Tổng Giám Đốc Yêu Em Đến Vĩnh Cửu

Chương 10 Ý đồ không trong sạch


trước sau

Advertisement

Chương 10 Ý đồ không trong sạch

 Hoàng Tuấn Khải ôm Kiều Nhã Linh bơi lên bờ, anh nhấc cô lên trước, sau đó mới lên sau. Kiều Nhã Linh vừa lên bờ liền nằm bò ra, mệt mỏi thở dốc. Quần áo trên người cô ướt sũng, người rét run cầm cập. Hoàng Tuấn Khải lại không có chút hề hấn gì, nhìn anh vẫn rất bình thản thong dong, khác hẳn bộ dạng chật vật của cô.

Hoàng Tuấn Khải nhìn dáng vẻ thở không ra hơi của cô, anh phê bình: “Em nên tập luyện thể thao nhiều vào, cố gắng học bơi nữa, yếu ớt như vậy đến lúc gặp chuyện gì thì biết làm thế nào.”

Kiều Nhã Linh khó nhọc mở mắt nhìn anh: “Không cần anh quản”  Hoàng Tuấn Khải không buồn nhiều lời với cô nữa, cả người anh nhớp nháp vô cùng khó chịu. Anh đang mặc bộ vest, nước thấm vào khiến bộ quần áo nặng trịch. Anh cởi áo khoác bên ngoài ra, sau đó cởi khuy áo trên chiếc áo sơ mi bên trong.

Kiều Nhã Linh không thấy tiếng động gì từ anh, hơi thắc mắc quay lại nhìn, liền bị cảnh tượng trước mặt làm cho hoảng hồn. Chiếc áo sơ mi trắng bó sát  lên người Hoàng Tuấn Khải trở nên trong suốt, có thể lờ mờ nhìn ra những mối

bụng như ẩn như hiện dưới lớp ảo. Bàn tay to lớn của anh lần cởi từng chiếc khuy, cơ ngực màu đồng rắn chắc rộng lớn của anh hiện ra. Anh cởi hẳn áo, vứt xuống đất, những đường nét mạnh mẽ nam tính của người đàn ông đập vào mắt Kiều Nhã Linh,

Hoàng Tuấn Khải vẫn thường xuyên tập thể thao, cho nên người anh vô cùng rắn rỏi, Cơ thể anh rất đẹp, tỉ lệ cân xứng, chân dài vai rộng, gương mặt lại đẹp như tạc, không khác như những người mẫu nam trong các tạp chí nổi tiếng. Nước trên tóc anh nhỏ từng giọt, chảy xuống ngực, xuống từng múi bụng, rồi biến mất nơi cạp quần.

Kiều Nhã Linh bị cảnh tưởng nóng bỏng này làm cho mơ màng. Cô nhìn chằm chằm vào người anh, giống như đang chiêm ngưỡng một tác phẩm nghệ thuật đặc sắc.

“Em nhìn gì?" Anh bất thình lình lên tiếng. Kiều Nhã Linh giật mình, bị anh bắt quả tang đang nhìn trộm, cô đỏ mặt nói: “Anh, anh, đồ không biết xấu hổ, anh cởi áo ra làm gì?"

Hoàng Tuấn Khải khó hiểu nhìn cô: “Em không thấy quần áo anh đã ướt cả rồi à, mặc vào rất khó chịu.”

Cô lắp bắp phản kháng: “Dù sao cũng không nên cởi đồ trước mặt người khác chứ!”

Anh cởi áo xong, sờ tay vào cạp quần, hình như muốn cởi nó ra nốt. Kiều  Nhã Linh hét lên, đứng dậy bỏ chạy. Chạy được mấy bước đã bị Hoàng Tuấn  Khải túm trở lại, anh nhìn gương mặt đỏ ứng của cô, buồn cười nói:

“Chạy gì mà chạy, cũng có phải lần đầu nhìn thấy đâu.” Thế cũng không có nghĩa là anh có thể cởi áo trước mặt tôi như vậy!”

Hoàng Tuấn Khải sở quần áo trên người cô: “Đồ của em cũng ướt hết rồi, mặc vào coi chừng nhiễm lạnh đấy”

 Cô bực bội tránh bàn tay đang sờ mó lung tung của anh, nói: “Thế thì sao, chẳng nhẽ tôi cũng cởi áo như anh à?

Hoàng Tuấn Khải cười cười: “Nên thế?

Kiều Nhã Linh giãy dụa muốn thoát khỏi tay anh, nhưng sức lực anh rất mạnh, cô chạy không nổi, Có xấu hổ che mặt lại, tức tối nói:

"Anh có thói quen cho người khác xem mình cởi đồ à? Chắc làm nhiều lần lắm rồi nên mới thành thạo như vậy nhỉ?

"Sao hả, em ghen à?" “Ai thèm ghen!” Hoàng Tuấn Khải điềm nhiên nói: “Có cởi cũng chỉ cởi cho em xem” "Anh... vô liêm sỉ!” Kiều Nhã Linh nghiến răng nghiến lợi nói:

"Anh mặc quần áo vào đi, giữa thanh thiên bạch nhật mà làm cái trò gì không biết! Có thân hình đẹp nên muốn khoe khoang với người khác chắc”

"À, thì ra em thấy thân hình anh quá gợi cảm nên không kìm lòng được à? Thể nào, có muốn thử chút không?  Kiều Nhã Linh bực bội gắt lên: “Có ma mới thèm!”

Hoàng Tuấn Khải xoay người cô lại, gạt tay cô đang che mặt ra. Kiều Nhã Linh vội vàng nhắm mắt lại. Hoàng Tuấn Khải bật cười, sao cô lại có thể đáng yêu như vậy kia chứ. Anh không kìm được suy nghĩ muốn chọc ghẹo cô.

“Đều đã ngủ với nhau cả rồi, còn chỗ nào trên người anh mà em không rõ nữa chứ?”

Anh cất giọng mờ ám, ghé sát vào tai cô nói.

Kiều Nhã Linh trừng mắt nhìn anh, khiêu khích nói: "Ồ, ý anh bảo là cái người thân hình xấu xí, thể lực yếu ớt, không có chút kỹ thuật đó hả?"

 Hoàng Tuấn Khải đen mặt, cô dám chê anh à? Anh kéo cô lại gần mình, da thịt nóng bỏng của anh dính vào người cô, đôi mắt đen như mực thâm thúy cuốn chặt cô.

"Thể lực yếu ớt? Không phải tối hôm đó có người rên rỉ không ngừng, còn cầu xin anh dừng lại à?"


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện