Tổng Giám Đốc Yêu Em Đến Vĩnh Cửu

Chương 7 Chế giễu


trước sau

Advertisement

Chương 7 Chế giễu

Tên Hàn sợ toát cả mồ hôi, rõ ràng Hoàng Tuấn Khải bày ra vẻ mặt xem thường Kiều Nhã Linh, nhưng khi anh ta nói xấu có thì anh lại vô cùng tức giận. Anh ta không hiểu gì nhưng cũng không dám ho he câu nào nữa, yên lặng ngồi một bên.

Kiều Nhã Linh nói đến hết cả hơi, Hoàng Tuấn Khải vẫn ngồi im không động đậy. Không biết có phải anh đang làm khó cô không, việc mua cho bao cao su này đối với anh dễ như trở bàn tay, nhưng anh nãy giờ cử dây dưa không dứt khoát. Kiều Nhã Linh đành cất lời.

“Chủ tịch Hoàng, anh thấy thế nào?"  Hoàng Tuấn Khải vẫn không nói gì, Kiều Nhã Linh hơi tức giận, nếu anh đã không muốn mua thì vừa nãy đừng có mà đồng ý. Nhưng vì anh là một khách hàng tiềm năng, nên cô đành nhẫn nhịn hạ mình nói: “Nếu anh vẫn chưa vừa lòng, bên tôi vẫn còn nhiều sản phẩm với mẫu mã khác, anh muốn xem thử không?”

“Được, lấy ra xem"

Kiều Nhã Linh lại tiếp tục nói một tràng dài, giới thiệu cặn kẽ đủ kiểu, nhưng anh vẫn không nói một lời. Cô bắt đầu chịu không nổi, cổ họng cô đã khô hết cả rồi, thái độ của anh đúng là khiến người khác bực mình.

“Chủ tịch Hoàng, rốt cuộc anh có định mua không đây?” Hoàng Tuấn Khải mỉm cười nói: “Việc gì phải vội vàng thế?" "Tôi đã giới thiệu hết nước hết cái rồi, chí ít anh cũng nên nói gì đi chứ!”

Hoàng Tuấn Khải vuốt cằm, ra vẻ thắc mắc: "Cô nói sản phẩm bên cô rất  tốt cũng chỉ là nói miệng, phải cho tôi thử thì mới biết thế nào được chứ!”.

Kiều Nhã Linh trừng mắt: "Anh... anh muốn thử kiểu gì đây? Chẳng nhẽ tôi gọi người đến cho anh thử à?”

Anh bật cười, nhìn cô tức đỏ mặt, càng vui vẻ nói: "Cần gì phải như thế, dù sao cũng là sản phẩm của công ty có mà, người bán hàng nên làm tròn trách nghiệm của mình mới đúng”

Anh đúng là vô liêm sỉ, Kiều Nhã Linh giận điên người. Bao năm không gặp, anh chẳng có gì thay đổi, chỉ có độ vô sỉ là tăng lên. Anh nói như thế chẳng nhẽ muốn cô ngủ với anh để cho anh thử sản phẩm à, anh nghĩ cô ngốc chác. Với lại cô đã trang điểm thành như vậy rồi mà anh vẫn có thể có suy nghĩ không trong sạch như vậy. Cô nhớ ngày xưa anh đâu có thể, luôn lãnh đạm thờ ơ với mọi chuyện, không bao giờ có chuyện đi chọc ghẹo con gái nhà người ta như bây giờ.

Chủ tịch Hoàng, anh vừa cứu tôi khỏi bị xâm hại, tôi vô cùng cảm kích, còn  cho rằng anh là một người tốt, không ngờ anh cũng chẳng khác gì những kẻ ngoài kia. Có những suy nghĩ và hành vi rác rưởi như vậy.”

Hoàng Tuấn Khải nhướn mày, cười nói: "Ý gì đây?" Kiều Nhã Linh siết chặt tay, kiên quyết nói.

“Dù tôi bán cao su, ra vào những nơi như club đi chăng nữa, nhưng tôi sẽ không bao giờ làm những chuyện bỉ ổi đó. Anh giúp tôi không có nghĩa là tôi phải lấy thân báo đáp, lên giường với anh! Anh không muốn mua sản phẩm của  tôi thì thôi, chứ xin anh đừng làm những trò khốn nạn thế."

Tên Hàn thấy cô ăn nói hỗn hào không kiêng dè ai, vì muốn lấy lòng Hoàng Tuấn Khải, cộng với việc không “chơi” được cô, anh ta bực bội đứng dậy chỉ thẳng vào mặt cô quát lên.

"Cô ăn nói cho cẩn thận, đừng có được đẳng chân lân đằng đầu. Cô tưởng mình là cải thá gì hả, hạng người như cô không có quyền lên tiếng, chủ tịch Hoàng nói sao thì cô nghe vậy đi! Dám lớn giọng như vậy, đúng là chán sống

rồi.”

 Kiều Nhã Linh vươn tay tát tên

Advertisement
Hàn một cái, cô dùng sức rất mạnh, khiến anh ta quay cả mặt sang một bên. Lồng ngực cô phập phồng vì tức giận, tên khốn ấy cô chưa ra tay đánh chết anh ta thì thôi, còn dám ở đây giở giọng trịnh thượng.

 Tên Hàn bị cô đảnh vô cùng nóng máu, anh ta đen mặt lao đến bóp mặt cô: "Con ranh này mày đúng là coi trời bằng vung! Xem tạo xử mày như nào!"

Cô không vùng vẫy, trừng mắt nhìn anh ta. Anh ta siết lấy cổ tay cô định lôi cô đi, Hoàng Tuấn Khải đột nhiên lên tiếng.

“Buông cô ấy ra" Giọng anh bình thản nhưng lại vô cùng cương quyết. "Chủ tịch Hoàng, nhưng cô ta.” “Buông!”

Tên Hàn bất đắc dĩ bỏ tay có ra, căm tức nhìn cô. Anh ta không hiểu sao Hoàng Tuấn Khải lại lên tiếng bênh vực Kiều Nhã Linh, anh ta nghe nói Hoàng Tuấn Khải không phải là kiểu người đam mê sắc đẹp. Trên thương trường cũng chẳng phải là người bênh vực giúp đỡ kẻ yếu, mà luôn lạnh lùng tàn nhẫn, không có lý nào lại thương hoa tiếc ngọc với Kiều Nhã Linh.

“Chủ tịch Hoàng, cô ta dám lên giọng với anh như vậy, đáng nhẽ phải dạy cho cô ta một bài học chứ.”

“Việc của tôi không cần cậu quản” Tên Hàn sợ sệt không dám họ he gì nữa, chỉ có thể không cam lòng nhìn cô. Hoàng Tuấn Khải cầm món đồ của cô lên, thờ ơ nhìn.

"Tôi đâu có bảo cô lên giường với tôi, tôi chỉ bảo cô làm sao để tôi tận mắt nhận thấy được công dụng của sản phẩm thôi, như là mở ra cho tôi xem. Cô chính là người có suy nghĩ đen tối, không phải tôi.”

“Anh..."

Anh rõ ràng đang cố ý chọc ghẹo cô, lại còn làm như mình là chính nhân quân tử. Cô bực bội thu hết bao cao su vào túi xách, lạnh nhạt nói.

 "Xin lỗi, sản phẩm công ty tôi người cao quý như chủ tịch Hoàng đây dùng không nổi, tôi xin phép"

Trước khi đi, Kiều Nhã Linh lấy từ trong túi một hộp bao cao su, mỉm cười xinh đẹp đưa cho Hoàng Tuấn Khải.

“Chủ tịch Hoàng, tôi có chút quà gửi tặng anh, coi như là kỷ niệm”

Hoàng Tuấn Khải nhíu mày nhìn hộp bao cao su có đưa, nghi hoặc không biết cô định làm gì đây. Kiều Nhã Linh dúi món đồ vào tay Hoàng Tuấn Khải, cười lịch sự nói.

 “Đây là sản phẩm tốt nhất chỗ tối, nhất định sẽ không làm anh thất vọng. Còn nữa,.." Cô tiến về phía anh, cúi đầu, thầm thì vào tai anh, "... nó là size nhỏ nhất đấy”

Kiều Nhã Linh đứng thẳng người lại, cười lịch sự.

“Ban nãy chủ tịch Hoàng hỏi anh nên dùng size nào phải không. Theo tôi thấy size này là hợp với anh nhất đó. Còn nếu như không vừa, anh hãy liên lạc đến công ty chúng tôi, nhất định chúng tôi sẽ làm kiểu nhỏ hơn cho anh."

 Mí mắt anh giật giật, cô đúng là không biết trời cao đất dày, dám chế giễu anh. Anh kéo cô lại, kề sát mặt mình vào mặt cô, hơi thở nam tính của anh bao trùm khắp không gian,

“Vừa hay không, tự em biết rõ”

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện