Tổng Tài Bá Đạo Và Vị Hôn Thê Khó Chiều

Chương 46


trước sau

Advertisement

Khu nhà hoang số 8 nằm cạnh bìa rừng tối tăm, trời đang tối dần càng khiến nó trở nên u ám hơn. Len lỏi qua những đám cỏ cao ngang bụng là Vương Hoài Đức và Hải Anh, cả hai đang tiến vào bên trong nơi giao dịch. Hạo Thiên mặc đồ đen đi theo ở phía sau với khoảng cách an toàn, anh đi một mình theo bọn họ đến đây, thật quá liều lĩnh.

Trước khi đi theo họ đến đây, anh đã thương lượng chuyện này với Dieo, giao cho anh ta việc còn lại và dẫn cảnh sát đến nơi này. Dieo ngồi ở nhà nhìn đồng hồ mà lòng nóng như lửa đốt, anh ta liên tục đi qua đi lại nhìn đồng hồ

"Làm gì đây làm gì đây! Mình lo chết mất! Không biết một mình cậu ta có ổn hay không nữa"

Lục Thần được giao nhiệm vụ đặc biệt hơn, cậu ta đang ở vị trí gần nhà riêng của Vương Hoài Đức đợi xem có chuyển biến mới hay không thì sẽ lập tức báo lại cho Dieo để lên kế hoạch khác ngay lập tức. Cậu ta cầm theo điện thoại rồi đi đến mua nước ở gần đó, ngang qua thì chỉ thấy có vài vệ sĩ đứng ở trước cổng

Từ xa chợt có tiếng va chạm, hình như là xe mô tô va phải ai đó. Lục Thần thấy vậy liền chạy đến xem thì phát hiện ra đó chính là Ngải My

"Tiểu thư?"

Không biết tại sao cô lại ở nơi này, nhưng tình trạng bây giờ của cô vô cùng tồi tệ. Túi xách thì bị giật mất, còn bị kéo ngã ra làm động thai. Nét mặt cô nhăn nhó trông đau đớn vô cùng

"Cứu..c..cứu"...

Tình hình này mình không thể gọi cho thiếu gia được, sẽ hỏng chuyện mất.

Lục Thần bế cô lên trên xe chạy đi rồi gọi cho Dieo

"Alo! Anh Dieo! Tôi vừa gặp tiểu thư bị ngã trên đường động thai rồi, anh mau đến bệnh viện nhanh đi!"

Dieo nhận được điện thoại liền lật đật chạy ra xe

"Được được! Mà tiểu thư là ai vậy?"

"Là bạn gái của thiếu gia nhà tôi?

"Hả? Cái gì? Tôi tới ngay!"

...

Bầu không khí căng thẳng hơn hết. Cả hai đều đã tiến vào trong nhà hoang, đứng đợi là một tên bặm trợn xâm trổ khắp người cùng đám đàn em cầm toàn mã tấu.

"Hàng đâu?"

Vương Hoài Đức hung hăng hỏi hắn ta. Hắn ta đi đến gần, nhếch môi lườm anh ta một cái rồi nói

"Một tay giao tiền một tay giao hàng! Nếu được..thì giao luôn cô em này!"

Hắn ta để ý đến Hải Anh đang đứng phía sau, liền cười đểu đưa tay quệt miệng một cái. Cô ta không dám làm liều chỉ trừng mắt nhìn. Vương Hoài Đức hơi nghiêng mặt nhìn cô ta gật đầu,lập tức va li tiền được đưa cho anh ta. Để đảm bảo cẩn thận hơn, anh ta đưa tay ngăn không cho cô ta đưa tiền rồi nhìn tên xăm trổ nghiêm giọng

"Kiểm tra hàng trước"

"Được thôi! Chúng ta cùng nhau kiểm tra"

Cả va li tiền và va li hàng đều được mở ra. Lúc này đây, tiếng còi xe cảnh sát vang lên inh ỏi làm cả đám bọn chúng hốt hoảng táng loạn

"Ai đã báo cảnh sát?"

"Là ai?"

Vương Hoài Đức nhìn sang Hải Anh với ánh mắt đầy lửa giận, trán nổi gân xanh hỏi

"Chuyện này là sao hả?"

"Tôi....tôi không biết"

Anh ta cầm theo va li tiền dắt tay Hải Anh chạy lên sân thượng, đã đến lúc Hạo Thiên và cảnh sát cùng nhau hợp tác bắt lấy bọn họ.

Ở bệnh viện, sau khi Lục Thần đưa Ngải My vào phòng cấp cứu thì Dieo cũng chạy đến. Anh ta lập tức thay đồ rồi chạy vào phòng, được một lúc sau thì lại đi ra

"Dieo? Tình hình...tình hình tiểu thư thế nào rồi?"

Dieo từ trong phòng cấp cứu đi ra nói

"Tình hình này có thể sẽ sinh non! Nhưng yên tâm, thai nhi dù gì cũng đã được 6 tháng rưỡi rồi, không nguy hiểm lắm đâu! Tôi sẽ giúp cô ấy!"

Lục Thần toát mồ hôi lạnh, cả khuôn mặt lẫn áo đều thấm mồ hôi

"Làm phiền anh, nhất định phải giúp họ mẹ tròn con vuông, thiếu gia vẫn đang rất mong chờ được gặp cô ấy!"

Dieo nhìn anh ta đầy kiên định gật đầu rồi đi vào bên trong. Ngải My ở trên giường sinh trải qua những cơn đau đớn rụng rời chân tay,cô siết chặt lấy hai bên thành giường, trán đẫm mồ hôi

"Hưmmm...Đau..đ..đau quá!"

Anh ta đứng ở đối diện cô, trong lòng vừa hồi hộp vừa lo lắng, không biết tình hình ở nhà hoang thế nào rồi. Bên ngoài có thêm người hỗ trợ chạy vào, có cả Ellina

"E.. Ellina?"

"Ngải My? Cậu...cậu làm sao vậy? Vẫn chưa đến ngày sinh mà?"

Dieo đứng cạnh kể lại tình hình rồi cả hai bắt đầu giúp Ngải My trợ sinh. Nhìn cô trải qua những cơn đau đớn, lòng anh ta chợt có chút thắt lại. Những lúc như thế này, lẽ ra người ở bên cạnh phải là Hạo Thiên mới phải, đằng này anh lại chẳng hay biết gì, lại còn một mình dấn thân vào nguy hiểm

"Ahhhh...ư"...

"Ngải My, cố lên! Thả lỏng đi!"

"Ngải My cô nghe cho rõ đây, cô và đứa trẻ nhất định phải bình an vô sự. Hạo Thiên, thằng bạn ngốc đó của tôi đã dùng mọi cách để bảo vệ cô rồi, nên cô nhất định phải không sao. Cô đã rõ chưa?"

Trong sự mê man của cơn đau, Ngải My chợt nghe thấy những lời nói này của Dieo. Cô cố gắng dùng sức, đầu hơi ngẩng lên

"Anh...nói..sao?"

"Tôi nói cô nghe không hiểu hay sao? Cậu ấy vì muốn đổi lại bình yên cho cô mà chấp nhận bị cô hiểu lầm qua lại với Hải Anh, chấp nhận ôm hết đau khổ về mình"...

Nghe những lời này, cô lại cản thấy mình đau hơn rất nhiều, rất nhiều nỗi đau đều đặt trên người cô, trong lòng cô, trong tim của cô. Ellina đứng bên cạnh cứ nghĩ anh ta ăn nói linh tinh nên liền quát

"Anh im lặng tập trung chuyên môn đi được không hả?"

Ngải My lại khổ sở kêu lên một tiếng. Dieo vẫn không thể ngừng lại, anh vừa tập trung vừa nói

"Cô thì biết cái gì? Hạo Thiên vốn không hề qua lại với Hải Anh, tất cả chỉ là vì muốn vạch trần chuyện buôn hàng trắng của cô ta và Vương Hoài Đức mà thôi. Cậu ấy đã khổ sở thế nào cô có biết không vậy? Cô chỉ biết hiểu lầm cậu ấy mà thôi, cậu ấy hi sinh nhiều như vậy cũng là vì cô là vì cô mà thôi"

Là trái tim bồi hồi không dứt

Là thiếu sót không thể ngăn cản bước chân tiếp tục

Nơi đây vắng bóng em

Chẳng còn lưu luyến những cánh hoa sớm nở tối tàn

Trong những cơn đau ấy, tim cô lại cảm giác như bị bủa vây bởi ngàn nỗi đau khác nữa, nước mắt vô thức lăn dài, nhưng đôi môi run rẩy ấy không thể thốt lên được lời nào.

[..]

Tại khu nhà hoang, Vương Hoài Đức dẫn Hải Anh lên đến sân thượng thì đã là đường cùng. Từ phía sau, Hạo Thiên cầm súng cùng rất nhiều cảnh sát tiến tới, anh lớn giọng nói

"Đầu hàng đi! Các người không thoát được đâu?"

Vương Hoài Đức nhìn thấy anh, vừa sốc lại vừa nổi cơn cuồng phong, anh ta nghiến răng trừng mắt

"Thì ra là mày"

Người bất ngờ nhất có lẽ là Hải Anh, nhìn thấy anh cầm súng chìa về phía mình, cô ta như chết lặng, có lẽ đây mới là cú sốc lớn nhất mà cô ta từng trải qua. Thật không ngờ cuối cùng cô ta lại bị phản bội thế này, quả nhiên là một cú lừa đau đớn

"Hạo... Thiên? Là anh sao?"

"Bất ngờ lắm phải không, Hải Anh?"

Nghĩ đến đây Vương Hoài Đức lại càng thấy giận hơn, anh ta quay sang đẩy Hải Anh lùi ra sau vài bước rồi quát

"Khốn kiếp! Tôi đã cảnh cáo cô rồi mà, sao cô không nghe tôi hả? Bây giờ cô thấy chưa, thấy chưa?"

Trời về đêm thì càng lạnh lẽo, Hải Anh mặc cho anh ta có xô đẩy thế nào thì vẫn đứng trơ trọi ra đó, dường như cũng đã hiểu cảm giác đau đớn là gì. Cô ta không quan tâm những cây súng vẫn đang chìa về phía mình, bước đến gần chỗ anh hỏi

"Vậy ra anh đã lừa em sao?"

Hạo Thiên trên tay vẫn cầm chắc súng chìa về phía cô ta, ánh mắt của anh lúc này chỉ có sự lạnh lùng và tàn nhẫn vô hạn

"Đó không phải lừa, vì vốn dĩ ngay từ đầu tôi không yêu cô, đã rõ chưa?"

Câu nói ấy thốt ra từ miệng anh nhẹ tựa lông hồng, vốn dĩ đã không yêu thì không thể nào tồn tại sự lừa dối được. Chẳng qua anh chỉ lợi dụng cô ta, như cái cách mà cô ta lợi dụng Ngải My để khiến anh từ bỏ cô ấy mà thôi, đều như nhau cả. Hải Anh như suy sụp hoàn toàn, nước mắt lăn dài trên gò má, đôi môi run bần bật. Thì ra đây chính là cách trả thù trong tình yêu, một mùi vị cay đắng khó quên. Ban đầu cô ta nghĩ mình như vậy là đã quá đủ nhẫn tâm quá đủ tàn nhẫn rồi, nhưng không ngờ anh lại còn tàn nhẫn hơn gấp trăm lần. Đó gọi là có vay thì có trả.

Một viên cảnh sát đứng sau lưng Hạo Thiên tiến lên vài bước, hô to

"Vương Hoài Đức! Hải Anh! Cảnh sát đã bao vây toàn bộ khu vực này rồi, các người hãy mau chóng đầu hàng để nhận lấy sự khoan hồng của pháp luật"

Hải Anh đánh mắt nhìn anh, không một cái nhìn lại, tất cả đều lạnh lùng. Trong đầu cô ta hiện lên những hồi ức vui vẻ của ngày trước. Đã không thể quay lại được nữa, dù cho đó có là tình bạn đơn thuần. Cô ta đã đi quá xa rồi

"Tôi thì cần gì khoan hồng, trong khi anh ta đã đưa ra cho tôi bản án tử chứ?"

Cô ta bất giác đi lùi ra sau, đến khi đế giày chạm phải ngưỡng giới hạn của sân thượng lầu 3. Tất cả đều có chút hoang mang, Hạo Thiên cùng nhóm cảnh sát đi lùi lại, anh lên tiếng

"Hải Anh! Cô hãy mau đầu hàng đi!"

"Trả lời em, anh chưa từng yêu em đúng không?"

"Phải"

"Anh chưa từng yêu em như cái cách mà anh yêu cô ta, đúng không?"

Anh nhìn thẳng vào mắt cô ta, lạnh lùng dứt khoát buông lời

"Phải"




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện