Tổng Tài Cuồng Vợ

Chương 223: Anh sợ em đi mất. 


trước sau

Lục Đình đỡ Ngôn Tiểu Nặc ngồi lên trên chiếc xích đu, rồi nhẹ nhàng đẩy.

Ghế ngồi được bọc một tấm đệm và ở bên cạnh có tay vịn giống hệt như ghế ở trong rạp chiếu phim. Bạn có thể đặt đồ uống hay cái gì đó ở bên cạnh.

Ngôn Tiểu Nặc nhìn nụ cười dịu dàng của Lục Đình, tâm trạng của cô dần trở nên thoải mái hơn.

Chơi một lúc, Lục Đình hỏi Ngôn Tiểu Nặc: “Muốn vào trong phòng xem một chút không?”

Ngôn Tiểu Nặc cười gật đầu: “Được.”

Đi vào từ cửa sau, là nhìn thấy luôn phòng khách được trang trí bằng gỗ, màu sắc ấm áp. Là phong cách kiểu Mỹ mà từ trước tới giờ cô luôn thích.

Lục Đình nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Em ngồi xuống trước đi, anh đi rót nước ép cho em.”

Ngôn Tiểu Nặc ngồi trên chiếc ghế nhỏ mềm mại, chăm chú nhìn những cây hạnh phúc được cắt tỉa khéo léo ở bên cạnh, những tán lá của nó rất tươi tốt và xanh tươi. Có thể thấy nó được chăm sóc rất tỉ mỉ.

“Nước ép lựu mà em thích uống nhất nè” Lục Đình đưa nước ép cho cô.

Ngôn Tiểu Nặc nhận lấy uống một ngụm nhỏ, hương vị ngọt ngào lan tỏa vào tận trong tim.

Lục Đình nhìn thấy vẻ mặt của cô thư giãn hơn nhiều, mới cười nói: “Mấy năm này đi qua rất nhiều nơi, nhìn thấy rất nhiều loại thiết kế, em có thích loại phong cách này không?”

“Rất thích” Ngôn Tiểu Nặc nói, không hề che giấu nụ cười.

Lục Đình thấy cô như vậy cũng yên tâm một chút, nói với cô: “Chúng ta đi lên tầng xem, anh đã chuẩn bị tốt phòng vẽ tranh cho em rồi”

Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc một chút: “Phòng vẽ tranh sao?”

“Em là nhà thiết kế, cũng nên có một phòng vẽ riêng chứ?” Lục Đình cười nói.

Ngôn Tiểu Nặc đi theo Lục Đình vào phòng vẽ.

Đó là một căn phòng rất rộng rãi và sáng sủa, những đồ dùng cân trong khi vẽ đều có hết. Rèm cửa là những Sợi voan màu xanh nhạt, lúc ánh nắng mặt trời chiếu vào tựa như cả người đang có một ánh sáng đưa đẩy.

Ngôn tiểu Nặc phát hiện từ giá vẽ ở bên cửa sổ vừa khéo có thể nhìn thấy những bông hoa ở trong hoa viên.

Giọng nói của Lục Đình vang lên: “Bộ nước màu này được mang về từ Paris, lúc đó là ở một buổi triển lãm tranh, anh nhìn thấy màu sắc của nó đẹp quá nên đã mua về”

“Loại bút chì này nghe nói là màu sắc rất đậm, nhưng mà màu lại rất tốt, đặc biệt là bút chì 2B, rất phù hợp cho việc phác họa. Nhưng mà anh chưa thử, lát nữa em có thể thử"

“Còn có cả loại giấy này nữa, nó có tính linh hoạt và khả năng giữ màu rất tốt, được anh mua từ Berlin về. Lúc đó chỉ còn có một tập cuối thôi. Loại giấy này anh vẫn rất luôn quan tâm tới nó, nghe nói rằng nhà máy của họ đã được chuyển tới Mỹ, và anh đã tới Mỹ, bàn bạc với bọn họ, nói rằng về sau anh có thể đặt hàng ở bọn họ”

Lục Đình nói một mạch không hề chú ý tới Ngôn Tiểu Nặc đang ở đằng sau. Đợi anh ta chú ý tới Ngôn Tiểu Nặc vẫn một mực không nói câu nào đã là một lúc sau.

Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy đôi mắt chua xót, giọng nói có chút khàn: “Lục Đình..."

“Em đừng khóc. Lục đình vội nói: “Mắt vừa mới khỏi, cho nên em đừng khóc. Là do anh không tốt, anh không nên nói nhiều. Vì anh nhìn thấy em vui vẻ quá, cho nên..."

Ngôn Tiểu Nặc cắt đứt lời nói của anh ta: “Em biết, em biết.”

Lục Đình nhìn thấy giọt nước mắt ở trong mắt cô, anh ta lấy từ trong túi áo ra một viên kẹo đường, đặt ở trong tay cô.

Ngôn Tiểu Nặc nhìn viên kẹo mà anh ta đưa tới, lập tức ngừng rơi nước mắt, bóc vỏ kẹo và ăn.

Hương vị ngọt ngào dần dần lan tỏa, gương mặt nhỏ bé đang nhăn lại của cô cũng dần thư giãn hơn.

Lục Đình thở nhẹ một hơi, cười nói: “Được rồi, sẽ không khóc nữa chứ? Anh tự mình xuống bếp nấu cơm tối cho em có được không?”

Ngôn Tiểu Nặc biết tấm lòng của anh ta, cô vội gật đầu nói: “Em giúp anh, được không?”

Lục Đình cũng không khách sáo, cùng cô đi xuống nhà bếp.

Diện tích của nhà bếp tuy rằng không thể to bằng ở biệt thự Hằng An và Lâu Đài, nhưng mà nó lại là loại “Mặc dù là chim sẻ nhỏ, nhưng lại có đủ tất cả nội tạng”.

Lục Đình thành thục rửa rau, cắt rau, nấu cơm. Ngôn Tiểu Nặc cũng được coi là cao thủ trong nhà bếp, nhưng mà ở trước mặt Lục Đình, cô chỉ động tay vài cái vậy thôi.

Được rồi, bây giờ cô chỉ có việc bê các món ăn đã được nấu nướng tinh xảo đặt trên bàn, sau đó sắp bát đũa bày biện hợp lí.

Lục Đình nhìn bóng lưng bận rộn của cô, trong lòng nhất thời cảm thấy mỹ mãn.

Hai người ngồi đối diện nhau, dưới ánh sáng vàng ấm áp nhìn Lục Đình càng thêm dịu dàng. Anh ta quan tâm gắp thức ăn cho Ngôn Tiểu Nặc.

Anh ta biết dạ dày của Ngôn Tiếu Nặc rất bé, cho nên gắp thức ăn cũng chỉ gắp một lượng thích hợp. Ngôn Tiểu Nặc ăn rất thoải mái vui vẻ.

Đột nhiên cô hỏi: “Có muốn uống chút rượu không?”

Lục Đình không ngờ rằng cô sẽ nhắc tới rượu, anh kinh ngạc hỏi: “Mắt em vừa mới khỏi, sao có thể uống rượu?”

Ngôn Tiểu Nặc lắc đầu, hơi cười: “Em muốn uống một chút, anh có uống cùng không?”

Lục Đình nhìn cô một lúc, sau đó gật đầu rồi đứng dậy đi lấy một chai rượu đỏ, rót cho cô một chút. Anh ta nói: “Uống chậm thôi.”

Ngôn Tiểu Nặc nhìn Lục Đình ngồi xuống, sau đó cô cầm cốc rượu lên, nói với Lục Đình: “Em kính anh”

Sau đó cô không đợi Lục Đình nói gì, nghiêng đầu uống hết. Nhìn đáy cốc không còn gì cả, cô lại rót cho mình một cốc, rồi lại uống hết sạch.

Lục Đình nhìn thấy cô uống liên tiếp như thế, anh ta nắm chặt lấy cổ tay cô, giọng nói trầm thấp: “Đừng uống nữa”

Giây phút này Ngôn Tiểu Nặc đã có mấy phần hơi say rồi, cô còn cho rằng giọng nói trầm thấp của Lục Đình chính là giọng nói của Mặc Tây Quyết.

“Em không sao” Ngôn Tiểu Nặc rút tay của mình ra khỏi tay của Lục Đình, một chút ít rượu trong cốc bị cô uống hết sạch.

Lục Đình nhăn mày.

Ngôn Tiểu Nặc đặt cốc xuống, bàn tay giơ ra nắm lấy chai rượu liên bị Lục Đình ngăn lại: “Trong lòng có chuyện thì có thể nói với anh, đừng uống rượu nữa, không tốt cho sức khỏe đâu."

“Anh để em uống một chút đi, uống say rồi thì em mới không nghĩ tới bản thân mình phải làm cái gì” Ngôn Tiếu Nặc hơi cười, bên trong nụ cười là sự khổ đau: “Dù sao thì em cũng chẳng còn cái gì rồi, tình thân, tình yêu, tình bạn... Cái gì cũng không còn rồi, em còn quan tâm cái gì nữa?”

Bàn tay của Lục Đình nắm chặt lại, vẻ mặt của anh ta trân thành nói: “Tiểu Nặc, anh vẫn luôn ở bên cạnh em mà”

Ngôn Tiểu Nặc ngước mắt lên nhìn Lục Đình: “Em không xứng, thật sự là không xứng.”

“Không phải như thế. Tiểu Nặc, bất luận xảy ra chuyện gì, anh đều không quan tâm những chuyện đó! Em tin anh đi, anh thật sự không để ý!” Giọng nói của Lục Đình bởi vì kích động mà tăng lên: “Em chỉ cần nhớ, chỉ cần em quay đầu lại thì sẽ luôn nhìn thấy anh.”

Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy đầu óc hơi đau, cô cười khổ: “Nhưng mà, em không thể quay đầu được nữa”

Lông mày của Lục Đình nhăn chặt lại, không nói ra được sự đau khổ. Một dạo lâu sau, anh ta mới nói: "Sắc trời tối rồi, vào phòng ngủ nghỉ ngơi nhé?”

Ngôn Tiểu Nặc lắc đầu, sau đó vịn vào bàn đứng dậy, cơ thể lung lay.

Lục Đình vội bước tới đỡ lấy cô, nói: “Anh đưa em lên tầng”

“Không.” Ngôn Tiểu Nặc đẩy anh ta ra, lẩm bẩm nói: “Em phải quay trở về lâu đài, Mặc Tây Quyết đang bị thương, em phải quay trở về thăm anh ấy”

Lời của cô như một con dao cắt đứt cánh cửa trái tim của Lục Đình, đau tới mức mặt anh ta hơi trắng. Anh ta cố gắng khống chế sự đau đớn trong lời nói: “Được.”

Lục Đình đỡ Ngôn Tiếu Nặc đi ra ngoài rồi lên xe.

Lâu đài Đế Chi được thắp đèn sáng trưng, người giúp việc đang lo lắng đi đi lại lại trước cổng lớn. Nhìn thấy Ngôn tiểu Nặc được đưa về, lúc này cô ta mới thả lỏng ra, vội vàng chạy tới đỡ cô.

“Cô Ngôn, cuối cùng cô cũng trở về rồi! Cậu chủ tỉnh rồi, đang đi tìm cô đó!” Giọng nói vội vàng của người giúp việc truyền tới, nhưng mà đột nhiên kinh ngạc khi nhìn thấy Lục Đình đỡ Ngôn Tiểu Nặc.

Ngôn Tiểu Nặc nói với Lục Đình: “Anh về đi, cảm ơn anh”

Lục Đình trầm mặc gật đầu, sau đó nhìn tòa lâu đài như một cung điện đang được thắp đèn sáng trưng, một tia sáng lóe lên dưới đáy mắt anh ta. Anh ta giao Ngôn tiếu Nặc cho người giúp việc, căn dặn: “Cô ấy uống hơi nhiều rượu, nhớ nấu canh gừng cho cô ấy uống"

Người giúp việc kinh ngạc mở to mắt ra.

Lục Đình không nói gì nữa, xoay người lái xe rời đi.

Gió đêm hơi lạnh, khiến cho Ngôn Tiểu Nặc đang say rượu thanh tỉnh hơn một chút. Cô từ từ bước vào phòng khách của lâu đài.

Ở trong phòng khách, bả vai của Mặc Tây Quyết vẫn đang quấn một lớp băng gạt dày. Quản gia Duy Đức đứng bên cạnh, nhìn thấy cô về thần sắc thả lỏng ra.

“Em đi đâu?” Giọng nói có chút tức giận của Mặc Tây Quyết truyền đến, hơi ngừng lại, đôi mắt đen của anh nheo lại: “Em uống rượu sao? Uống với ai?”

Ngôn Tiểu Nặc nhìn Mặc Tây Quyết đang tức giận, cô tránh không trả lời anh, hỏi: “Vết thương của anh thế nào rồi?”

“Rất không tốt!” Mặc Tây Quyết trả lời cô 3 chữ, đột nhiên anh đứng dậy, kéo cô vào trong lòng “Trả lời anh, rốt cuộc em đã đi đâu?”

“Đi thăm bà ngoại.” Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng nói.

Khí thế bừng bừng của Mặc Tây Quyết trong nhất thời tan đi, anh thấp giọng nói: “Đi thăm bà ngoại mà cũng uống rượu à?” Ngôn Tiểu Nặc cười lạnh, cũng không nói gì nữa bước thẳng lên trên tầng.

Mặc Tây Quyết nhìn thấy vậy lập tức đuổi theo.

Ở trong phòng ngủ, Ngôn Tiểu Nặc vừa mới cởi áo khoác ra, cơ thể liền bị Mặc Tây Quyết ôm vào lòng. Hơi thở của anh nặng nhọc, và giọng nói hơi trầm thấp: “Anh sợ em đi mất”

Chỉ 5 chữ ngắn ngủi thôi, nhưng lại vượt qua hàng vạn lời nói.

Ngôn Tiểu Nặc hơi cúi thấp đầu xuống, cô cảm thấy đầu của anh nóng đến kinh người. Cô lập tức giơ tay lên đặt trên trán anh, giọng nói sắc bén: “Mặc Tây Quyết, anh bị sốt rồi!"

Đôi mắt của Mặc Tây Quyết chớp nhẹ: “Ừm”

“Nhanh lên giường đi” Ngôn Tiểu Nặc đỡ anh lên giường: “Em đi gọi bác sĩ”

Mặc Tây Quyết hơi ở mắt ra, nhìn thấy cô vì mình mà bận rộn mệt mỏi, trái tim anh cảm thấy rất khổ sở.

Ở bên ngoài truyền tới tiếng bước chân hỗn loạn, trên gương mặt của Mặc Tây Quyết lập tức khôi phục vẻ lạnh lùng thường ngày.

Bác sĩ biết được tình hình, liên xử lý vết thương cho Mặc Tây Quyết trước, sau đó tiếp tục truyền nước, rồi nói với Ngôn Tiếu Nặc: “Cô Ngôn cũng nghỉ ngơi đi, chúng tôi sẽ ở đây chú ý, kịp thời còn thay thuốc nữa.”

Ngôn Tiểu Nặc cảm kích gật đầu: “Cảm ơn bác sĩ, mọi người vất vả rồi.”

“Lát nữa cho cậu chủ uống thuốc thì phải nhờ tới cô Ngôn rồi” Bác sĩ thở dài: “Là do trong lòng của cậu chủ lo lắng cho nên không chịu uống thuốc, nếu không thì cũng sẽ không bị sốt cao như vậy”

Ông ta lảm nhảm mấy câu, nhưng mà có Ngôn tiểu Nặc đang ở trước mặt cho nên cũng không nói gì nữa, chỉ căn dặn mấy câu rồi rời đi.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện