Tổng Tài Cuồng Vợ

Chương 122: Người kỳ lạ luôn rất may mắn


trước sau

Ngôn Tiểu Nặc nằm trên giường, chỉ cảm thấy ngay cả đầu ngón tay cũng không nhấc lên nổi.

Cô cố gắng hết sức cử động một chút, nhưng ngoài việc cứ liên tục toát mồ hôi ra thì căn bản là vô ích.

Rõ ràng là rất buồn ngủ, nhưng cứ nghĩ đến những thủ đoạn nham hiểm của ba Mặc Tây Quyết, mà những thủ đoạn nham hiểm đó lại dùng cho người vô tội, cô liền không cách nào bình tĩnh được.

Còn Mặc Tây Quyết giờ vẫn đang hôn mê, trong lòng Ngôn Tiểu Nặc nóng như lửa đốt, lo lắng không yên.

Cô vẫn muốn tìm xem trong phòng có đồ gì có thể giúp cô được không, kết quả chỉ là một màu đen kịt, Toàn Cơ làm việc thực sự rất cẩn thận.

Móng tay cô vô tình mắc vào mảnh ren trên tấm ga trải giường, một cơn đau kéo đến.

Ngôn Tiểu Nặc nghiến răng, dùng hết sức luôn móng tay vào mảnh ren, nhắm mắt lại siết thật chặt, một cơn đau từ đầu ngón tay truyền tới khiến cô phút chốc có được sự tỉnh táo.

Chính trong giây lát ngắn ngủi đó, Ngôn Tiểu Nặc dùng sức lăn một vòng, mượn quán tính trực tiếp lăn khỏi giường ngã xuống đất.

Cô không để tâm đến cơ thể đang đau đớn, miễn cưỡng đứng dậy.

Cô vịn vào tường lảo đảo bước từng bước nhỏ, mò đến công tắc ở trên tường rồi bật đèn lên. Không có thời gian cũng như tâm trạng để thưởng thức thiết kế tao nhã của nội thất trong phòng Toàn Cơ, cô xoay xoay tay nắm cửa, cánh cửa cuối cùng cũng trở nên lỏng lẻo.

Lúc này công dụng của thuốc đã từ từ giảm đi, cô cũng dần lấy lại sức, mở cửa rồi đi ra ngoài.

May mà Toàn Cơ ưa chuộng phong cách tối giản, hành lang cũng chỉ có một lối. Nếu hành lang giống như ở nhà họ Phó, thì cho dù cô không bị hạ thuốc cũng không dám bảo đảm rằng mình có thể thoát ra ngoài được.

Cổng biệt thự quả nhiên đã bị khóa. Ngôn Tiểu Nặc nhìn cái cây cạnh cổng, cũng may cô biết trèo cây.

Từ biệt thự Bán Sơn đi ra, cô cuối cùng cũng có thể chạy, sau đó bắt taxi đến tập đoàn Đế Quốc.

Hy vọng cô không đến quá muộn.

Nghĩ đến ba của Mặc Tây Quyết, trong lòng cô lại thấp thỏm không yên, tim đập liên hồi, lồng bàn tay không ngừng đổ mồ hôi lạnh.

Không được sợ, tuyệt đối không được sợ, nếu không thì chẳng bằng cô cứ ngoan ngoãn nằm ở biệt thự Bán Sơn, đến đây còn có ý nghĩa gì.

Bước vào tập đoàn Đế Quốc, cô cảm nhận được mọi người đều nhìn cô bằng ánh mắt rất khác thường, cũng có rất nhiều ánh mắt ngưỡng mộ. Xem ra sự lãng mạn của buổi tối hôm qua đã kích thích đến không ít người.

Nhưng họ không biết Mặc Tây Quyết bị đố bệnh sao?

Hoặc có lẽ đây cũng là thủ đoạn của ba Mặc Tây

Quyết, ông ta đã sớm che đậy tin tức.

Bây giờ không phải lúc nghĩ về điều này. Cô đi tìm thang máy, quả nhiên làm thế nào cũng không thể đến được tầng chỗ phòng làm việc của Mặc Tây Quyết.

Cô bước vào thang máy, muốn đi lên.

Nhưng khi đến cửa thang máy ở tầng trên cùng thì cô nhìn thấy đám vệ sĩ, giống y như trên đường phố London vào buổi sáng ngày hôm đó.

Đám vệ sĩ nhìn thấy cô lập tức chặn lại, giọng nói lạnh lùng vô tình: “Xin dừng bước.”

“Tôi cần vào trong.” Ngôn Tiểu Nặc nâng mắt lên, lộ ra vẻ mặt không hề sợ hãi.

Đám vệ sĩ không động đậy, đồng loạt rút súng, lên nòng: “Mời cô quay lại."

Đôi mắt xinh đẹp của Ngôn Tiểu Mặc bắn ra một tia giận dữ không thế khống chế: “Tôi đến đây vốn không có ý định quay về, hoặc là đế tôi vào, hoặc là cứ bóp cò đi”

Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc đó, giọng nói của Mặc Tây Thần truyền đến: “Bỏ súng xuống, để cô ấy vào.”

Đám vệ sĩ thu súng lại, dẹp sang hai bên tạo ra một lối đi, động tác đồng loạt chỉnh tê, gọn gàng lưu loát.

Ngôn Tiểu Nặc hít một hơi thật sâu, cố gắng tỏ ra bình tĩnh ung dung.

Mặc Tây Thần lạnh lùng nhìn cô, đợi cô tiến gần lại mới nói: “Cô không nên đến đây”

“Tôi đã đến rồi.” Ngôn Tiểu Nặc bình thản nói.

Mặc Tây Thần hừ lạnh một tiếng: “Đúng là kẻ ngu dốt thì không biết sợ”

Ngôn Tiểu Nặc lười nói với anh ta, chỉ hỏi: “Mặc Tây Quyết sao rồi?"

“Vừa tỉnh” Mặc Tây Thần bình thản nói, ánh mắt yêu nghiệt mang theo sự chế nhạo: “Không thể đợi đến lúc ba rời đi rồi hãy đến sao? Ngu ngốc."

Anh đã tỉnh rồi?

Như vậy quá tốt rồi, nhưng, nhưng cô lại đến đúng lúc này.

Trong đầu cô mơ hồ hiện lên bốn chữ “chờ đợi tính sổ."

Chưa kịp suy nghĩ kỹ càng thì Mặc Tây Thần đã giúp cô đẩy cửa ra, cô nhìn thấy Mặc Lăng Thiên đang ngôi trên chiếc ghế mà bình thường Mặc Tây Quyết vẫn ngôi.

Bên cạnh ông ta là Toàn Cơ với vẻ mặt nghiêm túc lạnh như băng, Ngôn Tiếu Nặc trong lòng thở dài, nhẹ nhàng cất tiếng: “Xin chào.”

Cô không biết nên xưng hô thế nào với ba của Mặc Tây Quyết, bởi vì ông ta chăm chút thực sự quá tốt, khuôn mặt lại quyến rũ chết người, nhìn như là chỉ lớn hơn Mặc Tây Quyết mấy tuổi.

Nhưng cô cũng không thể cứ đứng đó.

Mặc Lăng Thiên nhìn cô với thái độ khinh miệt: “Một chút phép tắc cũng không biết”

Ngôn Tiểu Nặc đứng đó, bình thản nói: “Tôi đã đến rồi, cho nên, nếu như ông muốn trừng phạt ai đó thì xin cứ phạt tôi, đừng làm hại đến người vô tội...”

Mặc Lăng Thiên khẽ cười một tiếng, đập tay xuống bàn, một người từ phòng bên cạnh bị đẩy ra.

Người đó chỉ còn chút hơi tàn, một mùi máu tanh nồng xộc lên, Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc kêu lên một tiếng:

“Quản gia Duy Đức!”

Cô vội vàng xông đến muốn kiểm tra tình trạng vết thương của ông ta, nhưng lại bị vệ sĩ không biết từ đâu lao đến giữ chặt lại.

“Bỏ cô ấy ra”

Trong giọng nói của Mặc Tây Quyết vẫn mang theo chút yếu ớt sau khi bị bệnh, nhưng khí thế trong đôi mắt đen không hề giảm đi. Mặc Lãng Thiên nhìn khuôn mật tái nhợt của con trai, trong lòng cuối cùng vẫn là không nỡ, liên xua xua tay.

Ngôn Tiểu Nặc lúc này mới được thả ra, Mặc Tây Quyết kéo cô vào trong lòng, đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt tóc cô, thấp giọng nói: “Lùi về phía sau anh.”

“Nhưng....."” Ngôn Tiểu Nặc rưng rưng nước mắt nhìn quản gia Duy Đức đang bị thương nặng.

“Sẽ không có chuyện gì đâu.” Mặc Tây Quyết nói
rồi kéo cô về phía sau, bước lên hai bước, cúi đầu nói: “Ba, con xin lỗi ”

Mặc Lăng Thiên từ từ đứng lên, bước tới trước mặt anh, lạnh lùng nói hai câu: “Đúng là cái thứ không khiến người khác bớt lo! Hãy nghĩ tới mẹ của mày đi!”

Cả người Mặc Tây Quyết vô cùng chấn động, cơ thể cao lớn run rẩy như thể bị sét đánh.

Mặc Lăng Thiên bước qua phía anh, đôi mắt màu xám nhìn chăm chăm vào Ngôn Tiểu Nặc, giọng nói sắc lạnh như đao gươm, khiến người ta cảm thấy như bị lăng trì: “Còn khiến A Quyết như vậy nữa, tôi sẽ cho cô biết thủ đoạn thực sự của tôi!"

Ngôn Tiểu Nặc nắm chặt tay lại, khẽ gật đầu.

Mặc Tây Thân cùng Mặc Lăng Thiên đi ra ngoài, Toàn

Cơ đi ra sau cùng, cô ấy thở dài một tiếng, nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Không ngờ rằng ba vẫn bỏ qua cho cô, cô thực sự rất kỳ lạ, có lẽ người kỳ lạ luôn gặp may mắn bất ngờ.”

Cô ấy nói xong liền theo Mặc Lăng Thiên đi ra ngoài.

Căn phòng chỉ còn lại Mặc Tây Quyết, Ngôn Tiểu Nặc và quản gia Duy Đức đang bị thương nặng.

Ngô Tiểu Nặc vội vàng đến đỡ quản gia Duy Đức dậy, giọng nói đầy áy náy: “Xin lỗi, xin lỗi, quản gia Duy Đức, ông thấy sao rồi?”

“Uh... Cô Ngôn không sao là tốt rồi.” Quản gia Duy Đức khó khăn nói: “Nếu không thì cho dù cậu chủ có tỉnh lại cũng sẽ không yên tâm.”

Ngôn Tiểu Nặc đỡ quản gia Duy Đức nằm xuống chiếc sofa đắt đỏ của Mặc Tây Quyết rồi quay qua nói với anh: “Mau gọi bác sĩ đến cứu ông ấy đi, ông ấy bị thương rất nặng.”

“Đã gọi rồi” Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng nói, tiến lên phía trước, nói với Duy Đức: “Ông vẫn ổn chứ?”

Quản gia Duy Đức khẽ mở đôi môi đã khô nứt, nói:

“Cậu chủ, Duy Đức vẫn chưa đến mức không chịu đựng được, ngược lại là cậu đó, không được như vậy nữa”

Mặc Tây Quyết không nói gì, đúng lúc này, bác sĩ đi đến.

Các bác sĩ nhẹ nhàng nhấc quản gia Duy Đức lên cáng, sau đó đưa ông ta ra khỏi phòng làm việc của Mặc Tây Quyết.

“Tại sao không để ông ấy chữa trị ở đây vậy?” Ngôn Tiểu Nặc rất tò mò.

Mặc Tây Quyết bình thản nói: “Ở đây không có chỗ để phẫu thuật”

“Phẫu thuật?” Ngôn Tiểu Nặc trợn to mắt: "Vết thương gì nghiêm trọng đến mức phải làm phẫu thuật vậy?”

“Đừng hỏi nữa” Mặc Tây Quyết ôm cô vào lòng: “Duy Đức sẽ ổn thôi.”

Ngôn Tiểu Nặc khẽ gật đầu, chỉ cần là vết thương có thể chữa được thì sẽ không sao. Ngược lại là Mặc Tây Quyết, cô ôm chặt eo anh, cảm thấy mới trải qua một ngày một đêm thôi mà anh đã gây đi một vòng.

“Mặc Tây Quyết, sau này đừng như vậy nữa có được không?” Ngôn Tiểu Nặc lúc này mới tìm được cơ hội nói với anh: “Em rất lo lắng, sợ anh xảy ra chuyện.”

Nụ hôn của anh rơi từ trán, xuống má, rồi tiếp tục xuống tới môi cô, chuyển qua chuyển lại, vô cùng dịu dàng.

Mặc Tây Quyết nhìn cô. Từ lúc cô bước vào đến bây giờ vẫn luôn giữ vẻ mặt đau khổ, anh không nhịn được bật cười: "Cô Ngôn, anh làm nhiều thứ như vậy cũng là chỉ muốn làm cho em cười, em cười một cái cho anh xem đi nào.

“Huyên thuyên, đáng ghét!" Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng đánh anh một cái: “Lúc này vẫn còn đùa được sao? Sao anh lại ngốc như vậy chứ? Anh không biết là mình sẽ mất mạng sao?”

“Có thế làm cho em vui, cho dù có mất mạng cũng đáng mà.” Mặc Tây Quyết ôm chặt cô vào trong lòng, thấp giọng nói: “Sao em lại muốn chạy ra từ chỗ Tiểu Toàn vậy? Ba anh không dễ nói chuyện như anh đâu.”

Ngôn Tiếu Nặc thấp giọng nói: “Lỗi của em thì em phải nhận, em không thể để người vô tội chịu trừng phạt thay mình được. Mặc dù... mặc dù em đến muộn rồi ”

Nói đến câu cuối cùng, giọng cô chứa đầy sự áy náy và đau buồn.

“Được rồi” Mặc Tây Quyết hôn lên khuôn mặt nhỏ của cô, khẽ an ủi: “Đừng buồn nữa, Duy Đức không sao.”

“Vâng” Ngôn Tiểu Nặc ngẩng đầu lên, nhìn thấy trán Mặc Tây Quyết đang toát mồ hôi lạnh và khuôn mặt tái nhợt của anh, lập tức cau mày, chỉ vào phòng ngủ nói: “Bây giờ anh lập tức lên giường năm cho em!”

Mặc Tây Quyết bị tiếng mắng bất ngờ của cô làm cho giật mình, cười khổ nói: “Cô Ngôn, anh vừa mới đỡ bệnh, xin em đừng như sói như hố thế chứ...

“Đồ vô lại! Muốn gì đây!” Ngôn Tiểu Nặc tức đến nỗi khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên: “Em đây là muốn anh đi nghỉ ngơi! Đi nghỉ ngơi!”

“Anh thấy tinh thân của em cũng không tốt, chúng ta cùng đi nghỉ ngơi đi...... Mặc Tây Quyết kéo Ngôn Tiểu Nặc vào phòng ngủ.

Ngôn Tiểu Nặc nhấc chân lên, nhẹ nhàng đá anh một cái: “Ai nói muốn cùng anh nghỉ ngơi chứ, anh mau đi ngủ đi!"

“Aiya, đau quái” Mặc Tây Quyết cố ý ôm bên chân bị đá của mình, tỏ ra vô cùng uất ức: “Anh đã như thế này rồi mà em vẫn còn đá anh, đau quá! Không đi được nữa rồi”

Ngôn Tiểu Nặc bị anh dọa, lập tức đi đến chạm vào chân anh, giọng nói đầy hoang mang: “Anh có sao không? Em chỉ đá nhẹ một cái thôi mà? Anh đừng dọa em chứ”

Cô chưa kịp nói xong đã bị Mặc Tây Quyết ôm vào trong lòng, đôi môi nhỏ bị đôi môi mỏng của anh khóa lại.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện