Tổng Giám Đốc Yêu Em Đến Vĩnh Cửu

Chương 7 Chế giễu


trước sau

Advertisement

Nói rồi anh thi cô ra, ngang nhiên khiêu khích nhìn cô. Kiều Nhã Linh tức giận quay người bỏ đi.

Vào nhà vệ sinh, Kiều Nhã Linh mục nước lên mặt, rửa trôi lớp son phấn dày đặc. Xong xuôi, cô thở dài, tựa người vào vách tường lạnh băng. Hoàng Tuấn Khải, người đàn ông này như một bóng ma đeo bám cô từ trong mộng đến ngoài thực. Trái tim cô đau nhói, cảm giác bức bối tràn đầy trong lồng ngực. Hôm nay thực sự đã có quá nhiều chuyện nảy ra, suýt bị cưỡng bức, lại gặp lại anh - người đàn ông cô hận vô cùng.

Rõ ràng rất hận anh, nhưng từng tế bào trong cơ thể vẫn còn in sâu những dấu ấn về anh, cũng phải thôi, cả thời thơ ấu đến khi trưởng thành của cô đều có hình bóng của anh, dù muốn gạt đi cũng không thể nào xóa hết. Kiều Nhã Linh bất lực ôm mặt, cô thật sự muốn khóc, nhưng rồi lại cố để nước mắt không rơi, Kiều Nhã Linh, mày phải mạnh mẽ lên, yếu đuối cho ai xem kia chử.

Kiều Nhã Linh đã ổn định lại tâm trạng, có bước ra ngoài, đi đến trung tâm hội trường. Vẫn còn khá sớm, cô quyết định bản nốt hàng của ngày mai, sau đó sẽ nghỉ ngơi một ngày. Cô quyết định không vào các phòng riêng để bán nữa, sự việc ngày hôm nay đã dọa sợ cô rồi. Cô sẽ mời mọc những người đang nhảy, mong sao bán hết để đi về.

 Như mọi lần Kiều Nhã Linh nhanh chóng bán được gần hết số hàng. Cô nghĩ ngày hôm nay như vậy là đủ rồi, cô dọn đồ đạc, quyết định đi về. Ra đến ngoài cửa club, cô bị một người đàn ông chặn lại. Kiều Nhã Linh giật mình lại lại, hoảng hốt nhìn người đàn ông kia.

Tên Hàn cười nửa miệng nhìn cô, cợt nhả vuốt má cô. “Thế nào, cô tưởng ngày hôm nay như vậy là xong rồi à?" Kiều Nhã Linh hất tay anh ta ra: "Anh muốn làm gì?"

Tên Hàn nhìn cô bằng ánh mắt thèm thuồng, anh ta túm lấy eo cô, gương mặt sứt sẹo áp sát mặt cô.

"Chuyện của chúng ta giờ mới bắt đầu thôi.” Cô giãy giụa thoát khỏi tay anh ta, cười lạnh: "Bị đánh chưa đủ à?"

Anh ta bật cười thích thủ: “Em nghĩ chủ tịch Hoàng sẽ lại xuất hiện giúp em. à? Lúc đó chỉ là em gặp may thôi, em cho rằng người như chủ tịch Hoàng sẽ để måt den em sao?"

Anh ta sờ vết thương trên mặt: “Đúng là bị đánh đau đấy, nên bây giờ anh sẽ tính hết cho em"

“Anh dám động đến tôi, tôi nhất định sẽ gọi cảnh sát!”

Tên Hàn như nghe được chuyện cười, anh ta cười ngặt nghẽo: “Em nghĩ cảnh sát sẽ nghe lời em ư, cải cảnh sát nghe theo, chính là tiền! Người không có quyền lực cũng không có ai để dựa dẫm như em có thể làm gì nói tôi nào? Đúng là một cô gái ngây thơ”

Kiều Nhã Linh nhếch miệng cười: “Không có luật pháp đúng không, vậy tôi chính là luật pháp đấy” Nói rồi cô thui vào bụng anh ta một cái, anh ta loạng choạng suýt ngã.

Tên Hàn bị cô đạp nổi điên lên, kéo tay cô định lôi cô đi, cô vùng vẫy đấy anh ta ra, Kiều Nhã Linh đấy anh ta ngã xuống, dùng túi xách nặng trịch đánh. liên tiếp lên người anh ta. Vì mới bị đánh tơi tả nên sức lực anh ta còn khá yếu, bị cô tấn công liên tục chỉ biết có người lại chịu đòn. Cô đánh chán rồi, đứng dậy thở hổn hển, đạp thêm một phát nữa vào chỗ hiểm của tên Hàn, khiến anh ta kêu lên thảm thiết.

"Lần sau gặp anh lần nào, tôi sẽ đạp cậu bé của anh lần đấy, cử cẩn thận."

Kiều Nhã Linh cầm túi sách, xoay người rời đi. Cô biết chắc loại người như tên Hàn sẽ không để mình yên, xem ra sau này có phải cẩn thận rồi.

Kiều Nhã Linh bước vào thang máy, ấn tầng 1. Cô thở dài một hơi thoải mái, cuối cùng cũng hết một ngày dài. Kiều Nhã Linh chăm chú đếm lại số bao cao su trong túi, còn rất ít, xem ra cô có thể nghỉ ngơi được rồi. Trong lúc cô đang không chú ý, cửa thang máy mở ra, một đôi mắt lạnh lùng nguy hiểm nhìn cô chằm chằm


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện