Tổng Tài Cuồng Vợ

Chương 236: Em muốn rời khỏi anh 


trước sau

Ngôn Tiểu Nặc suy nghĩ, cúi đầu nhìn lại mình.

Cô vẫn còn khoác trên mình bộ lễ phục lộng lẫy, quả thật rất chói mắt.

Ngôn Tiểu Nặc giơ tay lên tháo chiếc bờm kim cương trên đầu xuống, những viên kim cương tỏa ánh sáng rực rỡ.

Cô nhìn chung quanh, đi đến trước mặt một cô gái trẻ tuổi, cố gắng cất giọng dịu dàng với người đó: "Xin chào, tôi muốn mượn của cô một bộ quần áo để mặc, cái này tôi sẽ cho cô."

Cô gái kia kinh ngạc nhìn Ngôn Tiểu Nặc, dáng vẻ mơ hồ không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Ngôn Tiểu Nặc lại giải thích thêm lần nữa: "Tôi đi ra ngoài gấp, không mang theo quần áo."

Cô gái kia gật đầu một cái, cô ta thấy chiếc bờm trên tay Ngôn Tiếu Nặc, hít một hơi thật sâu.

Kim cương gắn bên trên được làm vô cùng tinh xảo, long lanh như những vì sao, ánh mắt của cô ta sáng lên, sau đó nói: "Cô đi theo tôi đến phòng vệ sinh "

Ngôn Tiếu Nặc thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng mượn được quần áo.

Trong vali của cô ta có rất nhiều thứ, Ngôn Tiểu Nặc thay một bộ quần áo đơn giản. Cô gái đó đưa cho cô dầu tẩy trang, hỏi: "Cô có cần thứ này không?"

Lớp trang điểm trên mặt của cô quả thật là rất dày.

Ngôn Tiểu Nặc nói một câu: “Cảm ơn” sau đó nhanh chóng tẩy trang.

Vừa định đi ra khỏi phòng vệ sinh, sân bay lập tức xuất hiện một trận náo loạn, đám vệ sĩ áo đen đang tiến hành nhận dạng từng người.

"Những người đó đang làm gì vậy?” Cô gái giật mình: "Không phải là cướp sân bay đấy chứ?"

Giọng nói trong trẻo của cô ta có chút hoảng loạn, Ngôn Tiểu Nặc thấy cái mũ của cô ta trong vali hành lý.

Cầm chiếc mũ đội lên, kéo thật thấp xuống che đi khuôn mặt của mình, cô không để ý đến cô gái đang không biết phải làm sao kia, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn cô, cô nhanh đi đi"

Ngôn Tiểu Nặc mặc một chiếc áo khoác màu đen, cộng thêm chiếc mũ màu đen, so với dáng vẻ tao nhã quyến rũ khi mặc đầm thì đúng là hai người hoàn toàn khác biệt.

Nhân lúc hỗn loạn, cô đi nhanh ra khỏi sân bay, lên xe của mình.

Ngôn Tiểu Nặc nhanh chóng khởi động xe, chiếc Bugatti lao ra bên ngoài với tốc độ ánh sáng.

Liếc mắt đã thấy chiếc xe quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, cùng với bóng người lạnh lùng trên chiếc xe.

Chết tiệt!

Ngôn Tiểu Nặc nhìn vào kính chiếu hậu, chiếc xe thể thao màu đen đã đang theo sau cô, đuổi theo không ngừng.

Cô nhìn thấy gương mặt lạnh lùng cùng đôi môi mỏng mím chặt của Mặc Tây Quyết, không kìm được nắm chặt tay lái.

Ngôn Tiểu Nặc nhớ đến lần mà hai người đến công viên chơi trò đua xe, kỹ thuật lái xe của anh khó ai bì kịp, nếu không phải do anh nhường nhịn, cô căn bản không thể thắng nổi anh.

Cô lại nhớ đến lúc anh xuống tàu lượn siêu tốc đã nôn mửa kịch liệt chỉ đế chọc cô cười.

Nhưng chính hàng chữ mà trước đó không lâu cô nhìn thấy lại như đâm thẳng vào mắt cô, lông mi cô khẽ run rẩy, nước mắt liền lăn xuống.

Trong giây phút hoảng hốt đó, Mặc Tây Quyết đã vượt qua có, một tiếng phanh xe chói tai vang lên, anh đã chặn đường đi của cô.

Ngôn Tiểu Nặc bị dọa hoảng sợ, vội vàng phanh gấp.

Trong lúc nhất thời, hai ánh mắt chạm thẳng vào nhau, chỉ có thể nghe thấy tiếng gió gào thét bên tai.

Ở trên cao, gió lạnh lướt qua, mũ của Ngôn Tiểu Nặc cũng bị gió thổi bay, mái tóc đen dài bị gió thổi rối bời.

Mặc Tây Quyết nhìn cô chăm chăm, cô đứng lặng trong gió mang theo một vẻ đẹp bướng bỉnh cùng kiên định, làm cho anh không tự chủ được mà chìm đắm trong đó. Nhưng khi anh cất tiếng, giọng nói lại lạnh lùng thấu tâm can: "Em muốn bỏ đi đâu?"

Ngôn Tiểu Nặc đáp lại lạnh như băng: "Em muốn rời khỏi anh"

"Đừng hòng.' Giọng nói của Mặc Tây Quyết mặc dù rất nhẹ nhưng lại không hề có chút ngại ngùng và thỏa hiệp nào.

Đó là chuyện mà trước giờ anh vẫn luôn kiên trì.

Ánh mắt của Ngôn Tiểu Nặc lạnh như băng tuyết, lạnh nhạt nói: "Mặc Tây Quyết, em không thương lượng với anh, em đang thông báo cho anh."

Lời còn chưa dứt, tay lái của cô đột nhiên xoay theo đường vòng cung, nhanh chóng lướt qua xe của Mặc Tây Quyết!

Thay đổi đến quá bất ngờ, Mặc Tây Quyết hoảng hốt mở to mắt, ngón tay nhanh chóng kéo cần số, chân đạp thẳng xuống chân ga.

Cần số lạnh như băng làm cho Mặc Tây Quyết lập tức phản ứng lại.

Đây là đường trên cao, nếu như anh đạp chân ga, Ngôn Tiểu Nặc chắc chắn sẽ chết bởi vì xe của anh đụng phải.

Chết tiệt! Cô lại đoán ra điều này!

Mặc Tây Quyết quay xe thật nhanh, muốn chặn Ngôn Tiểu Nặc nhưng đã không kịp, bởi vì vừa rồi do dự nên anh đành trơ mắt nhìn cô bỏ đi ngay trước mắt mình.

Ngôn Tiểu Nặc nhìn anh đang đuổi theo sát qua kính chiếu hậu, la lớn: “Mặc Tây Quyết, anh đừng có ép eml Nếu không em sẽ đụng đầu xe chết ngay trên này!"

Giọng nói của cô vô cùng thảm thiết, giống như tiếng sét đánh thẳng vào đỉnh đầu Mặc Tây Quyết. Sau lưng truyền đến tiếng phanh xe, Ngôn Tiểu Nặc vừa nghe trong lòng đã vô cùng đau xót, dứt khoát đạp chân ga, nháy mắt hai người đã cách xa nhau.

Cô cứ như vậy rời khỏi anh, không hỏi anh câu nào, dùng cái chết để uy hiếp anh, lợi dụng sự lo lắng và quyến luyến của anh.

Mặc Tây Quyết nhìn chằm chằm vào bóng lưng kiên định đó, tay đập mạnh vào tay lái, xe phát ra tiếng còi inh Öi.

"Cậu chủ...

Đoàn xe của vệ sĩ cũng đi theo phía sau, thấy dáng vẻ của Mặc Tây Quyết, không biết nên nói thế nào cho phải.

Quản gia Duy Đức từ trên xe bước xuống, từ từ đi tới bên cạnh Mặc Tây Quyết, ánh mắt mang theo vẻ ân cần cùng áy náy.

Một lát sau, quản gia Duy Đức mới dè dặt hỏi: "Có cần âm thầm theo dõi cô Ngôn không."

Ông ta còn chưa dứt lời bỗng cảm thấy hoa mắt một cái, lúc định thần lại thì Mặc Tây Quyết đã lái đi thật xa.

Quản gia Duy Đức hoảng sợ đứng yên tại chỗ, chợt phát hiện sau lưng mình mồ hôi lạnh đã ướt đẫm.

Vệ sĩ cẩn thận xin phép quản gia Duy Đức: "Quản gia Duy Đức, ông xem, có cần phải đuổi theo hay không?”

"Thôi vậy." Quản gia Duy Đức thở dài một cái, sau đó lên xe, nói: "Chúng ta mau trở về thôi."

Cho đến khi Ngôn Tiếu Nặc không nhìn thấy xe của Mặc Tây Quyết nữa cô mới bắt đầu đi chậm lại.

Cô chậm rãi rời khỏi thành phố, lại phát hiện mình đã tới một thành phố nhỏ xa lạ. Cũng tốt, cô cứ dừng chân ở đây là được.

Chiếc xe này là của Mặc Tây Quyết đưa cho cô, chủ xe cũng là tên của cô, cô lái chiếc xe này đi khắp thành phố sẽ dễ dàng rước lấy phiền toái.

Nhất là ở một nơi xa lạ không quen ai này.

Ngôn Tiểu Nặc suy nghĩ một chút rồi lái xe đến một cửa hàng ô tô cũ, định bán nó đi.

"Trời ạ, cô gái, cô nhất định phải bán chiếc xe này sao?" Ông chủ nhìn thấy xe của cô, hai mắt như sắp rơi ra, tay không ngừng vuốt ve thân xe: “Đây là xe đặc biệt cao cấp của Bugatti, rất rất cao cấp!"

Ngôn Tiểu Nặc nói: “Đúng vậy, tôi muốn bán nó đi"

Ông chủ nhìn cô, dáng vẻ không thể tin nổi: "Cô? Cô thật sự là chủ xe?”

Ngôn Tiểu Nặc đưa giấy phép lái xe và hợp đồng bảo hiểm ô tô cho ông chủ, ông chủ nhìn đi nhìn lại sau đó đối chiếu với thẻ căn cước của Ngôn Tiểu Nặc, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.

Ông chủ thở dài một cái, nói với Ngôn Tiếu Nặc: "Cô gái, quả thực không dám giấu giếm, cái thành phố nhỏ bé này làm gì có người nào đủ sức mua nổi cái xe này chứ.

Tôi khuyên cô, cô đi xe lên phía trước chừng mười phút đồng hồ, có một cửa tiệm cho thuê xe, sẽ có giá hơn là cô đi bán xe.

"Cho thuê xe?" Ngôn Tiểu Nặc trợn to hai mắt: "Có thể cho thuê sao?”

"Chỉ cần cô ra giá cao với ông chủ cho thuê thì sẽ được thôi" Ông chủ nói: "Tôi biết ông ta, tôi và cô cùng đi”

Ngôn Tiểu Nặc cân nhắc một chút, cảm thấy ông chủ nói cũng đúng.

Cô còn rất nhiều chuyện phải làm, mà bán xe sẽ làm trễ rất nhiều thời gian.

Nhưng cho thuê xe thì lại khác, cô có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian, như vậy cô cũng có thể mau chóng nghỉ ngơi.

Ngôn Tiểu Nặc lái xe đưa ông chủ đến cửa tiệm cho thuê xe, phản ứng của hai ông chủ này giống nhau như đúc.

"Cô gái, cô cứ để xe ở chỗ tôi." Ông chủ tiệm thuê xe rất thoải mái: "Cô 7 tôi 3, thấy thế nào?"

Ngôn Tiểu Nặc không có bất kỳ hoài nghỉ nào, gật đầu một cái: "Được, ký hợp đồng đi"

Hai ông chủ cũng không ngờ rằng cô sẽ thoải mái như vậy, không dám do dự lạnh nhạt, ngay lập tức ký hợp đồng.

Vừa mới ký xong hợp đồng, chiếc xe sang trọng của cô lập tức được người khác thuê.

Cho nên Ngôn Tiểu Nặc nháy mắt đã có hơn 3 triệu trong tay, cô muốn thuê một căn phòng tốt đế ở.

Cô vui vẻ chào tạm biệt hai ông chủ, tự mình đi tìm chỗ thuê phòng.

Ngôn Tiểu Nặc vuốt mái tóc dài đang bị gió thổi tung, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, dường như cô muốn dừng chân ở đây.

Đi trên đường phố của thành phố nhỏ này, những người bên cạnh cũng đi rất chậm rãi, tốp năm tụm ba vừa cười vừa ởi.

Nơi này khác hoàn toàn so với thành phố S, những người trong thành phố S ai ai cũng vội vã, ai cũng không hề để ý đến những điều xung quanh.

Ngôn Tiểu Nặc đã có nhiều kinh nghiệm đi thuê phòng, nhanh chóng tìm được một căn phòng không tệ, hơn nữa còn ở ngay bên đường.

Thanh toán luôn ba tháng tiền nhà, cô cảm ơn bà chủ nhà rồi tự nấu mì ăn.

Ngôn Tiểu Nặc ăn uống xong, lấy ra sợi dây chuyền hồng ngọc từ trong áo len cao cổ.

Trong phòng vẫn chưa bật đèn, sợi dây chuyền hồng ngọc ở trong bóng tối tỏa ra tia sáng lấp lánh, đẹp đến kinh người.

Đây là sợi dây mà Mặc Tây Quyết tự tay đeo cho cô.

Ngôn Tiểu Nặc lập tức thu lại sợi dây chuyền này, mắt không thấy tim không đau.

Sau khi ăn xong bỗng cảm thấy nhàm chán, cô mở ti vi xem tin tức, giọng nữ chuyên nghiệp của phát thanh viên vọng ra: "Hôm nay thành phố S đã tổ chức một buổi đấu giá, nghe nói là do Tổng giám đốc Mặc Tây Quyết của Tập đoàn Đế Quốc cùng với bạn gái duy nhất được anh thừa nhận - cô Ngôn Tiểu Nặc đứng ra cùng nhau tổ chức, đây thật ra là một buổi đấu giá từ thiện, toàn bộ số tiền thu được sẽ tặng cho một cô nhi viện.

"Nhưng điều làm mọi người không ngờ tới đó là khi buổi lễ đấu giá bắt đầu, cả hai người là cô Ngôn Tiểu Nặc cùng anh Mặc Tây Quyết đều không có mặt, buổi lễ bế mạc là do cô Toàn Cơ chủ trì.”

"Phía bên ngoài liên tục đồn thổi hai người không môn đăng hộ đối, liên tục xuất hiện vấn đề tình cảm, không biết lần này..."

Ngôn Tiểu Nặc không thể nghe nổi nữa, chuyển sang kênh khác.

Đây là bản tin nhanh.

"Theo báo cáo ngày hôm nay, đường cao tốc G8772 tạm thời bị đóng cửa. Camera giám sát giao thông cho thấy, một chiếc Bugatti màu xanh và một chiếc Bugatti màu đen chạy xe với tốc độ cao trên đoạn đường này, may mắn không có người nào thương vong. Đây là một bài học nhắc nhở cho mọi người khi lái xe"

Ngôn Tiểu Nặc dứt khoát tắt luôn tì vi.

Ngón tay vùi sâu vào tóc, cô nhắm mắt lại, cúi đầu trầm mặc một lúc, sau đó bất chợt ngã xuống tay vịn ghế sofa.

Ngôn Tiểu Nặc xòe bàn tay ra, trong bóng tối viên hồng ngọc càng lấp lánh rực rỡ hơn.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện