Tổng Tài Cao Lãnh Biết Yêu

Đây Là Nỗi Đau! (2)


trước sau

Advertisement
Nghe lời con gái nhỏ nói, Hạ Chánh Dương chợt ngẩn ra, ngẫm nghĩ: Phong Lập Hân thật sự bị hủy dung mà tính tình cũng trở nên biến thái sao?

“Được rồi, cho dù có chuyện gì xảy ra, chỉ cần Tuyết Lạc muốn ở lại Hạ gia, chúng ta cũng sẽ chào đón con bé. Không được khiến con bé mất mặt. Nghe chưa? Nhất là bà đấy, Ôn Mỹ Quyên.” Hạ Chánh Dương nghiêm nghị nói.

Ôn Mỹ Quyên liếc lên trên tầng một cái, không nói gì.

Trong phòng mình ở tầng ba, Tuyết Lạc khóa chặt của, òa khóc.

Bị ép gả cho Phong Lập Hân tàn phế, Tuyết Lạc chẳng còn cách nào. Cô nghĩ, chỉ cần hết lòng chăm sóc anh, cũng coi như cô đã làm tròn bổn phận của người vợ rồi.

Nhưng có thật không ngờ tới, Phong Hàng Lãng lại xúc phạm cô như vậy. Mà lần này còn quá đáng hơn, hắn còn đưa cả ngón tay vào vị trí khó nói của cô.

Tuyết Lạc khép chặt hai chân. Càng nghĩ, cô càng cảm thấy không ổn.

Vì vậy cô chạy vào nhà vệ sinh, tắm đi tắm lại tới ba làn.

Trong mũi dường như còn ngửi được mùi bạc hà thoang thoảng của người đàn ông kia, không sao rửa sạch được. Giống như đã bám chặt trên người cô vậy.

Hạ Chánh Dương gõ cửa đi vào, mang theo bánh táo và sữa chua nha đam mà Tuyết Lạc thích ăn.

“Tuyết Lạc, con ăn cơm chưa?” Hạ Chánh Dương dịu dàng nói. “Cậu vụng quá, lúc nướng bánh táo còn suýt bỏ luôn sữa chua vào lò đấy.”

“Cậu...” Tuyết Lạc nghẹn ngào, nhào vào trong lòng Hạ Chánh Dương òa khóc. Tuyết Lạc vẫn không biết cha mẹ mình rốt cuộc là mất tích hay đã qua đời. Hai mươi năm ròng, người cậu này chính là người thân duy nhất của cô.

“Cậu xin lỗi, tại cậu mà con phải chịu ủy khuất.” Hạ Chánh Dương vỗ lưng Tuyết Lạc, áy náy nói.

“Dáng vẻ của Phong Lập Hân... làm con sợ sao? Hay hắn khi dễ con?” Hạ Chánh Dương ôn nhu hỏi.

Tuyết Lạc lắc đầu. “Không, Lập Hân đối với con tốt lám."

Thấy Tuyết Lạc không muốn nói nhiều, Hạ Chánh Dương cũng không gặng hỏi. “Tuyết Lạc, con cứ an tâm ở nhà với cậu. Nơi này cũng là nhà của con, không vui thì về. Ở bao lâu cũng được.”

Phong gia.

Đến xế chiều ngày hôm sau, Phong Lập Hân mới biết chuyện Tuyết Lạc bị Phong Hàng Lãng đuổi cho bỏ chạy khỏi nhà.

“Hàng Lãng! Em thật quá đáng! Nhanh đi tìm Tuyết Lạc về đây! Nếu không tìm được, em cũng đừng có về nữa!”

Phong Lập Hân thật sự nổi giận. Tuy Tuyết Lạc mới gả về Phong gia được bốn ngày, nhưng anh tuyệt đối có ấn tượng tốt về cô: khéo léo xinh đẹp, kiên trì lại đảm đang. Là một cô gái tốt hiếm có khó tìm. Chỉ khi đem Hàng Lãng giao cho cô gái như vậy, anh mới yên tâm. Cho dù chết cũng sẽ yên lòng nhắm mắt.

“Anh, trước anh nguôi giận đã! Là chính cô ta bỏ chạy kia mà. Có lẽ cô ta cảm thấy gả cho em là chuyện quá đau lòng. Anh cần gì phải ép cô ta trở lại? Cô ta sẽ chỉ càng đau khổ hơn mà thôi.” Hàng Lãng lạnh giọng.

“Được! Hàng Lãng em không chịu đi đúng không? Được, vậy anh đi! Phong Lập Hân anh tự mình đi!” Phong Lập Hân nổi giận nói.

Anh muốn ngồi dậy lại bị vướng vào dây truyền nước, trong cơn tức giận, Phong Lập Hân giật đứt một đầu kim truyền đang cắm trên người. Ngay giây tiếp theo, Phong Lập Hân dường như
Advertisement
không thở nổi, toàn thân cứng đờ trên giường bệnh.

“Cậu Phong...” Bác sĩ Kim lập tức lắp đặt máy thở cho Phong Lập Hân.

“Anh... Em xin lỗi!” Phong Hàng Lãng không ngờ, tình trạng của anh trai đã nghiêm trọng đến mức phải dùng đến cả máy thở.

Phong Lập Hân không còn sức để nói nữa, chỉ phất tay với Phong Hàng Lãng, nghiêng đầu không nhìn hắn nữa. Anh không biết Hàng Lãng đã làm gì Tuyết Lạc, càng không biết cô có thể tha thứ cho hắn hay không. Sự đau đớn vô cùng khiến Phong Lập Hân nghẹn ngào bật khóc. Anh chỉ là thật lòng muốn tìm một cô gái tốt, gửi gắm em trai Hàng Lãng sau khi mình qua đời thôi mà.

“Anh, anh đừng giận! Vậy để em tìm em dâu của anh về.” Hàng Lãng đành phải nói.

Nửa tiếng sau, phòng y tế yên tĩnh trở lại, tình trạng sức khỏe của Phong Lập Hân cũng mới ổn định.

“Bác sĩ Kim, ông nói xem, việc tôi ép Hàng Lãng cưới Tuyết Lạc rốt cuộc là đúng hay sai? Tình hình này, có vẻ như Hàng Lãng không có ý định thật lòng với Tuyết Lạc. Nếu tổn thương đến Tuyết Lạc vô tội, lương tâm tôi sẽ không chịu nổi.” Phong Lập Hân thấp giọng như thều thào không nói nên lời.

“Đây là nỗi đau mà Hàng Lãng và Tuyết Lạc phải cùng trải qua!” Bác sĩ Kim khẽ than. “Bất quá nghe quản gia Mạc nói, tối hôm qua cậu Hàng Lãng có đuổi theo cô

Tuyết Lạc, hơn nữa còn giúp cô ấy đánh đuổi mấy kẻ côn đồ. Tôi nghĩ dần dần Nhị thiếu gia sẽ nhận ra những điểm tốt của cô Tuyết Lạc, sẽ từ từ chấp nhận cô ấy. Nếu Nhị thiếu gia có một người phụ nữ để yêu thương, nhất định sẽ rất hạnh phúc.”

“Chỉ mong là vậy! Tôi cũng mong hai đứa nó sớm yêu thương nhau!”

Ha gia.

Hàng Lãng chạy tới Hạ gia đúng giờ ăn tối.

Trừ gia chủ Hạ Chánh Dương, những người khác đang ngồi bên bàn ăn là năm người phụ nữ. Một khung cảnh thật tráng lệ.

Hạ Chánh Dương một lòng muốn sinh con trai nối dõi họ Hạ, nhưng không ngờ lại có ba vị thiên kim tiểu thư.

Vóc dáng Hàng Lãng cao lớn lại không thô kệch, tròng mắt đen dài sâu thăm thẳm, đôi môi mỏng, đường nét sắc sảo rõ ràng, gương mặt tuấn tú hoàn hảo như tranh vẽ.

Hắn xuất hiện, tất cả mọi người trên bàn ăn đều kinh ngạc, mê mẩn.

Nhưng Tuyết Lạc chỉ có kinh ngạc, không hề mê mẩn. Người đàn ông này sao lại tới đây? Hắn muốn làm gì?

“Tôi là Phong Hàng Lãng. Quấy rầy các bị ăn cơm, quả thật bất lịch sự quá.” Khách khí lễ phép, nhưng vẫn cường thế oai phong.

Truyện convert hay : Kinh Thiên Kiếm Đế
Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện