Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em

Chương 4


trước sau

Advertisement


Nói xong cô liền trực tiếp mở cửa xe và rời đi, Đoạn Kim Thần không còn ngăn cô lại nữa, nhìn vào bóng dáng mảnh mai phía trước qua cửa sổ, khuôn mặt đẹp trai khẽ cau lại.

Một lúc sau anh ta thu hồi lại tầm mắt, vứt điếu thuốc trong tay đi và lái xe rời khỏi.

Đường Hoan bước vào căn hộ, cô ngồi bệt xuống đất, khóc không thành tiếng.

Người đàn ông yêu thương, chiều chuộng cô trước đây trong chớp mắt trở thành người làm tổn thương cô nhiều nhất, phản bội cô nhiều nhất và kết hôn với người phụ nữ mà cô ghét nhất!
Cô sẽ không bao giờ quên Đường Kha Thành và Lê Mỹ Mỹ đã ép chết mẹ cô, đến hôm nay Đoạn Lâm Phong lại thông đồng với Đường Vãn Tình, cặp tra nam tiện nữ đó, cô nhất định sẽ không tha cho bọn họ!
Chằng mấy chốc trời đã tối, cô cũng đã suy sụp cả một buổi chiều.

Đường Hoan điều chỉnh lại tâm trạng, ngay khi cô vừa đứng dậy thì bên ngoài có tiếng gõ cửa, cô bước tới mở cửa, người đứng ngoài cửa chính là chú rể của ngày hôm nay – Đoạn Lâm Phong!
Đường Hoan lạnh lùng đóng cửa, nhưng bị Đoạn Lâm Phong chặn lại, anh ta xông vào và nhìn chằm chằm vào Đường Hoan với khuôn mặt phiền muộn: “Tại sao em lại ở bên Đoạn Kim Thần?”
Câu hỏi đó khiến Đường Hoan cảm thấy vô cùng nực cười.


Cô cười lạnh nhìn anh ta: “Nếu như tôi nhớ không nhầm, hôm nay chính là đêm động phòng của anh, tại sao lại nhẫn tâm bỏ mặc cô dâu chạy đến chỗ của tôi rồi? Lẽ nào cô dâu không đủ quyến rũ sao? Anh đến đây để tìm sự kích thích sao?”
Sắc mặt Đoạn Lâm Phong chợt thay đổi, hai tay ôm chặt lấy vai Đường Hoan, đáy mắt lộ ra một tình cảm sâu sắc: “Hoan Hoan, anh chỉ muốn nói với em, em hãy tránh xa Đoạn Kim Thần ra, anh ta không phải người mà em có thể động vào, nếu như em….


“Đoạn Lâm Phong, đủ rồi!” Đường Hoan tức giận hét lên, không chút do dự tát vào mặt Đoạn Lâm Phong.

Cô không hiểu, người đàn ông ban ngày còn đối xử lạnh nhạt thờ ơ với cô, lúc này lại trở nên thâm tình như vậy, dường như anh ta của trước đó và anh ta của bây giờ chỉ khiến cô cảm thấy kinh tởm và căm hận!
“Đoạn Lâm Phong tôi nói cho anh biết, việc mà tôi hối hận nhất trong cuộc đời này chính là quen biết một kẻ khốn nạn như anh!
Đoạn Kim Thần chỗ nào cũng tốt hơn anh, tôi muốn ở bên anh ấy và chính là muốn làm chị dâu của anh, tôi muốn cả đời này đối đầu với anh!”
Cô mở cửa ra, lạnh lùng trừng mắt với anh ta: “Nếu không có chuyện gì thì cút ngay cho tôi, về mà ở cùng với cô dâu của anh!”
Đoạn Lâm Phong đột nhiên ôm chầm lấy Đường Hoan khiến cô không thể thở nổi.

Anh ta vội vàng nói: “Hoan Hoan, em đừng nói những lời tức giận, lấy Đường Vãn Tình là sự lựa chọn bất đắc dĩ của anh, anh vẫn yêu em, chỉ cần em ở bên anh, anh nhất định sẽ bảo vệ em.


Yêu cô? Bảo vệ cô sao?
Đường Hoan suýt chút nữa thì bật cười, cô giẫm lên chân của Đoạn Lâm Phong và đẩy anh ta ra: “Anh lấy kẻ thù của tôi, còn muốn tôi đi theo anh, sao anh không đi chết đi!”
Nói xong Đường Hoan còn muốn đá anh ta ra ngoài.

Ai ngờ Đoạn Lâm Phong lại đưa tay ra ôm lấy Đường Hoan một lần nữa, anh hôn mạnh vào môi cô và dùng tay kéo quần áo của cô xuống.

Đường Hoan nhất thời hốt hoảng, hai tay đánh mạnh vào lưng của anh ta, không ngừng chửi rủa: “Đoạn Lâm Phong, nếu anh dám động vào người tôi, hôm nay tôi nhất định sẽ giết chết anh!”
Đoạn Lâm Phong rất quyết liệt: “Cho dù phải đi, anh cũng muốn làm với em rồi mới đi, để Đoạn Kim Thần phải nhận lấy một món hàng đã bị anh chơi đùa!”
Lời vừa dứt động tác của anh ta lại càng tàn bạo hơn, Đường Hoan cố gắng giãy dụa, nhưng không thể chống lại được sức mạnh của Đoạn Lâm Phong, cuối cùng anh ta đẩy cô áp vào tường và tách hai chân của cô ra….

Khi cô đã hoàn toàn từ bỏ chống cự thì lực nặng đè trên người đột nhiên biến mất, tiếp theo một tiếng ầm lớn vang lên.


Đường Hoan sửng sốt, trừng mắt nhìn vào Đoạn Kim Thần, người đột nhiên xuất hiện, anh ta hạ gục Đoạn Lâm Phong và trực tiếp đá ra ngoài, sau đó đóng sầm cửa lại.

Một loạt các động tác được thực hiện rất trơn tru.

Bên ngoài truyền đến tiếng mắng chửi của Đoạn Lâm Phong, một lúc sau thì không còn âm thanh nào nữa, có lẽ là anh ta cảm thấy mất mặt nên đã bỏ đi.

Đường Hoan nhìn cảnh tượng này, cô ngây ra một lúc sau đó mới lấy lại tinh thần: “Sao anh lại biết nhà em?”
Hình như anh ta chỉ đưa cô đến dưới lầu.

Đoạn Kim Thần liếc nhìn cơ thể gần như trần trụi của cô, đôi mắt nóng bỏng đó khiến Đường Hoan đột nhiên hồi phục lại tinh thần, lúc này cô mới nhận ra quần áo của mình đã bị tên khốn Đoạn Lâm Phong xé nát gần hết.

Cô né tránh ánh mắt tinh nghịch của Đoạn Kim Thần, không kịp nói câu nào liền hoảng loạn nhặt quần áo lên và chạy vào phòng thay quần áo.

Nhìn vào cánh tay bị lộ ra ngoài của mình, nghĩ lại những chuyện vừa xảy ra bây giờ cô vẫn cảm thấy kinh hoàng, nếu như không có sự xuất hiện của Đoạn Kim Thần, thì e rằng cô đã bị tên khốn kia cưỡng đoạt rồi.

Sau thi thay quần áo xong, cô mở cửa ra và nhìn người đàn ông đang đứng bên cửa sổ, bộ quần áo ở nhà tôn lên dáng người cao lớn của người đàn ông, tấm lưng cô độc và kiêu ngạo để lộ ra một khí chất cao quý và thần bí.

Đường Hoan chưa bao giờ nghĩ rằng, có một ngày cô và người đàn ông này sẽ cùng xuất hiện một chỗ, hơn nữa lại xuất hiện hết lần này đến lần khác.


Đoạn Kim Thần quay người lại, ngón tay thon dài gảy tàn thuốc, khóe môi lộ ý cười: “Anh lại cứu em thêm một lần, em định báo đáp anh thế nào đây?”
Đường Hoan cúi đầu, trong lòng có chút hỗn độn: “Em chỉ có thể nói với anh một tiếng cảm ơn.


Đoạn Kim Thần bước đến chỗ Đường Hoan, dùng tay giữ lấy cằm cô, buộc cô phải ngầng đầu lên.

Nhìn vào khuôn mặt tái nhợt và xinh đẹp của cô, anh thốt lên: “Không, em còn một cách khác để cảm ơn anh, đó là – gả cho anh.


Đường Hoan có chút khó chịu, cô cau mày: “Không được…ưm”
Lời còn chưa nói hết, Đoạn Kim Thần đã kéo cô vào lòng, tay giữ chặt lấy cổ cô và hôn trực tiếp lên môi cô.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện