yêu quý ngay trước mặt cậu bé chứ!”

Mặc Lăng Thiên nghiêm mặt lại, làm như không nghe thấy tiếng khóc của A Thừa: “Chơi bời lêu lỏng, còn cô, hãy mau tránh xa con cháu nhà họ Mặc tôi ra!”.

“Ông!” Ngôn Tiểu Nặc tức giận đến đau lòng, lạnh lùng đáp: “Đã lâu không gặp mà ông vẫn nhẫn tâm như trước đây.Bóng dáng đó chợt dừng lại rồi mở cửa xe ngồi vào ghế phụ lái.

Mặc Tây Thần “hờ” một tiếng: “Vừa biết cô ấy đến là đã vội vã vậy à? Lỡ như bị bắt gặp, em đã biết mình phải nói gì với cô ấy chưa?”.

Lúc này, đường phố London tràn ngập ánh đèn, người đi đường vẫn qua lại như thoi đưa, có cười đùa có giận măng, vô cùng náo nhiệt.

Nhưng có náo nhiệt cũng không liên quan gì đến anh.

“Em có lỗi với cô ấy” Một lúc lâu sau anh mới lên tiếng, giọng điệu bình thản, nặng nề chất chứa thù hận lạnh lẽo.

Mặc Tây Thần lạnh lùng hỏi: “Em chỉ có lỗi với một mình cô ấy thôi sao? Em có biết mấy năm qua anh và Tiểu Toàn đã sống

như thế nào không? Nếu em còn sống thì tại sao không nói bọn anh biết một tiếng vậy A Quyết?”.

Trong đôi mắt đen của Mặc Tây Quyết đột nhiên dấy lên cơn thù hận cuồn cuộn, nóng cháy như ngọn lửa của địa ngục, nhưng anh không hề nói gì mà chỉ giữ im lặng.

Mặc Tây Thân không nhìn thấy vẻ cực kỳ đáng sợ trong mắt em trai mình: “Anh mời cô ấy đến trang viên nhà họ Mặc để dự tiệc sinh nhật của Ngôn Nhi”.

“Anh nói gì cơ!”.

Giọng Mặc Tây Quyết lạnh đến cùng cực: “Sao anh có thể để cô ấy đến nhà họ Mặc? Sao anh có thể để cô ấy gặp Ngôn Nhi?”.

| Mặc Tây Thân hờ hững đáp: “Sao lại không thế, em cũng biết ban nãy cô ấy đã nói gì, cô ấy nói cô ấy hâm mộ đứa bé đó vì nó có thể ở cùng em.

Mặc Tây Quyết, em đành nhẫn tâm thế sao?” Lòng Mặc Tây Quyết cực kỳ đau đớn, anh thì thào: “Giờ anh là ba của Ngôn Nhi, đương nhiên do anh quyết định.”

“Em... chỉ là chủ hai của Ngôn Nhi mà thôi”.

Mặc Tây Thân im lặng nhìn sang Mặc Tây Quyết, đôi mắt quyến rũ lóe lên chút ánh sáng: “Người đặt tên Mặc Ngôn cho đứa bé không phải là anh.”.

Mặc Ngôn, lấy họ của cô làm tên và theo họ của anh, đó là cái tên anh đặt cho đứa bé vào năm năm trước, nhưng lại không

khắc nó lên bia mộ.

Không ngờ đêm nay Ngôn Tiểu Nặc đã ngủ rất say.

Ngày hôm sau thức dậy, cô nhìn mình trong gương, đã rất lâu rồi chưa có cảm giác được ngủ ngon như vậy.

Cô đặc biệt chuẩn bị một món quà là một chiếc ô tô đồ chơi nhỏ.

Nó được cô mua cho con hồi còn mang thai, tiếc là đứa bé không dùng được, nhưng cô không vứt nó đi mà giữ nó cho đến tận hôm nay.

Cô sẽ không có thêm đứa con nào nữa, đứa bé đó họ Mặc thì cho bé vậy.

Sau khi thu dọn xong, Mặc Tây Thần đã đến.

Ngôn Tiểu Nặc cầm quà đi đến trang viên nhà họ Mặc cùng với Toàn Cơ.

Hoa cẩm tú cầu màu hồng tím vẫn như biển cả mênh mông, dù cuối thu rồi vẫn tỏa ngát hương, không biết đã dùng cách gì.

- Nếu đã đến thì việc đi gặp Mặc Lăng Thiên là muốn cũng không tránh được.

Mặc Lăng Thiên đang ở trong phòng khách của tòa nhà chính.

Đã năm năm rồi, sức khỏe của ông ta không còn tốt nữa, trông già hơn rất nhiều so với năm năm trước.

Chỉ là cặp mắt ấy vẫn sắc bén như trước.

Ông ta đang ôm một bé trai.

Ngôn Tiểu Nặc hỏi thăm Mặc Lăng Thiên: “Bác Mặc, bác vẫn khỏe chứ?” Mặc Lăng Thiên gật đầu rồi nói với đứa bé trong lòng mình: “A thừa.”.

Đứa bé cực ngoan ngoãn chạy tới trước mặt bọn cô rồi ngọt ngào gọi: “Ba ơi, cô ơi.”.

Ngôn Tiểu Nặc nhìn đứa bé tên “A Thừa” này, không hiểu sao khi nhìn thấy cậu bé, cô không thể rời mắt được.

Mặc Tây Thân ngồi xổm xuống ôm A Thừa vào lòng rồi nói với cậu bé: “Ngoan, đây là dì Ngôn.” “Chào dì Ngôn ạ.” A Thừa rất ngoan ngoãn gọi Ngôn Tiểu Nặc.

Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười chạm vào chiếc mũi nhỏ của A Thừa: “A Thừa, cháu lớn bao nhiêu rồi?”

“Năm tuổi ạ” Năm tuổi, nếu con của cô còn sống thì cũng được năm tuổi rồi.

A Thừa, có nghĩa là người thừa kế ư? Ngôn Tiểu Nặc lấy món quà mình đã chuẩn bị ra đưa cho A Thừa: “Di có chuẩn bị quà cho cháu, xem thử có thích không?”.

- Nhưng A Thừa lắc đầu đáp: “Cảm ơn dì Ngôn, chỉ là mở quà ngay trước mặt mọi người sẽ rất không lễ phép.”.

Rất có nề nếp, Ngôn Tiểu Nặc cũng bất đắc dĩ.

“Được rồi, là lỗi của dì” Ngôn Tiểu Nặc cười nói: “Đúng là một cậu bé ngoan.”.

A Thừa câm hộp quà chạy lại Mặc Lăng Thiên rồi đưa nó cho ông ta xem: “Ông nội, hôm nay A Thừa nhận được quà nè” Mặc Lăng Thiên gật đầu: “A Thừa rất ngoan, cháu về phòng đi”.

Sau đó căn dặn Lisa: “Đưa cậu chủ nhỏ về phòng nghỉ ngơi đi.”.

Trong mắt A Thừa lóe lên vẻ thất vọng, nhưng cậu bé vẫn ngoan ngoãn đi theo Lisa về phòng.

Ngôn Tiểu Nặc thấy được vẻ thất vọng của cậu bé thì lòng cô hơi đau nhói.

Sau đó không còn chuyện gì về cô, Ngôn Tiểu Nặc được đưa đến phòng nghỉ.

Phòng khách nhà họ Mặc ở phía sau tòa nhà chính.

Khi đi ngang qua phòng của Mặc Tây Quyết trước đây, cô bèn dừng lại nhìn.

Quản gia Lisa cũng để cô đứng nhìn: “Phòng của cậu hai luôn được quét dọn, chúng tôi không chạm vào bất cứ thứ gì cả.” Ngôn Tiểu Nặc nhìn những bông hoa cẩm tú cầu màu hồng tím đung đưa trên bệ cửa sổ, trong mắt cô tràn đầy nhớ nhung..

Cô nhẹ giọng hỏi: “Adele bây giờ thế nào?" Giọng của Quản gia Lisa đây đau buồn: “Hai năm trước Adele đã qua đời vì bệnh.”.

Tin tức này như con dao đâm thẳng vào lòng cô, Ngôn Tiểu Nặc che ngực lùi lại hai bước, Quản gia Lisa lập tức đỡ cô.

“Tôi muốn đi cúng tế Adele.” Giọng Ngôn Tiểu Nặc tràn đầy bị thương.

Quản gia Lisa gật đầu: “Được thôi, tôi cũng lâu rồi chưa đi thăm Adele.” Cô ta gọi một chiếc xe ngựa rồi đến mộ của Adele cùng với Ngôn Tiểu Nặc.

ngồi mộ của Adele rất xa nhưng nó cũng nằm trong phạm vi trang viên nhà họ Mặc.

Giữa một vùng hoa cẩm tú cầu, ngồi mộ của Adele trông rất đơn giản.

Ngôn Tiểu Nặc nhìn thấy Quản gia Duy Đức đang đứng trước mộ của Adele.

“Quản gia Duy Đức?” Ngôn Tiểu Nặc gọi: “Chú cũng về rồi à?” “Cô Ngôn, đã lâu không gặp.” Quản gia Duy Đúc Xoay người lại chào hỏi với cô, sau đó gật đầu với Lisa.

Ngôn Tiểu Nặc cũng gật đầu, sau đó yên lặng dập đâu ba cái trước mộ Adele.

Quản gia Duy Đức thở dài một hơi: “Tại sao cô Ngôn lại ở trang viên nhà họ Mặc?”.

Ngôn Tiểu Nặc nghĩ đến A Thừa, đứa bé rất đáng yêu và ngoan ngoãn kia, bèn cười đáp: “Nghe nói là sinh nhật của A Thừa | nên tôi đến chúc mừng sinh nhật cho cậu bé.”.

“Cậu chủ nhỏ rất đáng yêu” Quản gia Duy Đức cũng nở nụ cười.

Một hầu gái hấp tấp đi tới: “Quản gia Lisa, ông chủ gọi cô qua kìa.”.

Lisa nhìn sang Quản gia Duy Đức: “Duy Đức, phải làm phiền ông đưa cô Ngôn đến phòng nghỉ rồi” Quản gia Duy Đức gật đầu với Ngôn Tiểu Nặc.

Ngôn Tiểu Nặc và Quản gia Duy Đức lên xe ngựa, sau đó trò chuyện với Quản gia Duy Đức về chuyện trong mấy năm qua.

Chỉ chốc lát đã đến phòng nghỉ.

Quản gia Duy Đức đưa Ngôn Tiểu Nặc vào phòng: “Tôi có việc phải làm, cô Ngôn hãy nghỉ ngơi đi, bữa tiệc của cậu chủ nhỏ sẽ diễn ra vào buổi tối.”.

Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng mỉm cười: “Tôi biết rồi”.

Cô định đi nghỉ ngơi thì phát hiện mất túi xách, lúc này mới chợt nhớ ra mình đã để túi xách trước mộ Adele lúc cúng bái bà ấy.

Túi xách thì không sao, nhưng trong túi có đựng chiếc điện thoại Mặc Tây Quyết đã tặng cho cô năm năm trước, cô luôn quý

trọng nó như mạng sống, không thể để mất nó! Ngôn Tiểu Nặc vội vàng gọi một chiếc xe ngựa để đi tìm.

Như đã đoán, cô tìm thấy túi xách của mình ở trước mộ Adele, nhưng cô cũng đồng thời chú ý tới một chuyện.

Trong không khí, dưới mùi thơm ngát của hoa cẩm tú cầu ẩn chứa một mùi hương lành lạnh.

Cô không khỏi sửng sốt mà hít vào một hơi thật sâu.

Đó là mùi hương cô đã nhớ thương lâu nay! Và lại ban nãy khi cô đến thì không có “Các cô có thấy ai đến đây không?” Ngôn | Tiểu Nặc vội hỏi hầu gái.

Hầu gái nhìn quanh rồi lắc đầu: “Không có ạ” Ngôn Tiểu Nặc lập tức trở nên mất mác, có lẽ vì cô quá nhớ nhung Mặc Tây

Quyết.

“Di Ngôn!” Ngôn Tiểu Nặc quay đầu lại, là A Thừa.

Cô vội vàng ôm lấy A Thừa, giọng cô cực kỳ dịu dàng: “Lúc này nhớ cẩn thận, đừng để bị ngã.” Trên người A Thừa có mùi hương lành lạnh.

Ngôn Tiểu Nặc cười khố, hóa ra là do A Thừa chơi ở đây để lại, nhưng tại sao trên người cậu bé lại có mùi hương giống của Mặc Tây Quyết?.

“Di Ngôn ơi, chiếc ô tô nhỏ di tặng cho cháu rất tốt, cháu rất thích nó.” A Thừa cười vô cùng rạng rỡ: ".

“Di Ngôn có thể chơi xe đồ chơi cùng với cháu không?”.

“Không có ai chơi cùng A Thừa sao?” Ngôn Tiểu Nặc ngạc nhiên hỏi.

Cặp mắt như hắc diện thạch của A Thừa đột nhiên có chút mất mác, cậu bé lắc đầu.

Ngôn Tiểu Nặc càng ngạc nhiên hơn: “Ba cháu không chơi cùng cháu sao?”.

“Hôm qua ba mới về” A Thừa mím môi: “Ông nội, ông nội không cho A Thừa chơi với người khác.".

Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy lòng mình đau xót: “Hôm nay là sinh nhật của A Thừa, A Thừa muốn chơi trò gì, dì cũng sẽ chơi cùng A Thừa, được không?”.

A Thừa vừa mừng vừa sợ, lập tức Vỗ tay hò reo: “Vâng ạ! Ngôn Tiểu Nặc ôm A Thừa lên xe ngựa rồi đến phòng của cậu bé.

Phòng của A Thừa rất lớn, nhưng lại chứa đầy sách và các loại nhạc cụ, ngay cả chiếc giường cũng có màu xanh trắng rất nghiêm túc.

Ngôn Tiểu Nặc chỉ tìm thấy một món đồ chơi trên bàn 7 chiếc ô tô nhỏ mà cô đã tặng.

A Thừa nắm lấy tay Ngôn Tiểu Nặc, rồi cầm chiếc xe đưa tới trước mặt cô.

Sau đó Ngôn Tiểu Nặc chơi đùa cùng A Thừa.

Cô phát hiện khi A Thừa đúng quy đúng củ chơi đùa thì chẳng khác gì những đứa trẻ bình thường khác, tiếng cười hồn nhiên vui tại thu hút ánh mắt của những người hầu gái như tượng đất.

Cậu chủ nhỏ chưa bao giờ vui vẻ như vậy.

Những người hầu gái nghĩ.

Nhưng cuối cùng việc này cũng lọt vào tai Mặc Lăng Thiên

Khi A Thừa đang chơi rất vui vẻ thì Mặc Lăng Thiên bước vào, chiếc xe nhỏ trượt tới gần chân ông ta.

Khi thấy Mặc Lăng Thiên vào, nụ cười trên mặt A Thừa lập tức cứng đờ.

Cậu bé dè dặt nhìn Mặc Lăng Thiên, sợ hãi gọi: “Ông nội”.

Ngôn Tiểu Nặc lập tức bước ra chắn trước người Thừa: “Bác Mặc, không liên quan gì AA Thừa, là do cháu muốn chơi cùng cậu bé.”.

Mặc Lăng Thiên “hư” một tiếng rồi nhấc chân lên, chiếc xe đó lập tức bị giẫm nát.

Ngôn Tiểu Nặc ngây người, đó là thứ cô trân trọng Suốt mấy năm nay! A Thừa sợ hãi òa khóc: “Hu hu, xe của cháu” Tiếng khóc của đứa bé như đổ thêm dầu vào ngọn lửa tức giận trong lòng Ngôn Tiểu Nặc.

Cô lớn tiếng hỏi: “Ông không cho A Thừa chơi thì thôi, tại sao phải phá hủy món đồ cậu bé yêu quý ngay trước mặt cậu bé chứ!”

Mặc Lăng Thiên nghiêm mặt lại, làm như không nghe thấy tiếng khóc của A Thừa: “Chơi bời lêu lỏng, còn cô, hãy mau tránh xa con cháu nhà họ Mặc tôi ra!”.

“Ông!” Ngôn Tiểu Nặc tức giận đến đau lòng, lạnh lùng đáp: “Đã lâu không gặp mà ông vẫn nhẫn tâm như trước đây.

Sau đó Ngôn Tiểu Nặc chơi đùa cùng A Thừa.

Cô phát hiện khi A Thừa đúng quy đúng củ chơi đùa thì chẳng khác gì những đứa trẻ bình thường khác, tiếng cười hồn nhiên vui tại thu hút ánh mắt của những người hầu gái như tượng đất.

Cậu chủ nhỏ chưa bao giờ vui vẻ như vậy.

Những người hầu gái nghĩ.

Nhưng cuối cùng việc này cũng lọt vào tai Mặc Lăng Thiên

Khi A Thừa đang chơi rất vui vẻ thì Mặc Lăng Thiên bước vào, chiếc xe nhỏ trượt tới gần chân ông ta.

Khi thấy Mặc Lăng Thiên vào, nụ cười trên mặt A Thừa lập tức cứng đờ.

Cậu bé dè dặt nhìn Mặc Lăng Thiên, sợ hãi gọi: “Ông nội”.

Ngôn Tiểu Nặc lập tức bước ra chắn trước người Thừa: “Bác Mặc, không liên quan gì AA Thừa, là do cháu muốn chơi cùng cậu bé.”.

Mặc Lăng Thiên “hư” một tiếng rồi nhấc chân lên, chiếc xe đó lập tức bị giẫm nát.

Ngôn Tiểu Nặc ngây người, đó là thứ cô trân trọng Suốt mấy năm nay! A Thừa sợ hãi òa khóc: “Hu hu, xe của cháu” Tiếng khóc của đứa bé như đổ thêm dầu vào ngọn lửa tức giận trong lòng Ngôn Tiểu Nặc.

Cô lớn tiếng hỏi: “Ông không cho A Thừa chơi thì thôi, tại sao phải phá hủy món đồ cậu bé yêu quý ngay trước mặt cậu bé chứ!”

Mặc Lăng Thiên nghiêm mặt lại, làm như không nghe thấy tiếng khóc của A Thừa: “Chơi bời lêu lỏng, còn cô, hãy mau tránh xa con cháu nhà họ Mặc tôi ra!”.

“Ông!” Ngôn Tiểu Nặc tức giận đến đau lòng, lạnh lùng đáp: “Đã lâu không gặp mà ông vẫn nhẫn tâm như trước đây.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện