Tổng Tài Cuồng Vợ

Chương 330: Bức thư chưa từng nhìn thấy


trước sau

Gương mặt xinh đẹp của Vi Nhi mang đầy ý cười lạnh giá, giống như sự đáng sợ của độc dược: "Chiếc váy cưới cô thiết kế tôi cũng nhìn thấy rồi, tinh tế thừa thãi, nhưng lại không đủ cao quý”.

Trong lòng Ngôn Tiểu Nặc giật mình, Vi Nhi đúng là thiên tài thiết kế, vừa nhìn là đã nhìn ra được điểm thiếu xót trong thiết kế của cô.

Đối với vấn đề này, cô Toàn Cơ cũng thảo luận qua với cô, nhưng thiết kế của Ngôn Tiểu Nặc hưởng đến phần lớn những người dân bình thường, nếu quá cao quý thì rất nhiều người không thể mặc được.

Cô thở dài một hơi, rồi nói: “Cô Vĩ Nhi quả nhiên có con mắt tinh tường, có đều tính cách của cô và tôi không giống nhau, vì thế tác phẩm đương nhiên cũng không giống nhau được".

Vì Nhi cười lớn, nụ cười lại băng giá một cách khác thường, “Cô nói không sai, tính cách của tôi và cô không giống nhau, nhưng tôi lại không thể hiểu được, tại sao A Quyết lại chọn cô?”

Ngôn Tiểu Nặc cười nhạt, vô cùng thể lương: "Vậy thì cũng làm gì được, tôi đã trúng độc, cũng không còn sống được mấy ngày nữa".

“Ha... Vi Nhi cười đắc ý, áp sát vào bên tại cô nói, "Từ ngày đầu tiên cô gặp cô thì cô đã trúng độc rồi, tôi vốn nghĩ nếu cô ngoan ngoãn nghe lời rời khỏi A Quyết, sinh đứa bé ra cho tôi, thì tôi sẽ cho cô thuốc giải, nhưng cô lại nhất quyết không chịu nghe lời, làm tôi rất không vui.

Trái tim Ngôn Tiểu Nặc đập thình thịch, trong mắt cô đầy phẫn nộ: “Quả nhiên là cô!”

Vị Nhi vô cùng thích thú nhìn Ngôn Tiểu Nặc vừa chấn động vừa phẫn nộ, đầu súng trong tay cô ta nhẹ nhàng vẽ lên trên bụng Ngôn Tiểu Nặc, trong đôi mắt xinh đẹp lóe lên những tia oán hận, ghen tức kịch liệt, “Ở đây, là con của A Quyết, loại hạ tiện bình dân như cô, dựa vào cái gì mà mang thai con của A Quyết?”

Bàn tay Ngôn Tiểu Nặc vẫn luôn cố gắng bảo vệ bụng mình, cô thấp giọng nói: “Đứa bé vô tội, cô yêu Mặc Tây Quyết, thì cũng nên yêu con của anh ấy chứ!”

“Yêu anh ấy?” Vi Nhi ngẩng đầu lên, đột nhiên, bật cười, "Tôi thực sự yêu anh ấy, từ lần đầu tiên đến trang viên nhà họ Mặc lúc còn bé, anh ấy căn bản đã không đếm xỉa gì đến tôi cả, chỉ một nhìn ngồi bên vườn hoa tú cầu, một mình anh ấy đã có thể làm cho những bông hoa tú cầu đang nở rực rỡ cũng trở nên thấy sắc u sầu, hình ảnh đó, cả đời này tôi cũng không quên được”.

Thanh mai có ý mà trúc mã thì không, Ngôn Tiểu Nặc thở dài một tiếng trong lòng.

Vi Nhi tiếp tục nói: “Lúc anh ấy đồng ý sẽ cưới tôi, cô có biết tôi vui đến mức nào không?

Cái thứ lí luận y học khô khốc ấy, tôi đột nhiên cảm thấy còn hứng thú hơn cả bộ phim điện ảnh hay nhất, cả thế giới của tôi đều phát sáng. Nhưng anh ấy lại đi thích cô, vì muốn tìm cô về mà anh ấy ngay cả tính mạng của chính mình cũng không quan tâm! Cô có biết tôi hận đến mức nào không hả?”

“Tôi từ bỏ thiết kế, điều mà tôi yêu thích nhất, tôi dùng mười mấy năm đi nghiên cứu cách để chữa khỏi cho anh ấy, nhưng anh ấy lại vì muốn tìm cô quay lại đem mình đặt vào tình thế nguy hiểm!

Ngôn Tiểu Nặc thấp giọng nói: “Tôi hiểu cảm giác của cô”. Loại cảm giác tim lạnh buốt ấy, cô dường như có thể cảm nhận được.

“Cô không hiểu được!” Oán hận kìm nén bao lâu như vậy, một khi có cơ hội phát tiết thì không khác gì nước lũ không thể nào chặn lại được, gương mặt Vi Nhi tràn đầy phẫn nộ, "Nhưng cô biết điều làm tôi đau khổ nhất là gì không? Anh ấy vì giúp cô hả giận mà gài bẫy tôi như thế, khiến tất cả danh tiếng của tôi, quang vinh của tôi đều tan thành mây khói hết Anh ấy lúc nào cũng yêu chiều cô như thế, không nỡ để cô bị tổn thương dù chỉ một chút, cô làm sao mà hiểu được chứ!"

Ngôn Tiểu Nặc chấn động mạnh, cô rủ mắt xuống, "Vi Nhi, sao cô phải khổ như thế chứ? Cô suất sắc như thế, xinh đẹp như thế, hoàn toàn có thể tìm được một người xứng đáng để cô giao phó cuộc đời”.

Vi Nhi lắc lắc đầu nói: “Cô đạt được anh ấy, đương nhiên cô sẽ nói như vậy. Nhưng Ngôn Tiểu Nặc, tôi nói cho cô biết, Mặc Tây Quyết là người của tôi! Là cô, cướp mất anh ấy của tôi!”

Mặt cô ta vì kích động và phẫn nộ nên biến thành vô cùng nhăn nhỏ, Ngôn Tiểu Nặc bị dọa cho giật mình, liền lùi về phía sau một bước, hai tay đan chéo trước bụng mình.

"Chỉ có giết cô và thử nghiệt chủng trong bụng cô thì Mặc Tây Quyết mới có thể trở về bên cạnh tôi!” Vi Nhi hoàn toàn mất hết lý trí, ghen tị và tức giận đã hoàn toàn khống chế cô ta, một tay cô ta giơ ra định nằm lấy cổ tay Ngôn Tiểu Nặc

Ngôn Tiểu Nặc biết sau lưng có là bồn rửa mặt, không còn chỗ để lui nữa, trong cái khó ló cái khôn, cô vội vàng ngồi thụp xuống.

Vi Nhi về vào không khí, càng thêm phần nộ, tay lên đạn, đầu súng chĩa thẳng vào đầu Ngôn Tiểu Nặc.

Trong đầu Ngôn Tiểu Nặc lúc này chỉ có một từ: Chạy!

Bên tại vang lên tiếng súng, Ngôn Tiểu Nặc bị dọa đến mức tay ôm lấy đầu, theo bản năm muốn chạy về phía trước.

“Bụp!” Phía sau có truyền đến một thứ âm thanh nặng nề, Ngôn Tiểu Nặc quay đầu nhìn, đầu gối Vị Nhi trúng đạn, ngã xuống sau lưng cô.

Cô rơi vào một vòng tay ấm áp.

Ngẩng đầu nhìn, đó lại không phải Mặc Tây Quyết, mà là Lục Đình.

“Lục Đình?” Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc, “Sao anh lại ở đây?"

Lục Đình không trả lời cô, đem cô mau chóng kéo ra sau lưng, sau một tiếng súng, cổ tay Vì Nhi lại trúng một nhát súng, không còn chút sức lực nào để nhặt súng trên sàn nhà lên nữa.

Lục Đình cúi người với lấy súng của Vi Nhi, rồi đem theo Ngôn Tiểu Nặc rời đi.

Ngôn Tiểu Nặc chỉ muốn lập tức rời khỏi chỗ này, cùng Lục Đình đi ra hàng lang, rồi cô dừng chân lại, nói với Lục Đình: “Lục Đình, cảm ơn anh đã cứu em, em phải đi tìm Mặc Tây Quyết”.

Lục Đình nằm chặt lấy tay cô, rồi nói: “Lâu rồi không gặp mà em không muốn nói chuyện với anh sao?”

Ngôn Tiểu Nặc đang định nói gì đó thì sau lưng truyền đến giọng nói tức giận: “Họ Lục kia, bỏ người phụ nữ của tôi ra!”

"Mặc Tây Quyết!” Ngôn Tiểu Nặc quay người muốn chạy về bên Mặc Tây Quyết

Nhưng Lục Đình lại kéo cô quay lại, kéo cổ tay Ngôn Tiểu Nặc khiến cô ngã lại vào trong lòng mình, nòng súng lạnh ngắt chĩa thẳng vào thái dương Ngôn Tiểu Nặc.

Mặc Tây Quyết hét lớn: “Lục Đình, cậu muốn làm gì! Đặt súng xuống!”

“Tổng giám đốc Mặc, bảo mấy người phía sau anh đi đến nhà vệ sinh đằng kia đem Vi Nhi đi đi thì hơn”. Lục Đình đưa bàn tay đang cố định Ngôn Tiểu Nặc đến chiếc ghim cài trước ngực Ngôn Tiểu Nặc, tháo nó xuống.

Trong đôi đồng tử đen láy của Mặc Tây Quyết lóe lên thứ ánh sáng phẫn hận đỉnh điểm, “Lục Đình, tôi cảnh cáo cậu lần cuối cùng, bỏ Ngôn Tiểu Nặc ra, nếu không tôi nhất định sẽ khiến cậu hối hận!”

Ngôn Tiểu Nặc nhấc chân lên, gót giày cao muốn giảm lên chân Lục Đình.

Lục Đình nhạy cảm tránh sang một bên, rồi thì thầm vào bên tai Ngôn Tiểu Nặc: “Đi theo anh”.

Anh ta không đếm xỉa gì đến Mặc Tây Quyết, mang theo Ngôn Tiểu Nặc lên xe, rồi lái đi như bay.

Mặc Tây Quyết nhìn thấy súng trong tay Lục Đình từ đầu đến cuối đều dí sát vào thái dương Ngôn Tiểu Nặc thì anh không dám lấy mạng của cô ra đùa giỡn.

"Đảng chết!” Đôi mắt đen láy của Mặc Tây Quyết nhìn chăm chăm vào biển số xe, hai tay nằm chặt thành nắm đấm.

Ngôn Tiểu Nặc ngồi ở ghế lái phụ, Lục Đình đặt súng xuống, đặt trước mặt mình, thấp giọng nói: "Em không phải sợ, anh chỉ đưa em rời đi mà thôi”.

"Lục Đình, anh muốn đưa em đi đâu?” Ngữ khí của Ngôn Tiểu Nặc vô cùng bình tĩnh.

Em không sợ à?” Lục Đình hỏi ngược lại.

Ngôn Tiểu Nặc lắc lắc đầu, nói: “Anh không muốn giết em, nếu muốn giết em thì đã bóp cò rồi, anh chỉ muốn rời đi mà thôi”.

Lục Đình không cười nổi, nhìn dưới lớp trang điểm tinh tế của Ngôn Tiểu Nặc là gương mặt yếu ớt tái nhợt, trong lòng đau đớn đến không thể thở nổi.

“Em chịu khổ rồi”.

Ngôn Tiểu Nặc không nói gì, đôi mắt to nhìn thắng về phía trước, nhẹ giọng nói: “Lục Đinh, anh đến được chỗ an toàn thì thả em xuống đi, thuốc của em không thể ngắt quãng”.

Gương mặt Lục Đình lóe lên chút đắn đo, “Đi theo anh ta chịu bao nhiêu khổ sở như vậy, còn muốn quay trở về bên anh ta sao?”

Mắt Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng chớp chớp, “Lục Đình, nếu anh đã biết được chiếc ghim cài áo ấy, thì chắc cũng biết những lời em nói trên bục nhận giải vừa rồi đúng không?”

Lục Đình trầm mặc.

Cô nói, Mặc Tây Quyết là người cô yêu, người vốn thẹn thùng như cô, mà lại có dũng khi đứng trước ống kính của toàn thế giới hôn Mặc Tây Quyết.

Dường như Lục Đình rất thân thuộc địa hình Berlin, xe lái đến đầu đường thì dừng lại, anh ta mở cửa xe ôm Ngôn Tiểu Nặc đi một đoạn đường mới đến căn nhà của anh ta.

Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc hỏi: “Anh có nhà ở Berlin?”

"Ừm”. Lục Đình lấy thẻ phòng mở cửa.

Ngôn Tiểu Nặc phát hiện ra căn phòng này mặc dù không tinh tế bằng căn phòng ở thành phố S, nhưng cũng tầm như vậy, cũng tương đồng với căn biệt thự ở thành phố S, phòng lớn nhất không phải phòng ngủ mà là phòng vẽ.

Trong phòng vẽ vẫn là đủ các loại dụng cụ vẽ đẳng cấp, trong bình hoa trên bậu cửa sổ cắm những bông hoa hồng đang nở đỏ rực.

Tất cả đều được bố trí theo sở thích của cô, trong lòng Ngôn Tiểu Nặc chấn động vô cùng.

Lục Đình, tất cả các căn phòng của anh ấy đều được sắp xếp như thế này sao?

“Tiểu Nặc, em một rồi, đi nghỉ ngơi trước đi”. Giọng nói của Lục Đình rất ấm áp, mở cửa phòng ngủ sau đó ôm một bộ chăn gối ra.

Ngôn Tiểu Nặc nhẹ giọng nói: "Em muốn đi về, Mặc Tây Quyết không tìm được em, anh ấy sẽ rất lo lắng.

Cánh tay ôm chăn gối của Lục Đình đột nhiên siết lại, anh ta thở dài một hơi: “Tiểu Nặc, em không muốn ở cùng anh lấy một khắc sao?"

Ngôn Tiểu Nặc rũ mắt xuống, giọng nói mang theo sự hối lỗi: "Lục Đình, đừng cố chấp nữa, được không? Em không thể cho anh thứ anh muốn, thực sự”.

"Em không thể cho?” Đồng tử màu hổ phách của Lục Đình đột nhiên sẫm lại, “Nhưng em đã đồng ý với anh, em sẽ luôn đợi anh, em sẽ gả cho anh!”

Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên ngẩng đầu, trong giọng nói mang đầy vẻ không thể tin vào tại mình: “Lục Đình, em chưa từng nói như thế!”

“Bụp!” Chăn gối trong tay Lục Đình rơi xuống sàn nhà.

Không khí, chớp mắt như bị cố định lại.

Hai đôi mắt đồng thời tràn đầy chấn động, nhìn nhau không nói gì.

“Không phải, anh từng viết cho em một bức thư, anh nói sau này nhất định sẽ đi tìm em, nhất định sẽ cưới em”. Giọng nói của Lục Đình mang theo sự run rẩy đầy đau khổ, “Em đã viết lại cho anh một bức, nói rằng em sẽ đợi anh, đợi anh đến lấy em".

Ngôn Tiểu Nặc biết rất tàn nhẫn, nhưng cô cũng biết, lừa dối càng tàn nhẫn hơn.

"Nhưng Lục Đình, anh phải tin em, em thực sự chưa từng nhận được bức thư mà anh gửi cho em, càng đừng nói đến bức thư em trả lời”. Ngôn Tiểu Nặc không muốn lừa dối Lục Đình, trong lòng càng thêm đau buồn, anh ấy đã cố chấp chờ đợi mười mấy năm nay.

Tay Lục Đình run rẩy, trong lòng đột nhiên vo thành một mối, mười mấy năm chờ đợi và tìm kiếm, đến hôm nay, thì lại chỉ là giấc mơ của một mình anh?

"Không! Không!” Lục Đình quay người, mở ngăn kéo tủ, lấy ra bức thư từ rất nhiều năm trước.

Ngôn Tiểu Nặc nhìn theo bóng lưng của anh ta, thực sự không nhẫn tâm, liền đi qua đó, nhưng chỉ thấy bàn tay Lục Đình run rẩy không thể không chế nổi.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện