Tổng Tài Cuồng Vợ

Chương 162: Hoá ra là em 


trước sau

Người trong gương vẫn có khuôn mặt xinh đẹp, tuy nhiên chiếc áo khoác này không hề làm cô trông già đi, mà khiến cô càng trở nên duyên dáng thanh lịch.

Hai bên tay áo là những đường viền cánh sen, tôn lên mấy phần xinh đẹp. Mặc Tây Quyết cũng thấy rất hài lòng, hỏi cô, “Không tệ chứ?”

Ngôn Tiểu Nặc nhìn trái nhìn phải, gật gật đầu mỉm cười: “Ừm rất đẹp”

“Gói lại đi” Mặc Tây Quyết lạnh nhạt nói với nhân viên bán hàng.

Nhân viên bán hàng đi vào trong lấy một chiếc áo khoác mới, đóng gói cấn thận, cô đang định đưa tấm thẻ anh vừa đưa cho cô ra thì anh lại đưa cho nhân viên một thẻ khác.

Ngôn Tiểu Nặc lúng túng cất thẻ đi, thanh toàn xong xuôi lúc cô ngôi trên xe định trả lại tấm thẻ kia cho anh.

Mặc Tây Quyết nói không muốn lạnh nhạt nói, “Em cầm lấy, mật khẩu là số phòng em ở Hằng An”

Ngôn Tiểu Nặc vẫn muốn từ chối, nhưng nhìn thấy sắc mặt anh khó coi lại đem lời nuốt xuống, bỏ đi, mình giữ giúp anh cũng được.

Mặc Tây Quyết nhìn thấy cô mặc đồ mình chọn thấy vô cùng hài lòng.

Bữa tối được ăn tại nhà hàng Tây Lâm, Mặc Tây Quyết lúc đầu còn muốn bao hết nhà hàng nhưng cô không đồng ý nói, nhà hàng lớn thế này mà chỉ có hai người ăn thì thực sự quá quạnh quẽ.

Nhưng Mặc Tây Quyết vẫn không muốn bị nhiều người vây quanh chụp ảnh chảy nước miếng, cảm giác anh như một món đồ ở triển lãm có giá trị lớn.

May mà phòng ăn ở Tây Lâm cũng rất lớn, Mặc Tây Quyết tìm được một lối đi dẫn đến một khoảng sân rất yên tĩnh.

Ngôn Tiểu Nặc phát hiện Mặc Tây Quyết rất thích những nơi có sân vườn.

Không nói đến sân ở lâu đài Đế Chi và biệt thự Hằng An rộng bao nhiêu, lần trước ở khách sạn ở London ban công còn rộng như một khoảng sân.

Ngôn Tiểu Nặc ngồi ở bàn ăn thấy dao và dĩa được sắp xếp gọn gàng.

Cô luôn chỉ thích ăn đồ ăn Trung Quốc, sau khi cô ở bên Mặc Tây Quyết vẫn chưa từng ăn đồ Tây.

Chân nến viền vàng tinh xảo đặt trên chiếc khăn trải bàn trắng tinh, xem ra Mặc Tây quyết đã chuẩn bị xong từ sớm.

Bình thường nhìn anh cầm đũa ăn cơm đã thấy mãn nhãn, không nghĩ tới anh cầm dao dĩa cũng có thể đẹp mắt đến thế.

Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy mùi thơm của bít tết không thể lôi kéo được cô bởi người đàn ông đối diện thực sự vô cùng đẹp trai.

“Nhìn anh làm gì?” Mặc Tây Quyết ưu nhã cắt miếng bít tết, đôi mắt đen sáng rực, “Em đi mua sắm lâu như thế mà không đói sao?”

Ngôn Tiểu Nặc cúi đầu, mặt đỏ bừng, lắp bắp nói: “Em trước đó uống sữa trà ăn bánh gatô rồi nên không đói lắm”

Mặc Tây Quyết cong môi tâm trạng dường như rất tốt nên không vạch trần cô, đột nhiên cảm thấy cô nhìn mình ăn cũng là chuyện rất vui vẻ.

Ngôn Tiểu Nặc nhẹ giọng hỏi: “Mặc Tây Quyết anh thường xuyên ăn cơm Tây sao?”

Mặc Tây Quyết tay dừng một chút, mắt đen lóe lên, “Cũng bình thường."

Ngôn Tiểu Nặc hơi kinh hãi Cũng bình thường, ăn ngon không phải là chuyện rất hạnh phúc sao?

Mặc Tây Quyết nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của cô, biết câu trả lời của anh quá mức qua loa, nhưng anh không có thói quen phơi bày nỗi đau của mình trước mặt người khác, cho dù là trước mặt người phụ nữ anh yêu.

Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng hỏi, “Sẽ không phải là giống như anh học ngôn ngữ, mỗi ngày đều có nhiệm vụ chứ?” Nếu mà như thế thật thì tuổi thơ của anh quả thực là vô cùng thê thảm.

Tay anh đột nhiên cứng đờ, mày kiếm hơi nhíu lên, Ngôn Tiểu Nặc thấy thế rất đau lòng.

Im lặng đôi khi là một câu trả lời khẳng định.

Nhà họ Mặc là nơi nào? Bố anh là nuôi con hay bồi dưỡng máy móc?

Tay cô nắm dao dĩa thật chặt, anh thấy thế nhíu mày giọng trầm xuống, “Không đến mức đấy."

Trâm mặc một chút, anh bổ sung một câu, “Nếu em gả cho anh, chúng ta không cần về London, ở lại đây” Đây là hứa hẹn sao?

Nhìn vào sự giáo dục nghiêm ngặt Mặc Tây Quyết nhận được từ nhỏ, Mặc Lăng Thiên mặc dù hung ác, nhưng kỳ vọng rất cao vào Mặc Tây Quyết, nếu không sao lại có thế bỏ một khoản chi phí lớn như thế để bồi dưỡng anh?

Ngôn Tiểu Nặc nếu chỉ dựa vào thiên phú thì anh sẽ không thể có được thành tựu ngày hôm nay.

Vì cô mà anh không thể trở về, như thế có đáng không? Ngôn Tiểu Nặc không muốn truy cứu độ tin cậy của lời hứa này, chỉ cần giờ phút này anh thật lòng nói ra câu này cô đã rất vui rôi.

“Em đi vệ sinh một chút.” Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên thả lỏng, cười đứng dậy.

Mặc Tây Quyết nhìn góc váy duyên dáng của cô không hiểu vì sao cô cảm thấy vui vẻ?

Anh biết cô không phải là người dễ dàng tin vào lời hứa. Cô thường suy nghĩ cẩn thận và cân nhắc trước khi quyết định có chấp nhận hay không.

Mặc dù anh đã quyết tâm, nhưng cô cứ như vậy tin tưởng lời anh nói làm anh hơi khó nghĩ. Mặc Tây Quyết nghĩ ngợi lung tung cảm thấy bò bít tết cũng không có mùi vị gì.

Trên thực tế, ngoài trừ việc cô đi ăn với anh ăn cơm thực sự không có ý nghĩa gì với anh.

Lúc này cô vừa ở nhà vệ sinh đi ra lại gặp người cô không muốn gặp nhất, Ngôn Uyến Cừ.

Sớm biết sẽ để anh bao trọn nhà hàng cho rồi, gặp cô ta ở đây thật sự sát phong cảnh vô cùng.

Ngôn Uyển Cừ lại cứ thích chủ động chào cô, “Chị, chị đi cùng Mặc Tây Quyết sao?”

Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy không nói chuyện với cô †a thì sẽ không bị cô ta tính kế.

Ngôn Uyển Cừ chặn lại không cho cô đi, Ngôn Tiểu Nặc hít vào một hơi thật sâu, lạnh nhạt nói: “Chó ngoan không cản đường” “Chị, chị cũng không hỏi em một câu, liền trực tiếp nói như thế, bảo sao Phó Cảnh Dao cảm thấy chị hẹp hòi.” Ngôn Uyển Cừ nhẹ nhàng nói.

Ngôn Tiểu Nặc ánh mắt lạnh lẽo, giọng nói càng lạnh, “Cô đến khoe khoang thắng lợi với tôi sao?”

Ngôn Uyển Cừ ôm cánh tay, đôi môi đỏ nhếch lên, giọng nói như tiếng chuông bạc: “Haha, thắng lợi? Chẳng lẽ cô nghĩ Phó Cảnh Dao coi cô là bạn tốt thật à?”

Ngôn Tiếu Nặc đứng đó, nắm chặt tay chịu đựng nói, “Tôi coi cô ấy là bạn tốt thật thì sao?”

“Ôi chị của tôi ơi, tôi đã từng nghĩ cô là đồ ngốc, nhưng giờ mới biết cô là ngu thật” Ngôn Uyển Cừ thu lại nụ cười châm chọc nói, “Các người chẳng qua là bèo nước gặp nhau, ở lại lẫn nhau mà thôi, cô cảm thấy cô ta hiểu cô, nhưng cô hiểu cô ta được bao nhiêu. Cô có tin là người đầu tiên phản bội cô chính là cô ta không?”

Ngôn Tiểu Nặc cười lạnh: “Chỉ cần cô không ở giữa châm ngòi thì chúng tôi sẽ không sao.”

Ngôn Uyển Cừ cúi đầu vuốt ve bộ móng tuyệt đẹp của mình cười nói: “Vậy cô có muốn đánh cược với tôi không, Phó Cảnh Dao sẽ không hận có, sẽ không phản bội cô?”

“Sao tôi phải cá cược với cô.” Ngôn Tiểu Nặc nói xong rời đi.

Ngôn Uyển Cừ nhìn bóng lưng tức giận của cô nở nụ cười.

Có mấy lời vẫn nên để Phó Cảnh Dao nói thích hợp nhất, tự cô nói ra chỉ khiến Ngôn Tiểu Nặc đề phòng, nghĩ trăm phương ngàn kế để ngăn cản kế hoạch của cô.

Đằng sau Ngôn Tiểu Nặc còn có Mặc Tây Quyết, người đàn ông toàn năng này có thể giúp cô giải quyết mọi thứ.

Nghĩ tới đây trong lòng Ngôn Uyển Cừ cảm thấy vô cùng ghen ghét, nói về ngoại hình, hay về gia thế, cô có chỗ nào kém Ngôn Tiểu Nặc, hay chỉ bởi vì Mặc Tây Quyết ở cuộc thi thiết kế nhìn trúng cô ta?

Nếu mà như thế thì cô cũng có thể dùng cách đó để tiến vào tầm mắt của Mặc Tây Quyết, cũng có thể giành được sự ưu ái của Mặc Tây Quyết.

Cô không muốn Ngôn Tiểu Nặc có thể sống tốt hơn cô.

Lúc Ngôn Tiểu Nặc quay trở lại bò bít tết cũng đã nguội, nhưng cô cũng không có tâm trạng để ăn.

Cơn buồn ngủ mệt mỏi ập đến, Ngôn Tiểu Nặc che miệng ngáp dài.

Mặc Tây Quyết nhìn thấy liền hỏi, “Buồn ngủ rồi?”

Ngôn Tiểu Nặc gật gật đầu, mỉm cười xin lỗi anh.

Mặc Tây Quyết lơ đễnh, đứng dậy lấy khoác chiếc áo khoác của anh choàng lên người cô nhẹ nói: “Vậy chúng ta trở về." Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy ở lại đây thêm một phút toàn thân không được tự nhiên, liên tục gật đầu.

Cô đưa tay ra nắm lấy tay của anh muốn rời đi.

Mặc Tây Quyết không di chuyển, ôm cô vào lòng, giơ tay lên để giúp cô vén tóc vướng trên môi vén lên sau tai. Ngôn Tiểu Nặc ngước mắt lên nhìn đôi mắt đen của anh, ôn nhu như nước.

Mặc Tây Quyết mỉm cười, “Đừng có nhìn anh như thế” Ngôn Tiểu Nặc thấy anh nói thế thì cúi đầu, chưa phát hiện mặt mình đỏ hồng.

Hai người nắm tay nhau mà không thấy ánh mắt ghen tị phía sau.

Trước ống kính rõ ràng là một người đàn ông lạnh lùng nhưng trước mặt Ngôn Tiểu Nặc lại có thể dịu dàng như thế, kiểu dịu dàng này với tính khí bá đạo trời sinh của anh xung đột mạnh mẽ như vạn hoa lộng lây mê người.

Điều đáng ghét nhất là người đàn ông đẹp trai như vậy lại chỉ đem nhu tình mật ý trao cho người còn không bằng cô. Ngôn Uyến Cừ cản chặt môi, sự ghen ghét khiến khuôn mặt xinh đẹp trở nên vặn vẹo.

Lý Tịnh và Ngôn Ngọc Thanh tìm thấy Ngôn Uyển Cừ, Lý Tịnh lôi kéo Ngôn Uyển Cừ đau lòng nhìn dấu tay trong lòng bàn tay cô nói, “Con của mẹ, đừng tự làm đau mình” Ngôn Ngọc Thanh ánh mắt bên trong tràn đầy hung ác nham hiểm, “Việc nhỏ không nhịn làm hỏng việc lớn."

Ngôn Uyển Cừ này lúc mới nhẹ nhàng buông tay, ánh mắt không cam lòng, lạnh lùng nói: “Bố mẹ biết Mặc Tây Quyết là ai không?”

Lý Tịnh và Ngôn Ngọc Thanh nhìn nhau, Lý Tĩnh ôm lấy con gái, giọng lo lắng: “Con làm sao thế? Có phải ốm rồi không?” Ngôn Uyển Cừ cừ cười, nụ cười kia vô cùng đáng sợ, đôi mắt đẹp nhìn về phía mẹ mình, “Là người mà con đâm vào xe anh ấy rồi bảo con đến khách sạn kia”

Lý Tịnh và Ngôn Ngọc Thanh đều ngây dại.

“Người đàn ông thuộc về đáng ra sẽ thuộc về con.” Ngôn Uyển Cừ đấm vào tường bên cạnh, đôi mắt ngoan độc điên cuồng, “Ngôn Tiểu Nặc vẫn luôn không nói, cứ lấy chuyện đó hết lần này đến lần khác áp chế chúng ta, cô ta lại một bước lên mây!”

Lý Tịnh và Ngôn Ngọc Thanh đều kinh ngạc nói không nên lời, hiển nhiên họ không thế tiếp nhận sự thật này, Ngôn Ngọc Thanh lạnh giọng hỏi: “Làm sao con biết?”

“Lúc con ra ngoài thì nhìn thấy chiếc Bugatti Veyron kia.”

Hết thảy không cần nói cũng biết.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện