Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em

Sự Tức Giận Khó Hiểu


trước sau

Advertisement


Ngẩng đầu lên nhìn vào góc nghiêng và đôi môi mím chặt của Đoạn Kim Thần, Đường Hoan nghĩ trong lòng, thật ra con người anh không xấu, mặc dù đôi khi luôn tỏ ra lạnh lùng, nhưng khi cô gặp khó khăn, anh luôn xuất hiện đúng lúc, chí ít, anh không bỏ lại cô một mình ở đó để người ta tùy ý bắt nạt cô không phải sao?
Đoạn Kim Thần bế Đường Hoan suốt quãng đường ra xe mà không nói lời nào.

Đường Hoan cũng không muốn chọc giận anh nên lặng lẽ ngồi xuống, hai tay ôm lấy người.

Hạt mưa đập vào cửa sổ xe, nước mưa chảy dọc xuống dưới dần dần làm mờ tầm nhìn và khung cảnh bên ngoài cũng trở nên mờ ảo.

Cơn gió thổi qua khe cửa sổ, Đường Hoan đột nhiên run rẩy co vai lại, một cử động nhỏ nhưng lại rơi vào mắt của Đoạn Kim Thần.

“Lạnh thì lại gần đây.

” Vừa nói anh vừa đưa tay ra nắm lấy cổ tay cô.

Cơ thể cô khẽ trượt, liền dựa sát vào lồng ngực anh, bên tai vang lên tiếng tim đập mạnh mẽ mà có lực của anh.

Chiếc xe xuyên qua màn mưa, chạy thẳng về Vịnh Repulse.

Đường Hoan muốn đi mở cửa nhưng bị Đoạn Kim Thần kéo lại, cô còn chưa kịp hỏi thì một giọng nói từ tính của anh vang lên bên tai: “Em vội vàng thế để làm gì?”
“Không xuống xe chẳng lẽ qua đêm ở đây luôn sao?” Đường Hoan cố gắng gượng dậy, nhưng bị Đoạn Kim Thần giữ chặt.

Đoạn Kim Thần nhíu mày và không trả lời, cho đến khi trợ lý cầm một chiếc ô đi ra và mở cửa xe ra, anh mới buông tay.

Đường Hoan bị anh bế ra khỏi xe, người trợ lý che ô cho hai người.

Đối mặt với sự thay đổi đột ngột của anh, Đường Hoan thực sự có chút không kịp phản ứng.

Không phải trước đó họ vẫn lời mặn lời nhạt châm chọc đối phương hay sao?
Cơn gió lạnh kèm theo mưa thổi đến, cô vô thức nép sát vào vòng tay của Đoạn Kim Thần, tiếng bước chân của anh hòa lẫn với tiếng mưa, giòn giã và dễ chịu, nghe cực kỳ thoải mái.

Lúc này, giọng nói của Đoạn Kim Thần đột nhiên vang lên bên tai, anh nói: “Em không được ốm đâu đó, nếu như bị ốm, vậy thì anh sẽ mất đi rất nhiều phúc lợi.


“Anh yên tâm, cơ thể em rất khỏe mạnh.

” Cô biết mà, cô còn nghĩ rằng anh đột nhiên thay đổi tính cách.

“Vừa hay, chúng ta có thể cùng nhau du ngoạn trên mây.

” Đoạn Kim Thần nhướn mày, đôi mắt thoáng qua một chút vui tươi.

“Sao anh có thể bẻ lái nhanh như vậy!” Đường Hoan nghiến răng, ngay từ đầu người này đã đua xe rồi?
“Nhanh một chút rất tốt mà, lẽ nào em muốn chậm sao?”
“….

.



Haiz, quả nhiên là không thể nhìn tướng mạo, bề ngoài trông có vẻ hời hợt, nhưng bên trong thì đen hơn cả mực, không biết tại sao lại có nhiều phụ nữ thích anh như vậy?
Người trợ lý che ô cho họ khẽ giật khóe môi, bộ phận của anh ta đã phải chịu rất nhiều thiệt hại, anh ta phải làm việc vất vả, đã thế lại còn phải ăn cẩu lương.

Tổng tài đúng là tổng tài mà, nói chuyện đều vô cùng khí phách.

Bế Đường Hoan lên phòng ngủ rồi thả cô xuống đất, Đường Hoan lập tức đẩy Đoạn Kim Thần ra.

“Anh có thể biết xấu hổ một chút không? Nghỉ ngơi sớm đi.


Đoạn Kim Thần nhìn thẳng vào mắt cô và khẽ nhướn mày: “Em yên tâm, mỗi tháng sẽ có mấy ngày nghỉ, nhưng tối nay, vẫn phải mất chút sức mới được.


“Không cần! Anh hãy nghỉ ngơi nhiều một chút!” Đường Hoan nói xong liền quay người đi, nhưng không ngờ lại bị anh giữ tay lại, do đi nhanh quá và bị kéo lại, cô liền ngã về sau, cả người ngã vào lồng ngực mạnh mẽ của người đàn ông.

“Khẩu thị tâm phi.


“….

.


Hai má Đường Hoan đỏ lên, cô căn bản không phải là đối thủ của anh, nếu tiếp tục nói chuyện với anh cô sẽ bị thiệt, cô lườm anh rồi giãy dụa.

Cô thề rằng, sau này cô sẽ không bao giờ trêu chọc anh nữa, Đoạn Kim Thần chính là một chiến binh trong bầy sói, vừa nghĩ đến đây, đôi môi đã bị anh hôn lên.

“Ưm….

” Đường Hoan mở to mắt, hai tay áp lên ngực anh, cô liều mạng giãy dụa, nhưng cuối cùng không có kết quả.

Trong lúc Đường Hoan đang ý loạn tình mê, đột nhiên có một giọng nói xấu xa vang lên: “Nhìn em hưởng thụ chưa kìa.


“….

.


Đường Hoan đỏ mặt, chết tiệt sao cô lại có phản ứng chứ? Cô đẩy anh ta rồi chạy như bay.

Anh chính là cố ý !
Chẳng mấy chốc, đường Hoan đã làm việc ở Đoạn Thị được nửa tháng, mỗi ngày đều chịu một chút hoạnh họe của giám đốc thành ra không còn thấy lạ nữa.

Lúc này, Đường Hoan đang ngồi trong phòng họp, lắng nghe giám đốc bộ phận sắp xếp tiệc chiêu đãi nhân viên hàng năm của công ty.


“Tối mai sẽ là buổi tiếp đón thường niên của công ty, lần này chúng ta sẽ mời những đối tác của công ty và các CEO của tập đoàn, Đường Hoan nếu như cô mới đến công ty chưa lâu, vậy thì lần này tôi sẽ giao cho cô việc tiếp đón các sếp, trước nay tôi đều thích nâng đỡ người mới, nên đừng nói là tôi không cho cô cơ hội thể hiện đấy nhé.


“….

.


“Tôi hiểu rồi.

” Đường Hoan gật đầu, đây đâu phải là cho cô cơ hội thể hiện mà là cố ý làm khó cô.

“Được, vậy bây giờ hãy ra ngoài làm việc, hãy nhớ ngày mai phải chuẩn bị thật tốt.

” Nói xong, cô ta cầm tài liệu lên và rời đi một cách kiêu ngạo.

Nhìn bóng dáng giám đốc đã đi xa, Đường Hoan có chút không nói nên lời, cô ta rõ ràng là đang cố tình làm khó cô, rõ ràng trong bữa tiệc sẽ có người chuyên phụ trách mảng này, nhưng cô ta vẫn chỉ đích danh cô phụ trách.

Sau cuộc họp, Đường Hoan vừa trở lại văn phòng và ngồi xuống ghế thì giám đốc đột nhiên quay lại.

“Bụp” một tiếng, Đường Hoan ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy gương mặt với lớp trang điểm dày cộp của giám đốc.

“Cô hãy mang tập tài liệu này đến văn phòng CEO, tài liệu khẩn cấp đó.

” Nói xong liền quay người rời đi.

Đường Hoan chớp mắt, văn phòng CEO? Đó không phải chỗ của Đoạn Kim Thần sao?
Nghĩ đến việc kể từ khi cô bước chân vào Đoạn Thị đến nay, mặc dù làm việc trong cùng một công ty, nhưng lúc làm việc, một nhân viên nhỏ bé như cô không cần phải trực tiếp đi đưa tài liệu.

Nhưng hôm nay lại bảo cô đi đưa tài liệu….

.

Dù sao trong công ty cũng không có ai biết cô, đi đưa nó cũng được, Đường Hoan cầm tài liệu lên và đi về phía thang máy.

Đến cửa văn phòng CEO, cô đưa tài liệu cho thư ký.

“Xin chào, tập tài liệu này cần chữ ký của Tổng giám đốc, phiền cô hãy mang vào trong.


“Là Đường Hoan phải không?”
Đường Hoan gật đầu: “Là tôi.



“Cô hãy trực tiếp cầm tài liệu vào trong đi.


Nói xong, cô ấy liền đứng dậy khỏi ghế và gõ cửa, nghe thấy bên trong có âm thanh mới đẩy cửa ra.

Đường Hoan ngập ngừng một chút, không biết Đoạn Kim Thần lại muốn làm

Advertisement
cái gì, nhưng vẫn cầm tài liệu đi vào.

Khi Đường Hoan bước vào văn phòng, cảm giác đầu tiên đó là lạnh.

Trong văn phòng đều được trang trí bằng các gam màu lạnh lùng, phong cách đen trắng xám này rất phù hợp với tính cách của Đoạn Kim Thần.

Cô ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Đoạn Kim Thần đang ngồi ở bàn làm việc, lúc này anh đang cúi đầu, trên cơ thể tỏa ra một hơi thở lạnh lẽo.

Quả thực là người đàn ông đang nghiêm túc làm việc là hấp dẫn nhất, Đường Hoan lẩm bẩm vài câu trong lòng rồi bước đến trước mặt anh.

“Đoạn…Tổng giám đốc, xin anh hãy ký tên, tài liệu khẩn cấp.

” Cái tên Đoạn Kim Thần suýt chút nữa thoát ra khỏi miệng cô, cô sợ tới nỗi vội vàng thay đổi, cô không muốn anh tìm thấy lý do gì để chế giễu cô.

Đoạn Kim Thần hơi ngẩng đầu lên, anh liếc nhìn cô nhưng lại im lặng không lên tiếng.

“Tổng giám đốc?” Đường Hoan đưa tài liệu đến trước mặt anh và gọi lại một lần nữa.

Cứ như vậy gọi liên tục ba bốn lần, Đoạn Kim Thần đều không phản ứng gì, Đường Hoan nghiến răng: “Tổng giám đốc, tài liệu này cần chữ ký của anh, một lát nữa xong việc phiền anh hãy ký nó, nếu như không còn việc gì, tôi không quấy rầy anh làm việc nữa.


Nói xong, Đường Hoan đang định quay người đi ra ngoài thì không ngờ Đoạn Kim Thần đang im lặng bỗng nhiên lên tiếng.

“Đợi đã.


Lời vừa dứt, bước chân Đường Hoan cũng dừng lại, cô hít một hơi thật sâu và quay lại nhìn anh: “Tổng giám đốc còn muốn dặn dò gì sao?”
“Công việc thế nào?” Đôi môi khẽ mở, đáy mắt anh lóe lên một tia chế nhạo.

“Tôi sẽ tận tâm làm việc.

” Đường Hoan mở miệng nói một cách công sự hóa: “Nếu như bây giờ Tổng giám đốc không bận, xin anh hãy ký tên cho.


Đoạn Kim Thần không thèm liếc nhìn tập tài liệu và vẫy tay với Đường Hoan: “Lại đây.


Đường Hoan nhìn anh với vẻ mặt cảnh giác, không biết anh lại muốn làm gì: “Tổng giám đốc, tôi đứng đây là được rồi, có chuyện gì thì anh cứ nói, bây giờ đang trong thời gian làm việc.


Hàm ý của câu nói là hai người bây giờ là mối quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới, không phải ở nhà.

“Em còn để ý đến chuyện này sao?” Khóe môi Đoạn Kim Thần khẽ cong lên, khiến trái tim Đường Hoan đánh rơi một nhịp.

Ánh mắt cô lấp lánh và nhỏ giọng nói: “Đoạn Thị là một tập đoàn coi trọng đến hiệu quả công việc, Tổng giám đốc vẫn nên tranh thủ ký đi! Nếu để muộn, đến lúc đó công ty phải chịu thiệt hại thì không hay đâu.



Đoạn Kim Thần vẫn ngồi yên bất động, trong lòng Đường Hoan có chút tức giận, thấy anh không động đậy cô đưa tay ra định lấy lại tập tài liệu, nhưng cổ tay bất ngờ bị anh nắm chặt.

Cô khẽ ngước mắt lên và giận dữ rút tay ra: “Đoạn Kim Thần, anh muốn làm….

.


“A….

.


Đường Hoan vẫn chưa nói xong, đột nhiên bị anh kéo mạnh một cái, nhất thời mất trọng tâm và ngã vào vòng tay của Đoạn Kim Thần.

“Anh nói chuyện không bao giờ muốn nhắc lại lần thứ hai.

” Đoạn Kim Thần vươn tay siết lấy chiếc cằm mịn màng của cô, đôi mắt anh sâu thẳm.

“Bỏ em ra, anh là đồ lưu manh.


“Lưu manh?” Đoạn Kim Thần mỉm cười và cúi xuống bế cô dậy.

“A…” Hai tay cô vô thức ôm lấy cổ anh, trái tim đập liên hồi.

Khi cô chưa kịp phản ứng lại đã bị anh đặt xuống sofa, cô lập tức có ý thức trở lại: “Đoạn Kim Thần, anh đừng làm loạn nhé!”
Đường Hoan lo lắng, bây giờ đang ở công ty, con người này có biết xấu hổ không đó?
“Làm loạn” Đoạn Kim Thần nói rồi liền đưa tay ra vuốt eo cô: “Thế này sao?”
“Không được!” Đường Hoan hét lên, cho dù họ là vợ chồng, nhưng anh cũng không được động tay động chân với cô ở nơi như thế này.

Cô đưa tay ra đẩy Đoạn Kim Thần đang chèn ép lên cơ thể mình với vẻ mặt hốt hoảng.

“Em đến đây không phải muốn như vậy sao?”
“Em chỉ đơn giản là đến đưa tài liệu!” Câu nói này như kiểu bảo cô cố ý đến đây quyến rũ anh vậy, anh dựa vào đâu mà sỉ nhục cô?
Càng nghĩ càng tức, cô càng giãy dụa mạnh hơn, liên tục đánh lên người anh.

Đoạn Kim Thần tức giận nhìn cô: “Đường Hoan.


Lần đầu tiên nhìn thấy Đường Hoan bài xích như vậy, lẽ nào trong lòng cô vẫn nhớ đến cái tên Giang Chi Thịnh đó sao? Nếu như là anh ta, cô có từ chối không?
Nghĩ lại chuyện trước đây cô và Giang Chi Thịnh ở hộp đêm, trong lòng anh có một sự tức giận không thể giải thích được, càng thiêu đốt càng cháy lớn hơn.

“Đoạn Kim Thần anh đừng gây chuyện nữa, đây là công ty đó!” Đường Hoan xoa dịu cảm xúc, cô thực sự không thể chấp nhận anh như thế này.

Cảm giác nhục nhã này khiến cô thực sự khó chịu! Rõ ràng đó là việc của công ty, tại sao lại nghĩ cô đến để dụ dỗ anh?
“Gây chuyện? Em thủ thân là vì Giang Chi Thịnh hay là vì Đoạn Lâm Phong?” Đoạn Kim Thần cười khẩy, anh đè cô trên ghế sofa và đưa tay cởi thắt lưng của cô ra, sự tức giận nhất thời khiến anh mất hết lý trí.

Rõ ràng đã gả cho anh rồi, nhưng lại muốn dây dưa không dứt với người đàn ông khác, căn bản là cô không coi anh ra gì.

Câu nói của Đoạn Kim Thần khiến Đường Hoan toàn thân cứng đờ, nghe anh nhắc đến Đoạn Lâm Phong, trong lòng cô cực kỳ tức giận.



Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện