Tổng Tài Cuồng Vợ

Chương 353: Gặp anh ấy lần cuối


trước sau

Ngôn Tiểu Nặc vừa tỉnh ngủ, đúng lúc Kiều Nam Hâm đến thay thuốc cho cô.

"Tiểu Nặc!" Kiều Nam Hâm hét lên một tiếng: "Thuốc đã truyền xong sau em không báo? Máu đang bị rút lên rồi" Ngôn Tiểu Nặc dường như không nghe thấy, Kiều Nam Hâm vội vội vàng vàng rút kim ra.

Trên đầu kim bằng bạc, giọt máu tươi nhỏ xuống, vừa nhìn đã cảm thấy giật mình.

Còn Ngôn Tiểu Nặc chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như một bức tượng gỗ không có sức sống, không động đậy dù chỉ một chút.

Kiêu Nam Hâm ngồi ở đầu giường, dùng cồn sát trùng xoa lên vết kim trên tay cô, nói: "Tiểu Nặc, đừng như vậy nữa có được không? Dù cho có xảy ra chuyện gì, em cũng phải thật tốt, còn sống mới là còn hy vọng!"

Hy vọng? Cô cảm thấy trong lòng mình đã chết rồi, còn có hy vọng gì nữa đây? Đôi lông mi của Ngôn Tiểu Nặc sáng lên, nói: "Nam Hâm, đưa điện thoại đến cho em." "Em cần điện thoại di động làm gì?"

Ngôn Tiểu Nặc nhẹ giọng nói: "Em muốn gọi điện thoại cho Mặc Tây Quyết" Kiều Nam Hảm cúi đầu, cười nói: "A Quyết chắc chắn rất bận rộn, đợi 2 ngày nữa hãy gọi cho cậu ấy?" "Anh ấy cũng rất đau lòng”

Ngôn Tiểu Nặc nói: "Em muốn nói chuyện với anh ấy”

Kiều Nam Hâm không dám nhìn vào ánh mắt của cô, cũng không biết trả lời Ngôn Tiểu Nặc thế nào.

Cô không thể làm gì khác, chỉ nói: "Tiểu Nặc, điện thoại di động của em, không phải đã mất từ khi em ở nhà chú Tử Diễm sao?" Ngôn Tiểu Nặc bừng tỉnh, cười khổ nói: "Em cũng quên mất" Kiều Nam Hâm nói: "Em cứ nghỉ ngơi trước, chị đi vứt mấy thứ đồ" Rác thải y tế cần xử lý kịp thời, Ngôn Tiểu Nặc cũng biết.

Kiêu Nam Hâm cũng không nghĩ rằng lúc cô đi vứt mấy món đồ, Ngôn Tiểu Nặc đã rời khỏi giường.

Cô không có điện thoại di động, nên đến ngay chỗ điện thoại công cộng ở hành lang bệnh viện.

Cô chỉ nhớ số của Mặc Tây Quyết.

Nhưng khi gọi đến lại không có ai nghe cả.

Ngay cả khi gọi nhiều lần cũng vẫn có kết quả giống nhau.

Ngôn Tiểu Nặc thở dài một cái, đang định trở về phòng.

"Thưa cô, xin hỏi cô cần giúp đỡ gì không?" Một y tá thấy cô đứng ở chỗ này hồi lâu, nên đến đây hỏi.

Ngôn Tiểu Nặc lắc đầu một cái: "Không sao." Y tá nhìn cô mấy giây, dường như cũng không thể tin: "Cô là Ngôn Tiểu Nặc?"

“Đúng vậy."

Trên gương mặt nữ y tá hiện lên vẻ đồng cảm và nói: “Đời này có rất nhiều điều ngoài ý muốn, vì vậy cô hãy bảo trọng."

Ngôn Tiểu Nặc giống như là bị đâm một dao thật mạnh, bây giờ cô còn chẳng có chút sức lực trò chuyện, xoay người muốn trở về.

Trên ghế ngồi hành lang, có người nhà bệnh nhân đang đọc báo giết thời gian.

Ngôn Tiểu Nặc không biết thế nào, cầm tờ báo lên xem.

Cô muốn xem tin tức liên quan đến con trai.

Không ngờ...

Nếu như cô đã ngã quỵ khi nghe tin con trai mình qua đời, thì tin tức này thực sự đã giết chết côi "Mặc Tây Quyết! Mặc Tây Quyết!"

Ngôn Tiểu Nặc mất khống chế hét lên, thân thể thẳng tắp ngã ngửa về phía sau.

Các y tá bị dọa sợ hãi, mau chóng chạy đến đỡ Ngôn Tiểu Nặc.

"Không! Không!" Ngôn Tiểu Nặc đẫm nước mắt: "Anh ấy sẽ không chết, sao anh ấy có thể chết!" Kiêu Nam Hâm đang đi về cũng bị dọa sợ hãi, lại nhìn thấy dáng vẻ điên cuồng tuyệt vọng của Ngôn Tiểu Nặc.

"Tiểu Nặc!" Đường Mạt Ưu nghe được động tĩnh vội vàng chạy đến, lại thấy được cảnh tượng này.

Anh chạy tới bắt lấy tay của Ngôn Tiểu Nặc.

Ngôn Tiểu Nặc lấy hết sức lực, đôi mắt nhìn chằm chằm Đường Mạt Ưu: "Ngày hôm qua, cáo phó hôm qua chính là Mặc Tây Quyết sao? Tại sao anh không nói cho em! Tại sao mọi người không nói cho em”

"Không, em không tin!" Ngôn Tiểu Nặc liều mạng lắc đầu: "Anh ấy sẽ không rời bỏ em, anh ấy sẽ không! Em phải đi tìm anh ấy, em phải đi tìm anh ấy!" Đường Mạt Ưu la lớn: "Cậu ấy đã chết rồi! Ngày hôm qua đã cử hành tang lễ! Em muốn đi đâu tìm cậu ấy!"

“Em không quan tâm!"

Ngôn Tiểu Nặc dùng hết sức lực đứng lên, xoay người chạy mất.

Cô là một người phụ nữ vừa mới sinh, ngay cả đi bộ cũng không có nhiều sức lực, sao có thể chạy được? Nhưng trong lòng cô chỉ có một ý niệm, cô phải đi, dù thứ nhìn thấy chỉ có thể là phẫn nộ của Mặc Tây Quyết cùng con trai.

Đường Mạt Ưu và Kiều Nam Hâm cùng Ngôn Tiểu Nặc đến trang viên nhà họ Mặc gia.

Trang viên nhà họ Mặc vẫn như cũ, chỉ là bởi vì có tang, tất cả mọi người đều mặc quần áo đen, trước ngực mang hoa sơn trà màu trắng.

Tang lễ của Mặc Tây Quyết mới ngày hôm qua, khuôn mặt được chăm sóc kĩ lưỡng của Mặc Lăng Thiên cũng như già đi 20 tuổi vậy Tới tham gia tang lễ còn có những người thân của nhà họ Mặc.

Mặc Tây Thân cùng Toàn Cơ cố gắng đến ngồi với những người đến chia buồn.

Quản gia Lisa vội vàng tới bẩm báo: "Thưa ông chủ, Ngôn Tiểu Nặc tới " Trong phòng khách nhất thời cực kỳ yên tĩnh.

Mặc Lăng Thiên nhìn Trình Tử Diễm, nói: "Cô ta tới một mình?" "Còn có cậu Đường Mạt Ưu cùng cô Kiều Nam Hâm”

"Để cho bọn họ cùng ổi vào." Ngôn Tiểu Nặc chậm rãi đi vào phòng khách, lúc này đang là cuối mùa thu, trên người cô mặc áo choàng dài trắng, quần và giày cũng là màu trắng, tóc chải thẳng.

Bởi vì tiêu tụy và gây gò, áo choàng màu trắng không thế nào tôn lên được đường cong trước kia của cô.

Ngôn Tiểu Nặc không hề khách sáo, mắt mở to nhìn về phía Mặc Lăng Thiên, nói: "Con muốn gặp Mặc Tây Quyết và con trai." Những người thân trong nhà họ Mặc nhìn cô: "Cô còn dám tới sao? Nếu không phải tại cô, A Quyết sao có thể chết!" "Còn muốn gặp A Quyết? Không có cửa đâu!" Trình Tử Diễm lạnh lùng nói: “Gặp hay không gặp, không đến lượt mấy người nói!" Những người đó lo sợ địa vị của Trình Tử Diễm, cũng ngượng ngùng không nói nữa.

Ngôn Tiểu Nặc nhìn Mặc Lăng Thiên, ánh mắt kiên định.

Mặc Lăng Thiên từ từ đứng lên, cười nhạt: "Tôi đã không truy cứu sai lầm của cô, cô lại muốn nói yêu cầu với tôi?" Ngôn Tiểu Nặc hơi ngửa đầu, khuôn mặt giống với Mặc Tây Quyết này, lạnh nhạt nói: "Tôi không nói yêu cầu gì với ông cả, tôi chỉ đến nói với ông." Bầu không khí trong phòng khách nhất thời nghiêm lại, càng trở nên căng thẳng hơn.

Mặc Tây Thần và Toàn Cơ gấp gáp nhìn về phía Ngôn Tiểu Nặc.

"Đúng là làm càn! Cái con nha đầu Vô lễ này!" Mặc Lăng Thiên dĩ nhiên là giận dữ.

Ngôn Tiểu Nặc lạnh lùng nói: "Ngày xưa lúc Mặc Tây Quyết vẫn còn, ông là ba anh ấy, tôi phải lễ phép với ông, giờ phút này, tôi chỉ cần thấy chồng tôi cùng con tôi lần cuối, sao ông lại phải làm khó đến vậy!"

Đôi mắt đen của Mặc Lăng Thiên nheo lại, một bầu không khí nguy hiểm vây quanh: "Cô không sợ bây giờ tôi sẽ giết chết cô?"

Khuôn mặt nhỏ của Ngôn Tiểu Nặc giơ lên, giọng nói lạnh bằng đoạn tuyệt: "Đợi tôi gặp xong Mặc Tây Quyết và đứa bé, ông muốn giết cứ giết! Dù sao, đứa bé và chồng tôi cũng đã chết, tôi sống cũng đâu còn ý nghĩa gì!" Tiểu Nặc!”

Trình Tử Diễm, Mặc Tây Thần và Toàn Cơ đồng thời kêu lên.

Mặc Tây Thần không đành lòng, nói với Mặc Lăng Thiên: "Ba, ba để Tiểu Nặc gặp A Quyết đi, chuyện này chắc chắn cũng là tâm nguyện của A Quyết.

Mặc Lăng Thiên chấn động cả người.

Hồi lâu, Mặc Lăng Thiên mới nói: "A Thần, Tiểu Toàn, hai đứa đi cùng Ngôn Tiểu Nặc." Ngôn Tiểu Nặc xoay người rời đi.

Mộ của Mặc Tây Quyết và đứa bé ở cạnh nhau.

Đứa bé mệnh yếu đó, đến tên cũng chưa kịp đặt, cho nên bia khắc lên chỉ có một tấm hình trắng đen.

Hai phần mộ một lớn một nhỏ ở chung một chỗ.

Cho đến giờ cô cũng chưa từng thấy ảnh đen trắng của Mặc Tây Quyết, vẫn là dáng vẻ lạnh nhạt ấy, xa cách đến ngàn dặm.

Nhưng lúc này, vẻ mặt lạnh lùng ấy lạ vô cùng thân quen khó tả xiết Tay của Ngôn Tiểu Nặc vuốt ve hai tấm hình đen trắng trên mộ.

Mắt của đứa bé nhằm chặt, đứa bé rất nhỏ, yếu ớt, cô cũng chưa hề nghe thấy tiếng khóc của nó, cứ như vậy rời đi.

Những điều quan trọng nhất của cuộc đời cô đã ngăn cách với cô bởi một bia mộ lạnh lão, chôn vùi mọi hy vọng và niềm vui đời này của cô Ngôn Tiểu Nặc dường như đã nuốt một tảng băng sâu ngàn năm, trái tim của cô đã tan nát thành từng mảnh, cơn đau tê tái lan rộng.

Toàn Cơ không nhìn nổi, đưa tay ra ôm chặt lấy bả vai Ngôn Tiểu Nặc.

"Lúc Mặc Tây Quyết rời đi có nói gì không?” Ngôn Tiểu Nặc mở miệng hỏi, giọng nói khàn đặc khó nghe.

Toàn Cơ thấp thấp giọng nói: “Anh ấy muốn cô tha thứ cho anh ấy, muốn cô sống thật tốt." Ngôn Tiểu Nặc không nói, cúi đầu rơi

le.

Cô đứng trước mộ bia suốt một ngày, không ăn không uống không nói bất động, mặc kệ cho cơ thể yếu ớt của mình Cuối cùng cũng là Trình Tử Diễm ép đưa cô đi.

Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy mình giống như là một người chết vậy, cả người không chút nhiệt độ, lạnh đến như một băng.

Cô mơ màng, trước mắt mờ ảo hỗn độn Ngôn Tiểu Nặc bị bệnh, cô lúc nào cũng mơ màng không tỉnh, có lúc còn lẩm bẩm mê sảng, giống như trong mộng có thứ gì đó làm cô quyến luyến không thôi.

Trình Tử Diễm và Đường Mạt Ưu cố hết sức lực kéo Ngôn Tiểu Nặc trở lại từ quỷ môn quan sau khi cô hôn mê hơn hai tháng ròng.

Cơn bệnh này làm Ngôn Tiểu Nặc gây đến chỉ mức như hết xương.

Hơn hai tháng sau, những ngày đông lạnh giả đã qua, mùa xuân lại tới.

Thời tiết ấm dần lên cộng với cây cối xanh tươi của cành cây hoàn toàn không khơi dậy hứng thú của Tiểu Nặc, cô luôn nằm trên giường, nhìn chằm chằm vào mọi thứ bên ngoài.

Trình Tử Diễm lo sợ cô cả ngày nằm trên giường sẽ lại xảy ra chuyện gì, để cho cô ngồi trên xe lăn, mỗi ngày đẩy cô ra ngoài nhìn ngắm mọi thứ.

Hôm nay, Quản gia Duy Đức tới.

Ngôn Tiểu Nặc nhìn thấy Quản gia Duy Đức liên nghĩ đến Mặc Tây Quyết, vừa chớp mắt, nước mắt đã rơi xuống.

Quản gia Duy Đúc càng ngày càng già hơn, nhìn thấy Ngôn Tiểu Nặc cũng rất buồn lòng, lấy ra một văn kiện, nói: "Cô Ngôn, đây là thư chuyển nhượng cổ phần của tập đoàn Đế Quốc, xin cô ký tên." "Tại sao lại cho tôi?" Giọng nói của Ngôn Tiểu Nặc tràn đầy sự ảm đạm.

Giọng nói của quản gia Duy Đức cũng tràn đầy đau thương: "Cậu chủ đã sớm lập di chúc, nếu cậu ấy có bất trắc gì, tất cả cổ phần của tập đoàn Đế Quốc đều sẽ thuộc về cô."

"Nếu có bất trắc gì?"

Ngôn Tiểu Nặc hỏi: "Chuyện này là có ý gì?"

Quản gia Duy Đức nhìn sang Trình Tử Diễm, Trình Tử Diễm hơi gật đầu một cái.

Quản gia Duy Đức kể tất cả mọi chuyện cho Ngôn Tiểu Nặc, cuối cùng ông ấy cũng mắt đỏ bừng nói với Ngôn Tiểu Nặc: "Cậu chủ hy vọng cô Ngôn sẽ tiếp tục sống, cô nhất định phải sống tốt."

Ngôn Tiểu Nặc run run lật tài liệu chuyển nhượng cổ phần, thấy một điều khoản: "Cổ phần của tập đoàn Lục thị cũng ở đây

sao?"

Cô chợt nhớ tới một chuyện: "Lục Đình, rốt cuộc có phải ở nước Mỹ trị liệu hay không?"

Quản gia Duy Đức cúi đầu, trầm mặc rất lâu, mới lên tiếng: "Từ sau vụ lở đất đó cậu Lục Đình cũng đã không còn nữa." Ngôn Tiểu Nặc nắm chặt tập tài liệu, nước mắt không ngừng rơi xuống.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện