Tổng Tài Cao Lãnh: Sủng Vợ Lên Trời

Phòng Cháy, Phòng Trộm, Phòng Tiểu Tam


trước sau

Advertisement
Anh không nói thêm lời nào nữa, xoay người rời khỏi phòng ngủ. Trần Tử Huyên im lặng nhìn bóng dáng đang rời đi của anh, nheo mắt nhìn kỹ…

Cô rất chắc chắn, cử chỉ thất thố vừa rồi của Nguyễn Chi Vũ không phải là cô hoa mắt, hơn nữa lúc anh bước đi, bước chân rất vội vàng và có hơi loạn.

Rốt cuộc là anh bị làm sao thế?

Lẽ nào bệnh rồi?

Chỉ chốc lát, cửa phòng lại bị người đẩy ra, bác Phương mang lên một chén sò khô nhòi thịt: “Rất nóng đó, uống cẩn thận một chút.” Phương Vân vẫn luôn cẩn thận nhắc nhở như thế.

Cô làm ổ trên giường, không vội ăn, vươn cổ nhìn bác Phương bày chén sứ và muỗng giúp cô, rồi chợt hỏi một câu.

“Bác lấy một ít đem qua thư phòng cho Nguyễn Chi Vũ giúp cháu với, anh ấy hẳn là chưa ăn cơm chiều đâu…”

Bác Phương đứng cạnh vừa bày chén muỗng vừa nói: “Đúng vậy, vẫn chưa ăn cơm chiều.”

“Vừa nãy cô Hạ gọi điện thoại nhắc nhở tôi, nói là cậu Chi Vũ ở ngoài uống rượu vẫn chưa ăn cơm chiều. Tôi đã bảo đầu bếp làm đủ phần ăn hai người rồi, để ở đây hẳn là được. Cậu ấy thích ăn cùng với cô hơn…”

Trần Tử Huyên im lặng.

“Ừ.” Cô đáp lại tùy ý.

Cô nằm trên giường xoay người lại, một nửa gương mặt bị chôn vào gối nằm, dường như không muốn ăn lắm.

Sau đó truyền đến tiếng đóng cửa, bác Phương đã rời đi.

Trong phòng ngủ lại khôi phục sự yên tĩnh.

“Hạ Vân Lệ rất biết quan tâm nhỉ…”

Ngay sau khi bác Phương rời đi, cô mới ngồi dậy từ trên giường, có lẽ là cảm thấy chính mính rất đáng thương, không muốn để người khác nghĩ cô tính toán chi li.

Trần Tử Huyên cũng có sự kiêu ngạo của chính mình, tuy rằng cô không thể sánh với Hạ Vân Lệ giúp anh trong công việc nhưng ít ra cũng không thể trở thành gánh nặng của anh ấy.

Cô rất muốn giúp đỡ anh, nhưng cô có thể làm được cái gì?

Đồng hồ tinh xảo được treo trên tường phòng ngủ đã chỉ đúng mười giờ, kim đồng hồ vẫn quay đều, đầu óc cô suy nghĩ một đống chuyện lộn xộn vừa ngẩng đầu lên đã thấy đồng hồ chỉ mười hai giờ đêm.

Cô đưa mắt nhìn cánh cửa bên kia, Nguyễn Chi Vũ vẫn chưa quay về phòng ngủ, chả nhẽ anh ấy định ở thư phòng suốt cả đêm?

Cô vò cái đầu của mình, càng nghĩ càng phiền.

“Cháo của anh sắp nguội rồi đấy.”

Không biết lúc ấy có cảm xúc gì mà vội vàng nói, cô cầm lấy di động gọi thẳng vào dãy số quen thuộc.

Đầu bên kia di động nghe được tiếng của cô, anh không trả lời.

Nội tâm Trần Tử Huyên càng trở nên khó chịu, đành cao giọng nghiêm trang nói: “Cháo của anh, bác Phương đã cho người ninh phần cháo của anh, đặt ở phòng ngủ bên đây này.”

Con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng của Nguyễn Chi Vũ thoáng qua nét kinh ngạc, lòng bồi hồi, mắt liếc nhìn tư liệu mới vừa được gửi đến vẫn còn hiện trên màn hình, bên tai là tiếng nói của cô, anh nghe được rất rõ ràng.

Cô muốn anh qua phòng ngủ bên đó.

“Ừ.”

Nghe được tiếng anh đáp lại, Trần Tử Huyên cảm thấy như lòng nhẽ nhõm hẳn ra, chột dạ mà cúp máy ngay lập tức.

“Sao mà giống như gọi anh ấy qua đây dỗ dành mình vậy, thật kì cục.” Cô khinh bỉ chính mình.

Nguyễn Chi Vũ cũng không biết có phải là thật sự đói bụng hay không mà rất nhanh anh đã đóng máy tính lại, sửa sang lại văn kiện trên bàn rồi đi qua.

“Em ăn rồi, chén đó ấm hơn, để lại cho anh đấy.”

Hai người bình thường rất ít có cơ hội ăn cơm nói chuyện phiếm như các cập vợ chồng khác như thế này lắm, bây giờ, Trần Tử Huyên rất chịu khó bày chén muỗng đặt ra trước mặt anh, người đàn ông ngồi đối diện chứng kiến cảnh này bỗng cảm thấy giật mình.

“Ừm.” Anh cầm muỗng ăn cháo một cách rất tao nhã, lời nói cũng không nhiều.

Bỗng nhiên sự im lặng lại bao trùm lên khắp căn phòng.

Chu Tiểu Duy thường xuyên bảo cô, giữa hai vợ chồng phải thường xuyên trò chuyện, nhưng Trần Tử Huyên phát hiện bản thân cô và Nguyễn Chi Vũ không hề có đề tài gì để nói cả.

Hơn nữa tối nay anh không có ý định nói chuyện nhiều, cô biết, Nguyễn Chi Vũ có chuyện không muốn nói cho cô.

Đàn ông tồi!

Cô trừng người đàn ông đối diện, thầm nghĩ.

“Chiều hôm nay em ngã xuống hồ, sau đó không hề bị cảm, rất khỏe mạnh.”

Cảm thấy buồn chán, Trần Tử Huyên trực tiếp nói sang chuyện khác, dù sao thì sau này cũng sẽ phải giải thích rõ.

“Còn nữa, không phải tự em muốn đến khách sạn Qua Đăng… là Hạ Vân Lệ lấy điện thoại của anh gửi tin nhắn đến.” Lúc nói vế sau, cô dùng giọng điệu quái gỡ mà nói, âm thanh cũng dần nhỏ xuống.

Lúc nhắc đến cái tên Hạ Vân Lệ đó, bản thân cô có hơi xúc động.

Nguyễn Chi Vũ không mở miệng, anh đặt lại chén cháo lên mặt bàn, nhìn thấy vẻ mặt lộ rõ khó chịu của cô.

Cô rất ít khi chủ động trò chuyện với anh về những chuyện này, đa phần đều sẽ để người làm báo lại cho anh, sau đó anh giận dữ tìm cô ấy dạy dỗ. Nhưng đêm nay lại nghe Trần Tử Huyên thẳng thắn nói chuyện, anh cảm thấy có hơi bất ngờ.

Chuyện cô ngã vào hồ, Phương Vân đã nói cho anh biết, anh biết kỹ năng bơi của cô rất tốt, có nhảy lên nhảy xuống cũng không việc gì, Nguyễn Chi Vũ thật sự không để tâm lắm, dù sao thì cô cũng không có chuyện gì.

Thế nhưng chuyện tin nhắn thì hơi kì lạ.

“Tiểu Lệ không hề gửi tin nhắn cho em, đưa di động của em cho anh xem thử…”

“Trừ cô ta ra thì có ai nhàm chán như thế chứ.”

Mặt Trần Tử Huyên nhăn lại: “Điện thoại em gọi đến cũng là cô ta nhận đấy…”

Cô rõ ràng nhận được tin nhắn gửi từ số của anh đến, điện thoại của Nguyễn Chi Vũ không phải người bình thường có thể dùng, ngoại trừ Hạ Vân Lệ ra thì còn có thể là ai.

“Không phải cô ấy.”

Giọng điệu Nguyễn Chi Vũ rất chắc chắn, anh nhíu mày, nhìn về phía chiếc điện thoại màu trắng trên tay cô: “Đưa điện thoại cho anh…”

Nhưng cô nắm chặt điện thoại, giận dỗi không vui, không muốn đưa cho anh.

Anh vì sao lại tin tưởng cái cô Hạ Vân Lệ đó như vậy chứ.

“Vậy anh cứ xem như chuyện đó là em nói gạt anh đi, buổi tối em buồn chán tự mình mạo hiểm chạy dưới mưa đi quậy phá, hại các anh phải lo lắng đi tìm, thật lòng xin lỗi.”

Cô đứng phắt lên, không để ý anh mà trực tiếp đi về phía giường lớn bên kia.

“Trần Tử Huyên!”

Vẻ mặt Nguyễn Chi Vũ phức tạp nhìn cô hô lên.

Cảnh cáo? Cô miễn nhiễm rồi.

Trần Tử Huyên nằm trên giường, túm lấy chiếc chăn mỏng đắp lên đầu, không nhìn anh.

Mặt cô chôn dưới tấm chăn, nhưng lỗ tai lại dựng lên, không lâu sau cô nghe được âm thanh nước chảy, hình như Nguyễn Chi Vũ đã đi tắm.

Vậy mà đêm nay anh không truy cứu chuyện đó, cũng không dạy dỗ cô chuyện cô ngã ao, tin nhắn kia cũng không nhất định phải xem.

Xốc chăn lên, cô đưa đầu ra, nhìn xung quanh một vòng, quả nhiên anh đang ở trong phòng tắm.

Trần Tử Huyên cảm thấy bản thân hơi ngây thơ, mở di động nhìn lại tin nhắn mà tối nay cô nhận được, chính xác là hiển thị số di động của Nguyễn Chi Vũ mà.

Phiền thật, không buồn ngủ chút nào.

Cô không biết gì về anh, nhưng Hạ Vân Lệ có lẽ hiểu rất rõ…

Nghĩ đến người phụ nữ Hạ Vân Lệ này, trong lòng cô lại càng trở nên phiền muộn, không tính là ghen, nhưng người phụ nữ này cứ luôn ở bên cạnh người đàn ông của mình, đã vậy còn làm nhiều chuyện mờ ám như vậy nữa.

Khó chịu nhất là cô ta và Nguyễn Chi Vũ lại là bạn cũ, nếu mà có nhiều lời thì chẳng phải thể hiện chính mình rất keo kiệt và đáng ghét sao.

Người khác còn có thể nói là cô ức hiếp Hạ Vân Lệ, dù sao cái cô họ Hạ này cũng không phải kẻ ác gì, cô ta còn rất thật thà quan tâm, trợ giúp rất nhiều cho cái cục băng nhà cô nữa là khác.

Muốn khiến Nguyễn Chi Vũ cách xa cô ta một chút, nhưng ở công ty chắc chắn sẽ có giao tiếp, hơn nữa Hạ Vân Lệ còn rất thân với người lớn trong nhà, chính là mẹ chồng mà cô khó khăn hầu hạ đấy, còn cả chị dâu nữa…

Haiz, phiền chết được!

Nếu bạo lực có thể giải quyết vấn đề mà nói, Trần Tử Huyên muốn lấy cái chảo siêu to đánh bay cái cô họ Hạ này ra thẳng Thái Bình Dương cho khuất tầm mắt.

Là một người phụ nữ đã có gia đình, đột nhiên Trần Tử Huyên cảm nhận sâu sắc, quả nhiên cô cần phải phòng cháy, phòng trộm, phòng tiểu tam.

Truyện convert hay : Nghịch Thiên Chí Tôn

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện