Tổng Tài Cuồng Vợ

Chương 328: Bảo vệ tính mạng Adele


trước sau

Mặc Tây Quyết bước lên phía trước một bước nhỏ, đứng chắn trước mặt cô Toàn Cơ, thấp giọng nói: "Bố, Adele không phải hung thủ hại chết mẹ con.

Gương mặt hoàn mĩ của Mặc Lăng Thiên lộ ra ý mỉa mai nhàn nhạt: “Ồ, vì thế nên con đã che trời giấu đất, âm thầm che giấu cô ta mười mấy năm nay?

Toàn thân Mặc Tây Quyết chấn động, đương nhiên Adele sẽ không tự nhiên khai ra chuyện sơn ẩn kia, vậy thì bố làm sao biết được?

“Trong núi có thông gió thế nào, thì mùi sơn ẩn kia cũng có thể lưu lại một chút dấu vết”. Mặc Lăng Thiên bình thản nói, “Đây là một hạng mục trong kinh doanh của nhà họ Mặc, con cho rằng có thể che giấu được A Thần thì có có thể che giấu được ta sao?”

Mặc Tây Quyết nắm chặt bàn tay, nhẹ giọng nói: “Bố, xin bố hãy tha cho Adele một mạng”.

“Ta còn chưa truy cứu đến lỗi của con, con lại đi ra điều kiện với ta rồi?” Mặc Lăng Thiên bật cười, nụ cười mang theo ý lạnh như lưỡi dao sắc muốn lấy mạng người.

Mặc Tây Quyết thấp giọng nói: “Adele, là người làm mà mẹ tin tưởng nhất lúc còn sống, cô ấy là người hầu duy nhất đi theo mẹ lúc giả đi".

Lông mày Mặc Lăng Thiên dường như hơi nhíu lại, như có đường điện muốn bùng phát, dù chỉ là hình ảnh trên màn hình chiếu, nhưng Ngôn Tiểu Nặc nhìn vào, theo bản năng vẫn muốn lùi lại phía sau.

Người đàn ông này thật đáng sợ, ba anh em nhà họ Mặc đã lớn lên như thế nào dưới bàn tay của người đàn ông này chứ?

Không có vết đen tâm lý đã đủ thấy nội tâm mạnh mẽ lắm rồi.

"Cũng được”. Mặc Lăng Thiên cuối cùng cũng mở miệng, "Ta có thể tha mạng cho cô ta, nhưng con bắt buộc phải đồng ý với ta một việc”.

Tim Ngôn Tiểu Nặc bắt đầu đập thình thịch.

Chỉ nghe thấy tiếng nói dõng dạc của Mặc Tây Quyết, "Bố muốn con làm gì?”

Mặc Lăng Thiên cười nhẹ, ánh mắt như không cố ý lướt qua người Ngôn Tiểu Nặc, “Cứ cho nợ ở đó đã, nhưng con phải nhớ rằng mạng của Adele ở trong tay ta”. Dừng lại một lúc, ông ta lại nhìn vào Trình Tử Diễm, "Tử Diễm, lâu rồi không gặp, hy vọng ông vẫn mạnh khỏe”.

Trình Tử Diễm hơi cúi đầu, cười nói: “Tổng giám đốc Mặc vẫn phong độ như thế”.

Ánh mắt Mặc Lăng Thiên rơi xuống trên mặt thủy tinh màu băng xanh trên cổ Ngôn Tiểu Nặc, “Tử Diễm, lần sau gặp mặt chúng ta lại nói chuyện, ông bảo trọng nhé.

Không đợi Trịnh Tử Diễm trả lời thì màn hình đã tắt phụt

Mạng của Adele cuối cùng cũng giữ lại được.

Không cần biết việc Mặc Lăng Thiên muốn Mặc Tây Quyết đồng ý là việc gì, rốt cuộc đó cũng là chuyện sau này, nhưng Ngôn Tiểu Nặc lại cảm thấy, sự việc không đơn giản như thế.

Cô Toàn Cơ vỗ vỗ ngực, thở một hơi thật dài, rồi nói: "Dọa chết rồi, nếu không phải nhắc đến mẹ, thì bố tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp”.

Thì ra là vì công chúa Evelina.

Thần kinh căng thắng của Mặc Tây Quyết cuối cùng cũng được đặt xuống, anh gật gật đầu, "Mọi người về nghỉ ngơi đi”.

Ngôn Tiểu Nặc cuối cùng cũng có thể an tâm nằm xuống truyền nước, Mặc Tây Quyết túc trực bên giường cô, một khắc cũng không muốn rời đi.

Vừa rồi anh khiến cô khóc thảm như thế, hiện tại gương mặt cô vẫn còn những vệt nước mắt chồng chéo, xung quanh đôi mắt to tròn vẫn còn ửng đỏ.

Mặc Tây Quyết lấy khăn bông ẩm lau mặt cho cô, đôi mắt to tròn của Ngôn Tiểu Nặc nhìn lên Mặc Tây Quyết, biểu cảm ấy giống như con thỏ con tội nghiệp.

Anh cúi người, nhẹ nhàng hôn cô, an ủi cô một cách đầy dịu dàng.

Ngôn Tiểu Nặc đưa tay ngoắc lấy ngón tay anh, ngón tay út nhỏ nhắn giữ chặt ngón tay anh, cuộn thành một vòng tròn nhỏ, Mặc Tây Quyết thấy vậy thì không nhịn được cười: “Sao vậy, muốn khóa anh lại à?”

Cô bĩu môi, nói: “Em làm gì có bản lĩnh ấy”.

Đôi mắt đen láy của Mặc Tây Quyết ánh lên tia sáng lấp lánh, hỏi: "Vẫn còn giận sao?"

Ngôn Tiểu Nặc cắn cắn môi, bộ dạng như rất do dự, cô hỏi: “Có phải em rất không hiểu chuyện không?”

"Hả?” Mặc Tây Quyết không ngờ cô lại hỏi như vậy.

“Em khóc lóc ầm ĩ như vậy không cho anh đi, khiến anh khó xử, có phải rất không hiểu chuyện không?” Ngôn Tiểu Nặc lắc đầu, khỏe mắt lại muốn trào nước mắt, "Em cũng biết, làm như vậy không tốt, nhưng em không thể khống chế được bản thân, vừa nghĩ đến việc anh có thể bị thương, em, em lại

Cô không nói tiếp được nữa, những giọt nước mắt lại lã chã rơi, cổ họng cũng như có thứ gì đó tắc lại, không thể nói thành lời.

Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng đỡ lấy đầu cô, hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của cô, rồi nói: “Ngôn Tiểu Nặc, anh không trách em không hiểu chuyện, khiến em đau lòng, là lỗi của anh”.

Lòng Ngôn Tiểu Nặc khẽ rung động, tiếp đó là cảm giác ấm áp mềm mại bao phủ lên toàn thân, cô giơ tay, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Mặc Tây Quyết.

Lông mày lưỡi mác của anh, đôi mắt đen của anh, chóp mũi của anh, hơi thở nồng nàn của anh, tất cả mọi thứ của anh, đều khắc lên trái tim cô, nét vẽ mạnh mẽ mà uyển chuyển, những thăng trầm của thời gian, những thay đổi biến hóa, đều không thể xóa nhòa đi dù chỉ một chút.

Hai ngày sau, quản gia Duy Đức vừa xuống máy bay, đến nội thành London còn chưa bước được chân vào thì đã bị Mặc Tây Quyết triệu tập về.

Quản gia Duy Đức về đến lâu đài, việc đầu tiên đó là tìm Mặc Tây Quyết nhận tội.

Mặc Tây Quyết đang ôm Ngôn Tiểu Nặc sưởi nắng, nghe thấy quản gia Duy Đức đến nhận tội thì chỉ lạnh lùng hứ một tiếng: “Bảo ông ấy về đóng cửa tự vấn, bổn thiếu gia đây không có thời gian gặp ông ấy”.

Như vậy là không truy cứu việc quản gia Duy Đức tiền trảm hậu tấu, tự động điều động máy bay của lâu đài. Ngôn Tiểu Nặc đút cho Mặc Tây Quyết một quả anh đào, gương mặt cố ý nhăn nhỏ của Mặc Tây Quyết mới trở lại ôn hòa.

Ánh nắng ấm áp, thích hợp để vẽ nhất.

Mặc Tây Quyết ở trong thư phòng bận rộn xử lý công việc với Mặc Tây Thần, Ngôn Tiểu Nặc cũng ở trong phòng ngủ chính vẽ bản thảo thiết kế.

Cách ngày bình chọn giải Red Dot càng ngày càng gần, cô ngược lại lại càng thong ng, nếu là trước đây, chắc chắn cô lo lắng ứng ngồi không yên.

Hôm nay là ngày chốt bản thảo, cô cần ành một khoảng thời gian để làm quần áo ên bản phác thảo.

Vẽ sau những nét vẽ cuối cùng, cô liền đi ăng một trạng thái weibo. Cô muốn thông áo cho tất cả mọi người, Ngôn Tiểu Nặc cô ẽ giành được giải Red Dot của Đức.

Vừa đăng weibo, chưa đến mười phút thì Tã nhanh chóng lên tin nóng.

Ngôn Tiểu Nặc nhìn vào màn hình điện hoại không ngừng có thông báo, cô cười nhẹ, cũng không đếm xỉa đến.

Cô muốn đem việc này công bố cho toàn hành phố, tất cả mọi người đều biết, như vậy, dù Vĩ Nhi không muốn chú ý đến cô thì cũng nhất định sẽ biết.

Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười, gọi cô người làm mang những thứ đã chuẩn bị xong đến.

Cô ngồi dưới ánh nắng cắt may quần áo, từng sợi từng sợi vô cùng nghiêm túc, bởi vì sức khỏe không tốt, tinh thần mệt mỏi, nên cô chỉ khâu một tiếng quần áo là nghỉ ngơi.

Ngôn Tiểu Nặc giơ cổ tay mình lên, ánh sáng chiếu lên mu bàn tay cô gần như xuyên thấu, có thể nhìn thấy những mạch màu màu xanh nhạt nổi lên.

Mu bàn tay gần như chỉ còn lại một lớp da

Lại nhìn lên một lớp tóc trên mặt đất, Ngôi Tiểu Nặc cười, không biết bản thân một ngày nào đó có biến thành đầu trọc hay không.

Có vẻ cô cần chuẩn bị trước một bộ tóc.

Ngôn Tiểu Nặc đang suy nghĩ vẩn vơ thì giá.

Mặc Tây Quyết đi vào.

Thấy cô đứng ở đó nhìn đám tóc rụng thất thần, anh liền đi tới nhẹ nhàng ôm lấy cô, rồi nói: “Anh bảo người vào dọn dẹp phòng một chút”.

Ngôn Tiểu Nặc cười dịu dàng: “Vâng”.

Một sàn toàn tóc rụng, nhìn cũng mệt đầu, thôi vậy, rụng thì rụng, cô cũng không thể cứ ngồi nhìn đảm tóc rụng ấy mà đau lòng.

Hai ngày trôi qua, việc Ngôn Tiểu Nặc tham gia giành giải Red Dot thông qua việc thúc đẩy của Mặc Tây Thần đã đạt được sự quan tâm trước nay chưa từng có, không chỉ đã đứng vị trí đầu trong danh sách tìm kiếm trên weibo, mà đến tin tức một minh tinh nào đó ngoại tình cũng không được quan tâm như tin tức này.

Lại có rất nhiều lời đồn đoán được đưa ra, nói Ngôn Tiểu Nặc mua bảng xếp hạng, nói thuê người để đẩy mình lên hay gì đó.

Đối mặt với những lời đồn đoán này, Ngôn Tiểu Nặc lại không có hành động gì, không phản bác, không giải thích, sau thông báo bản thân sẽ tham gia giành giải Red Dot thì không nói thêm gì nữa.

Không ít người tag weibo của Vĩ Nhi vào, nhưng Vi Nhi cũng giống như Ngôn Tiểu Nặc, không có một chút thông tin nào, giống như cô ta không hề biết đến việc này vậy.

Hôm nay Mặc Tây Thần đến đến lâu đài, vừa uống nước hoa quả vừa phân tích số liệu weibo hai ngày nay, “Đừng thấy weibo của cô ta không có động tĩnh gì, nhưng lực lượng của đảm anti-fan này càng ngày càng lớn thế này, nhiều khả năng là do tác động của cô ta”.

“Làm thế nào để chắc chắn đó là cô ta?” Mặc Tây Quyết điềm đạm hỏi.

Mặc Tây Thần lại nói: "Lần công kích Ngôn Tiểu Nặc lần này nói thẳng ra là rất công phu, dồn toàn sức lực, rất phù hợp với tính cách Vi Nhì”. Dừng lại một chút, anh ấy lại nói tiếp, "Hơn nữa những tài khoản này tôi đều cho người đi điều tra địa chỉ IP rồi, mặc dù có một bộ phận là ở trong nước, nhưng phần lớn đều là ở London”.

Mặc Tây Quyết cười lạnh: “Món nợ này em cứ ghi lại trước đã, đến khi tóm được cô ta rồi, em lại trả lại gấp bội.

“Có điều, hai bên cứ tranh đấu như thế này, sẽ khiến Tiểu Nặc tăng thêm sự chú ý”. Nụ cười của Mặc Tây Thần vô cùng quái dị, Ngôn Tiểu Nặc nhìn anh ta mà có cảm giác muốn nổi hết gai ốc.

Cô Toàn Cơ cười nói: “Chỉ cần trước khi bình trọn trực tuyến có thể chiếm được thể áp đảo là được rồi”.

Mặc Tây Quyết liếc cô Toàn Cơ một cái rồi nói: "Lần này hoàn toàn dựa vào em rồi”.

“Chẳng phải là vừa ra tay đã bắt được địch sao?” Nụ cười của cô Toàn Cơ vô cùng tạo nhã, “Hoàn thành được việc này, thì phải tăng lương cho em đấy”.

Mặc Tây Quyết nhấp một ngụm cappuccino, rồi nói: “Hiện tại việc của ông ty không do anh quản lý, do anh Cả, em đi nói với anh ấy”.

Cô Toàn Cơ đang định nói gì đó thì nghe thấy Mặc Tây Thần nói: “Em gái à, anh chỉ là người quản lý thay, lời nói chẳng có giá trị gì”.

Ngôn Tiểu Nặc ôm miệng cười tủm.

Cô Toàn Cơ lạnh lùng hứ một tiếng, ôm lấy bả vai Ngôn Tiểu Nặc: “Dù sao thì em cũng không cần biết, không tăng lương cho em thì em giới thiệu trai đẹp cho vợ anh”.

Ngôn Tiểu Nặc cố tình phối hợp với cô Toàn Cơ lộ ra biểu cảm chờ mong.

Mặc Tây Quyết đen mặt, nghiến răng: “Mặc Tây Toàn, kiếp trước em là thổ phỉ à?"

Cô Toàn Cơ cười hô hộ, “Anh Hai, em mà là thổ phỉ, thì cũng là đại ca của thổ phỉ, ha ha..."

Mặc Tây Quyết lười nhác nói: “Chỉ cần em hoàn thành tốt việc này, con số tùy em định”.

Cô Toàn Cơ cười vô cùng sung sướng, vỗ ngực đảm bảo: “Anh yên tâm đi, việc này giao cho em!”

Trong căn phòng khách của lâu đài, ngoại trừ Mặc Tây Quyết ra thì ba người còn lại đều cười vô cùng vui vẻ.

Chớp mắt đã đến ngày bình chọn giải Red Dot, cô Toàn Cơ là chủ tịch hội đồng bình chọn, thì thế đã đến Berlin trước một tuần, còn Ngôn Tiểu Nặc với cương vị là thí sinh nổi bật, thì đã cùng Mặc Tây Quyết đến Berlin trước hai ngày diễn ra bình chọn chính thức.

Mặc Tây Thần ở lại thành phố S, xử lý việc của tập đoàn Đế Quốc.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện