Tổng Tài Cuồng Vợ

Chương 141: Quá vớ vẩn


trước sau

Ngôn Tiểu Nặc giữ vững thân thể, bắt lấy tay Phó Cảnh Dao hỏi, “Cảnh Dao, cậu quyết định làm thế thật sao?”

Phó Cảnh Dao gật gật đầu, ánh mắt trong veo, “Ừ, Uyển Cừ, cậu sẽ giúp tớ đúng không?”

Ngôn Tiểu Nặc giật mình, “Cái gì?”

Ánh mắt Phó Cảnh Dao tràn trề hy vọng nói, “Tớ nghe nói bộ phận hậu cần của Tập đoàn Đế Quốc đang tuyển dụng thực tập viên mùa đông, tớ đã nộp hồ sơ của mình cho họ. Họ nói đợi tớ thi cuối kỳ xong sẽ đến đó làm việc.”

Cô nói thế càng làm Ngôn Tiểu Nặc giật mình, cuối cũng không thể nhịn được cao giọng nói, “Cảnh Dao, cậu có thế nói được nhiều ngôn ngữ, còn là con gái lớn của nhà họ Phó, sao cậu lại đi làm thực tập sinh ở bộ phận hậu cần?”

Phó Cảnh Dao cần môi nói: “Tớ biết, tớ đều biết, thế nhưng tớ muốn ở bên cạnh anh ấy, gần thêm một chút cũng được.

Ngôn Tiểu Nặc nhìn Phó Cảnh Dao không biết phải nói gì. Một lúc lâu sau cô mới lên tiếng, “Cảnh Dao, thực tập sinh trong bộ phận hậu cần chưa chắc đã có thể nhìn thấy Mặc Tây Quyết."

Lời này của cô rất khéo léo. Ngoại trừ trường hợp đặc biệt Mặc Tây Quyết sẽ chỉ gặp chức vị từ tổng thanh tra trở lên.

“Cho nên tớ mới nhờ cậu giúp.” Phó Cảnh Dao giữ chặt tay Ngôn Tiểu Nặc, cậu là Đệ tử của bà chủ Toàn Cơ, bình thường nhất định có cơ hội nhìn thấy Mặc Tây Quyết, cậu dắt tớ đi cùng được không?”

Ngôn Tiểu Nặc kiêm chế không giơ tay lên đỡ trán, đưa Phó Cảnh Dao đi gặp Mặc Tây Quyết, ai biết sẽ anh sẽ làm gì để tổn thương Phó Cảnh Dao.

“Tớ.." Ngôn Tiểu Nặc rất do dự, còn đang suy nghĩ làm sao để nói với cô.

Phó Cảnh Dao lắc lắc tay cô, đôi mắt mở to như đang cầu xin, “Uyển Cừ, câu xin cậu đấy?”

Cô ấy cầu xin làm cô không biết làm thế nào đành phải nhẹ gật đầu.

Phó Cảnh Dao rất vui vẻ nhưng Ngôn Tiếu Nặc lại không biết nên làm gì để ngăn cản những hành động quá khích của Phó Cảnh Dao.

Trong lúc này đột nhiên cô nghĩ đến Phó Cảnh Thâm.

“Tài xế Lý, làm ơn đừng ở đây” Ngôn Tiểu Nặc nhẹ giọng phân phó, xe lập tức dừng lại, cô liền xuống xe.

Đây là sở nghiên cứu nơi làm việc của Phó Cảnh Thâm, cô đứng ở cửa chờ anh tan làm.

Cô đợi một lúc thì Phó Cảnh Thâm liên đi ra.

Anh vẫn là một người đàn ông có vẻ ngoài sạch sẽ, kiêu ngạo kèm theo một chút lười biếng, tạo nên một nét quyến rũ độc đáo, đến cả cô Toàn Cơ còn...

Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng ho một tiếng.

Phó Cảnh Thâm khẽ cau mày, giọng anh lạnh lùng, “Cô làm gì ở đây?”

Ngôn Tiểu Nặc đã sớm quen với thái độ lạnh lùng của anh nên không cảm thấy kinh ngạc, nhẹ nói, “Có nơi nào tiện nói chuyện không?”

Phó Cảnh Thâm gật gật đầu, nói: “Theo tôi.”

Anh đưa cô đến phòng nghỉ của mình trong sở nghiên cứu, trong phòng nghỉ vô cùng sạch sẽ, thậm chí chiếc ghế sofa màu xám trông còn như mới.

“Mời ngồi.” Phó Cảnh Thâm chỉ vào chiếc ghế sofa màu xám.

Ngôn Tiểu Nặc không khách khí ngồi xuống.

Phó Cảnh Thâm rót hai chén nước, lạnh nhạt nói: “Bây giờ có thể nói chưa?”

“Hình như anh không để ý lắm thì phải.” Ngôn Tiểu Nặc không hề động đến chén nước trên bàn nhẹ giọng nói.

Phó Cảnh Thâm xoay đầu lại, nói “Vì tôi biết cô muốn nói gì, đứa em gái ngốc nghếch của tôi muốn làm một thực tập sinh ở bộ phận hậu cần để tiếp cận Mặc Tây Quyết”

Ngôn Tiếu Nặc kinh ngạc đứng lên, “Sao anh biết mà không ngăn cản?”

Phó Cảnh Thâm ngước mắt nhìn cô, “Tôi ngăn lại rồi nhưng vô dụng, cô cũng biết nó lúc nào cũng thết”

Ngôn Tiểu Nặc càng thêm sốt ruột, “Nhưng Mặc Tây Quyết không hề thích cô ấy”

“Chuyện này ai cũng biết” Phó Cảnh Thâm đứng lên, thở dài một hơi nói, “Nhưng chỉ có mỗi nó không biết!”

Sau một lúc anh nhìn cô nói, “Nó tìm cô giúp đỡ hả?”

Ngôn Tiểu Nặc gật gật đầu, “Cô ấy cầu xin tôi, tôi từ từ chối thế nào được?”

“Người Mặc Tây Quyết thích là cô.” Giọng nói của Phó Cảnh Thâm đột nhiên trở nên trâm thấp, "Vì sao cô không nói cho em gái tôi?”

Ngôn Tiểu Nặc như bị nói trúng tim đen, lùi lại một bước, khẽ quay đầu nói, "Tôi không biết nói thế nào.”

Phó Cảnh Thâm cười lạnh một tiếng, “Thế thì đợi nha đầu ngốc nghếch kia đập vỡ đầu rồi mới phát hiện ra sự thật, người bạn tốt nhất của nó thật ra đã phản bội nó...”

“Đủ rồi, anh đừng nói nữa!” Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn anh, “Tôi không tệ như anh nghĩ.”

"A?" Phó Cảnh Thâm nhướn đôi mày đen, tỏ vẻ khinh bỉ, “Thế sao cô còn đồng ý với nó? Cô rõ ràng cũng thích Mặc Tây Quyết, cô vĩ đại thật đấy, không biết đến cùng cô muốn làm gì?”

Ngôn Tiếu Nặc híp đôi mắt đẹp, bỗng nhiên đi qua, năm lấy cổ áo của Phó Cảnh Thâm, lạnh lùng nói, “Tôi không cần biết vĩ đại hay không, nghe đây, tôi không muốn làm tổn thương Cảnh Dao, anh là anh trai cô ấy, anh nên làm mọi cách có thể để ngăn cản cô ấy, chứ không phải ở đây thảo luận những điều này.”

Phó Cảnh Thâm hất tay cô ra giữ lại cổ tay cô cười lạnh nói: “Cô biết tôi không thể ngăn cản nó, tôi nhốt nó ở trong nhà cũng không được!”

Ngôn Tiểu Nặc giật mình, hoá ra từ sau đại hội thể dục thế thao cô ấy vân bị Phó Cảnh Thâm nhốt ở trong nhà.

Phó Cảnh Thâm buông tay cô ra ánh mắt mệt mỏi, “Cô Ngôn, Mặc Tây Quyết là người thế nào cô cũng biết, anh ấy ngoại trừ cô thì không nhìn thấy những người phụ nữ khác, người ngoài nhìn vào đều rất ghen tị với hai người nhưng tôi là anh nó, tôi hi vọng cô có thể dũng cảm một

chút nói ra sự thật, cứ trốn tránh như thế cả hai người đều sẽ bị tổn thương”

Ngôn Tiểu Nặc không tự chủ được nắm chặt ngón tay, sắc mặt tái nhợt.

“Cô có thể có nỗi khổ nên không thể nói ra” Phó Cảnh Thâm đột nhiên lạnh lùng nói, “Nhưng nếu em gái tôi vì cô mà bị tổn thương thì tôi cũng không quan tâm người đứng sau lưng cô là Mặc Tây Quyết, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho cô đâu!”

Phó Cảnh Thâm nói xong liền nhấc chân đi ra ngoài.

Ngôn Tiểu Nặc gắt gao cắn môi dưới, chậm rãi ngồi xổm xuống, ôm lấy mình, khóe mắt thấm ướt.

Cô không hề muốn tổn thương Cảnh Dao nhưng mọi thứ không nằm ngoài tâm kiểm soát của cô.

Chẳng lẽ cô lại nói quá khứ đen tối trước kia mình cho Cảnh Dao? Cô không làm được, cô không có cách nào mở miệng.

Điện thoại trong túi vang lên, Ngôn Tiểu Nặc vội vàng lấy ra, là điện thoại của Mặc Tây Quyết.

Cô nhanh chóng lau nước mắt, điêu chỉnh giọng nói và cảm xúc rồi mới trả lời cuộc gọi của anh.

“Ngôn Uyển Cừ sao em không ở nhà?” Giọng nói trâm thấp của Mặc Tây Quyết vang lên.

“Em ra ngoài mua quà tặng Cảnh Dao, bây giờ em về ngay” Cô nói xong liền cúp điện thoại, vội vã chạy về Hằng An.

Trở lại Hãng An, Mặc Tây Quyết đưa quá trình phỏng vấn cuối cùng cho cô xem.

Ngôn Tiểu Nặc cẩn thận xem xong, chắc chắn mình đã nhớ hết mới yên lặng luyện tập một lần rồi mới đi ăn cơm chiều.

Nghĩ đến những gì đã xảy ra hôm nay, cô nhẹ nhàng hỏi Mặc Tây Quyết, “Nghe nói bộ phận hậu cần đang tuyển thực tập sinh?”

“Ừ” Mặc Tây Quyết nhàn nhạt lên tiếng, ngước nhìn cô, “Có chuyện gì vậy?”

Ngôn Tiểu Nặc khuấy chiếc thìa nhỏ bằng bạc trong tay, “Đã quyết định thực tập sinh chưa?”

“Phòng nhân sự sẽ đưa danh sách vào ngày mai.” Mặc Tây Quyết nói, “Có người tìm em?”

Ngôn Tiểu Nặc trong lòng do dự, cuối cùng vẫn nói ra, “Hôm nay Cảnh Dao tìm em nói cô ấy đã gửi sơ yếu lý lịch đến nên em hỏi một chút.”

Cô nói xong, mày kiếm của Mặc Tây Quyết liền nhíu lại, cuối cùng lạnh lùng nói hai chữ: “Vớ vấn!”

Ngôn Tiểu Nặc giật mình kêu lên, hoảng hốt nhìn anh.

Mặc Tây Quyết thấy dáng vẻ sợ hãi của cô thì thấp giọng nói, “Ông nội cô ấy là viện sĩ, bố là thị trưởng, mẹ cô ấy là con gái của một ông trùm kinh doanh, anh trai cô ấy là một người ưu tú trong ngành y. Cô ấy đến bộ phận hậu cần của Tập đoàn Đế quốc làm thực tập sinh, nói ra ngoài người ta lại nói chúng ta bắt bạt cô ấy?”

Nếu mà như thế thật chỉ sợ mặt mũi nhà họ Phó đều mất sạch.

Bầu không khí hơi căng thẳng, Ngôn Tiểu Nặc vừa cười vừa nói, “Nếu như ông nội biết có khi sẽ cầm gậy đánh anh!"

Mặc Tây Quyết hừ lạnh một tiếng, tâm trạng dịu đi rất nhiều, “Em không cần để ý, mai anh sẽ gạch tên cô ấy, em chuẩn bị phỏng vấn cho cẩn thận đi!”

Vấn đề đã được giải quyết, Ngôn Tiểu Nặc thở phào nhẹ nhõm gật đầu tiếp tục ăn.

Sáng sớm hôm sau, Ngôn Tiểu Nặc và Mặc Tây Quyết cùng đến tập đoàn đế quốc. Cô cần phải đến đó để làm quen với quá trình phỏng vấn.

Cô Toàn Cơ nhìn thấy cô đến, ngay lập tức gọi cô ấy đến văn phòng hỏi, “Tôi nghe nói em gái của Phó Cảnh Thâm muốn làm thực tập sinh trong bộ phận hậu cân?”

Cô Toàn Cơ không biết sao bà lại biết chuyện nào. Cô không hỏi gì mà chỉ gật đầu.

Cô Toàn Cơ không bao giờ quan tâm đến những vấn đề như thế này, vì thế chắc chắn là Phó Cảnh Thâm đã đến tìm cô.

“Cô ấy đến vì anh hai!” Cô Toàn Cơ rất chắc chắn nói, rồi lại lắc đầu, “Cô nói với anh hai chưa?”

Ngôn Tiếu Nặc gật gật đầu, “Đã nói rồi, Mặc Tây Quyết nói anh ấy sẽ gạch tên cô ấy ra khỏi danh sách!”

Cô Toàn Cơ cũng thở dài một hơi, giọng điệu có hơi thương hại nói:”Tôi sợ đến lúc đó cô sẽ phải đi an ủi cô ấy”

“Tôi biết rồi, tôi sẽ an ủi Cảnh Dao cẩn thận.” Giọng điệu của Ngôn Tiểu Nặc rất chân thành, cô không thể nói với Phó Cảnh Dao sự thật nhưng cô nhất định phải ngăn cản cô ấy lún càng sâu hơn.

“Không nói những thứ này nữa." Cô Toàn Cơ kéo Ngôn Tiểu Nặc đến rồi cho cô một lịch trình mới, “Phỏng vấn của nước S xong thì trò chơi trên điện thoại lần trước nói qua với cô đã có phiên bản beta rồi. Họ có một sự kiện quảng cáo muốn mời cô tham gia.”

Ngôn Tiểu Nặc ngạc nhiên nhìn cô Toàn Cơ, “Mời tôi tham gia? Nhưng tôi không phải bên thiết kế trò chơi, cũng không phải người của đội ngũ thiết kế ”

Cô Toàn Cơ cười, “Cô càng ngày càng nổi tiếng hơn, các nhân vật trong game phần lớn đều do cô thiết kế, đừng quên, cô trên danh nghĩa vẫn là người sáng lập của đội ngũ thiết kế đó."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện