Tổng Tài Cuồng Vợ

Chương 194: Ngôn Tiểu Nặc bị chuốc say


trước sau

Ngôn Tiểu Nặc cũng ngồi bên cạnh phụ họa theo: "Giám đốc Đơn, tôi thực sự chưa uống rượu bao giờ”

"Cô là học trò của cô Toàn Cơ đúng không?” Giám đốc Đơn cười với cô: "Tửu lượng của cô giáo cô không ai địch nổi, cô ấy có thể uống gấp đôi Tiểu Tê. Cô thân là học trò của cô ấy nên chắc chắn cũng rất lợi hại, không phải khiêm tốn đâu, haha."

Giám đốc Trương không tiếp tục khuyên giám đốc Đơn mà thúc giục người phục vụ mau dọn món lên.

Giám đốc Đơn không nhắc tới chuyện uống rượu nữa, Ngôn Tiểu Nặc thở phào một hơi, cảm động nhìn giám đốc Trương.

Cô luôn luôn cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn mình chằm chẳm, quay đi ngoảnh lại thì chỉ thấy người tên Tiểu Tê đó.

Ánh mắt này khiến cô cực kì không thoải mái, cô hạ mi xuống rồi quay đầu lại.

Đêm nay không để xảy ra sai sót nhỏ nào là được. Ngôn Tiểu Nặc nghĩ, bắt đầu tính toán lát nữa nên tìm lí do gì để trốn rượu.

Nhưng chưa tới lúc không còn đường lui thì cô chưa thể làm như vậy, bởi vì bữa cơm hôm nay cực kì quan trọng, cô không muốn vì mình mà liên lụy tới giám đốc Trương.

Nhưng người tên Tiểu Tê đó thực sự rất đáng ghét. Anh ta giống như một tên điên vậy, cô có thể thấy nước miếng chảy ra qua ánh mắt của anh ta, thật là kinh tởm...

Người phục vụ đứng bên cạnh sắp xếp chén rượu trên bàn, tới chỗ của cô, giám đốc Đơn liên nói với người phục vụ: "Chén của cô ấy không cần bỏ."

Người phục vụ lập tức rời khỏi chỗ của cô, giám đốc Trương nhỏ giọng nói với cô: "Vậy cô uống ít đi một chút"

Ngôn Tiểu Nặc khẽ gật đầu, cùng lắm cô nhấp môi là được rồi.

Bữa cơm chính thức bắt đầu, cùng nhau nâng ly xong, giám đốc Đơn nháy mắt với Tiếu Tê một cái, Tiểu Tê liên đứng lên: "Nghe danh cô Ngôn Tiểu Nặc đã lâu, hôm nay mới được gặp, quả là một người đẹp tài sắc vẹn toàn, nào, tôi kính cô ly này."

Nói xong, anh ta ngẩng đầu uống cạn ly rượu, không cho Ngôn Tiểu Nặc cơ hội từ chối.

Ngôn Tiểu Nặc không còn cách nào, liên cười nhạt nói:" Quá khen rồi." Sau đó hời hợt nhấp một ngụm.

Giám đốc Đơn thở ra một hơi thuốc, mắt có chút xếch lên, nhíu mày nói: "Ngôn Tiểu Nặc à, Tiểu Tẽ nhà chúng tôi đã uống hết mà cô hình như là chưa."

Ngôn Tiểu Nặc chỉ đơn giản xin lỗi: "Xin lỗi, tửu lượng của tôi thực sự không chịu được, không thể uống nhiều."

"Uống đi nào!" Giám đốc Đơn nói: "Tửu lượng ấy mà, đều là rèn luyện mới có."

Giám đốc Trương cười nói: "Cứ coi như là luyện thì cũng phải xem người đã, ví dụ như tôi, luyện vài chục năm nữa cũng không luyện được."

"Tuy tửu lượng không tốt nhưng anh lại rất nhiệt tình ” Giám đốc Đơn nói: "Sợ là sợ vừa không có tửu lượng lại còn không nhiệt tình, không biết đến nơi này để làm gì." Ông ta nói xong liền liếc Ngôn Tiểu Nặc một cái.

Ngôn Tiểu Nặc ngượng đỏ bừng cả mặt.

Tiểu Tê cười, nói: "Nếu Tiểu Nặc tửu lượng không tốt cũng không sao, người đẹp thì thường được ưu đãi, cô uống một nửa thôi "

Ngôn Tiểu Nặc bị ép không còn cách nào khác, chỉ đành uống một nửa.

Lúc này trên mặt giám đốc Đơn mới lộ ra ý cười, cùng cạn ly với giám đốc Trương: "Nào, anh em chúng ta đã lâu không gặp, cạn!"

Ngôn Tiểu Nặc uống một nửa xuống bụng, cay tới mức cổ họng như bị đốt cháy, một cơn choáng váng xông lên đỉnh đầu cô.

Cô định đứng lên đi uống một chút súp ngọt.

Tiếu Tê liên đến bên cạnh cô, vô cùng ân cần nói: "Có phải vừa rồi rượu mạnh quá phải không? Nào, tôi múc cho cô bát súp ngọt nhé."

Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn”

Giám đốc Đơn nói: "Tiểu Tê, hôm nay cậu nhiệt tình hơn mọi khi nhỉ." Sau đó nháy nháy mắt: "Có phải là thấy người đẹp trước mắt nên không kiềm chế nổi đúng không?”

Lời nói trắng trợn khiến giám đốc Trương cau mày.

Ngôn Tiểu Nặc càng cảm thấy bản thân như đang bị xem như là một món hàng trong tủ kính, cô nói với Tiểu Tề: "Tôi tự làm được."

"Không cần” Giám đốc Đơn nói: "Để Tiểu Tề của chúng tôi thể hiện một chút, chẳng qua là lát nữa cô phải uống cùng cậu đây một ly mới được."

Tiểu Tê nhanh chóng múc cho cô một bát súp ngọt.

Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy bát súp này thật sự không có duyên với mình, uống vào là phải uống rượu, mà không uống thì càng không biết phải nói gì.

Giám đốc Trương gắp một miếng gan ngỗng vào đĩa của giám đốc Đơn, nói: "Giám đốc Đơn, thử gan ngỗng này đi"

Giám đốc Đơn ăn theo lời mời, hài lòng gật đầu, thấy Ngôn Tiểu Nặc vẫn chưa uống súp liên nói: "Súp ngọt không ngon sao?”

Ngôn Tiểu Nặc câm thìa múc súp lên uống một ngụm rồi nhẹ nhàng nói: "Rất ngon”"

"Tiếu Tê, cậu thật có phúc." Giám đốc Đơn cười lớn: "Người đẹp nói canh cậu múc rất ngon kìa, mau uống với người ta đi"

Hết một vòng, cô cảm thấy mình hơi say, nhân lúc bọn họ đang nói chuyện liền đưa tay lên xoa xoa lông mày.

Cứ thế này sẽ không chịu nổi mất... Ngôn Tiểu Nặc liền nói: "Tôi vào nhà vệ sinh một lát"

Cô buông lời, không để ý sắc mặt của những người khác liền trực tiếp bước ra khỏi phòng, đi về phía nhà vệ sinh.

Cô vốc nước lên rửa mặt mới cảm thấy thoải mái hơn chút, cũng may lớp trang điểm của cô lúc trước khá nhạt cho nên rửa mặt xong cũng không có gì khác biệt.

Ngôn Tiểu Nặc nhìn người ở trong gương, khuôn mặt nhỏ như hoa lê, hàng lông mày lá liễu nhàn nhạt như ngọn núi xa, hai má vì uống rượu mà đã đỏ ửng.

Nếu vào với dáng vẻ này, tên họ Tê kia sẽ chắc chắn sẽ chuốc say cô.

Cô xoa xoa trán, hai tay không ngừng dùng sức day hai bên thái dương, chỉ mong cơn choáng váng nhanh chóng biến mất.

Ngôn Tiểu Nặc đứng trước cửa nhà vệ sinh, không ngờ lại gặp phải Ngôn Uyển Cừ.

Đúng là oan gia ngõ hẹp, ánh mắt Ngôn Tiểu Nặc thờ ơ, chủ động lên tiếng: 'Không ngờ lại gặp cô ở đây."

Ngôn Uyển Cừ tới bên cạnh cô, mở vòi nước, cẩn thận dùng khăn tẩy trang xoa di lớp trang điểm, sau đó lấy son và phấn ra trang điểm lại.

Làm xong, cô ta mới dùng giọng điệu bình thản nói với Ngôn Tiểu Nặc: "Đúng là muốn trốn cũng không được, ở đâu cũng gặp phải cô”

Ngôn Tiếu Nặc thấy cô ta không có ý muốn nói chuyện liên xoay người rời đi.

Ngôn Uyến Cừ nhẹ nhàng nói: "Nếu chúng ta đã gặp ở đây thì tôi nói cho cô rõ."

"Nói cái gì?" Ngôn Tiểu Nặc ngoái lại hỏi cô ta.

Ngôn Uyến Cừ khẽ cười: "Ngôn Tiểu Nặc, lần này tôi tỉnh táo nên cô đừng có phí sức nữa, ngoan ngoãn nghe lời tôi là được." Sau đó, cô ta áp sát Ngôn Tiểu Nặc, thấp giọng nói: "Đừng có tưởng rằng lấy kính viễn vọng nhìn trộm tôi thì có thể nhìn ra điều gì"

Nói xong, cô ta kiêu ngạo rời đi.

Ngôn Tiểu Nặc đứng ngây người nhìn dáng vẻ thích thú của Ngôn Uyển Cừ, trong lòng từ từ dâng lên một cảm giác sợ hãi.

Cô không ngờ rằng, Ngôn Uyển Cừ trước kia chỉ là tham lam phù phiếm, thỉnh thoảng dùng một số thủ đoạn nhỏ mà thôi, cô ta của bây giờ mới thực sự đáng sợ.

Chẳng lẽ chỉ đơn giản là vì cô sống tốt hơn một chút thì cô ta liền không vừa mắt?

Trong lòng cô như đang dậy sóng, đúng lúc ra ngoài thì lại gặp một người.

Cô vội vàng xoay người rời đi nhưng ngón tay lại bị nắm chặt, giọng nói anh vẫn đầy thu hút như trước: "Có mùi rượu, em tới đây uống rượu à?”

Ngôn Tiểu Nặc cúi đầu nói nhỏ: "Mặc Tây Quyết, anh muốn làm gì?"

"Uống với ai?" Giọng nói anh có chút lạnh lùng: 'Uống với đàn ông ư?”

Vẻ mặt Ngôn Tiểu Nặc trong phút chốc cực kì khó coi, muốn đẩy tay anh ra nhưng không đẩy được.

"Tôi uống với ai không phải việc của anh!" Cô hơi lo lắng vì ở đây còn có nhân viên đi qua đi lại, bị người khác nhìn thấy thì còn ra thể thống gì nữa.

Bàn tay của anh như vuốt sắt ôm chặt lấy cô, kéo cô vào lòng: "Ngôn Tiểu Nặc, em đúng là không biết tốt xấu!"

Tâm trạng Ngôn Tiểu Nặc đang vô cùng tồi tệ, cơ bản không có hứng thú vòng vo với anh nữa, liên dẫm mạnh vào chân anh.

Cô đang đi giày cao gót, dùng gót giày giẫm mạnh như vậy khiến anh đau tới mức kêu lên, không nhãc chân lên nổi.

Ngôn Tiểu Nặc không giữ được thăng bằng ngã ra phía sau, liên ngã ngay vào lòng của Tiểu Tê. Tiểu Tê khẽ cười: "Cô Ngôn, cô không sao chứ?"

Hơi rượu bốc lên khiến Ngôn Tiểu Nặc choáng váng, nhưng nghĩ tới bản thân đang nằm trong vòng tay tên đàn ông hèn hạ này cô liền cảm thấy vô cùng kinh tởm, lập tức đứng dậy.

Tiểu Tê nhân lúc này còn chạm vào vòng eo thon gọn của cô.

Mặc Tây Quyết nhìn thấy cực kỳ rõ ràng, trong đôi mắt đen lửa giận bùng lên như pháo sáng, ngay lập tức nắm lấy cánh tay đụng vào Ngôn Tiểu Nặc.

"Tay của mày vừa làm gì?” Gân xanh trên thái dương Mặc Tây Quyết nổi lên, Tiểu Tê vẫn chưa định thân được thì phía sau đầu đã truyền đến một cơn đau.

Tiểu Tê nhanh chóng tỉnh rượu, hóa ra Mặc Tây Quyết đang di đầu anh ta lên bức tường cứng.

"Anh là ai?" Tiểu Tê bị dọa sợ. Người đàn ông trước mặt vô cùng tuấn tú, có điều do tức giận mà khuôn mặt trở nên hơi méo mó.

Giám đốc Đơn nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài liên chạy ra thì thấy cảnh tượng này, vì uống quá nhiều nên không còn nhận ra Mặc Tây Quyết nữa, lập tức mắng mỏ: "Thằng nhóc này ở đâu ra vậy? Dám động vào người của ông."

Mặc Tây Quyết chậm rãi quay đầu lại, giữ chặt cánh tay kia của Tiểu Tê mạnh mẽ dùng sức, sau đó liền nghe thấy tiếng xương rạn nứt và tiếng khóc đau đớn của Tiểu Tê.

Cả nhân viên và giám đốc nghe tiếng động đều chạy ra xem thì đều bị một màn này làm cho ngây ngốc.

Giám đốc Đơn cũng vì tiếng hét này mà bao nhiêu rượu trong người cũng biến mất, mắt cũng nhìn rõ hơn. Vẻ mặt của người đàn ông trước mặt thực sự phải dùng từ khủng khiếp để miêu tả.

Ngôn Uyến Cừ khẽ cười: "Ngôn Tiểu Nặc, lần này tôi tỉnh táo nên cô đừng có phí sức nữa, ngoan ngoãn nghe lời tôi là được." Sau đó, cô ta áp sát Ngôn Tiểu Nặc, thấp giọng nói: "Đừng có tưởng rằng lấy kính viễn vọng nhìn trộm tôi thì có thể nhìn ra điều gì"

Giám đốc Trương kinh ngạc thốt lên: "Tổng giám đốc Mặc!"

"Tổng giám đốc Mặc?" Giám đốc Đơn bị dọa hết hồn: "Tổng giám đốc Mặc nào?"

Mặc Tây Quyết vặn tay Tiểu Tê khiến anh ta hét lên hết lần này tới lần khác, đến cả người phục vụ lẫn giám đốc cũng không nghe nối.

Còn có rất nhiều người đang ăn ở đây cũng đến xem, vây kín cả hành lang.

Mặc Tây Quyết ném Tiểu Tê về phía giám đốc Đơn. Giám đốc Đơn bị Tiểu Tê đâm vào bụng, lập tức kêu lênmột tiếng như giết lợn.

Mặc Tây Quyết tiện tay rút tờ giấy trong chiếc hộp bên cạnh ra, lau tay rồi vứt vào thùng rác, lạnh lùng nói: "Tôi là Mặc Tây Quyết”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện