Tổng Giám Đốc, Người Ta Lại Chạy Mất Rồi

Cậu có quyền sao?


trước sau

An Vũ từ khi nhận biết ý thức cậu đã hiểu được thế giới này tàn nhẫn đến mức nào.


Kẻ mạnh mới là kẻ chiến thắng...


"Vũ Thanh An gần đây bắt đầu không nhớ được những sự việc đã xảy ra một thời gian trước." Văn Lam cau mày suy nghĩ.


Nguỵ Âu Dương mỗi lần đưa Vũ Thanh An đến, bọn họ đều lựa chọn cách thôi miên, tuy rằng nó bị cấm, song chỉ có cách vậy bọn họ mới tìm hiểu được cốt lõi vấn đề của cậu.


Cậu dần không nhớ được khoảng thời gian trước đây mình còn ở trong cô nhi viện như thế nào, mấy chi tiết nhỏ trong khoảng thời gian đầu ở cùng Nguỵ Âu Dương cũng không nhớ được, rõ ràng là đang dần quên đi.


"Hành động của An Vũ thật sự rất khó hiểu." Cậu ta giết hai người kia, chắc chắn là có sự liên kết gì đó.


"Anh có thứ này.." Leo đứng đằng sau Văn Lam lôi ra một tập ảnh, "Nguỵ Âu Dương từng gửi tập ảnh này để nghiên cứu.


Văn Lam đem nó chụp lại nhập vào máy tính, dùng phầm mềm phóng lớn lên, khi phát hiện giữa các mắt xích nối có dư ra viên kim cương thì giật mình, Leo hiểu được y ngạc nhiên liền vỗ vỗ cánh tay người này.


Y gật đầu, tạm thời đặt xuống những hoài nghi tại sao một thanh niên xuất thân mồ côi lại sở hữu cái này, kéo sang quan sát mặt tấm bạc dây chuyền.


Phải mất một lúc lâu sau, dường như Văn Lam đã phát hiện cái gì đó.


Y chỉ đơn giản lọc âm bản qua tấm ảnh lập tức thấy có điều không đúng, trên tấm bạc ở một góc có khắc tên của Vũ Thanh An, song ngay dưới nó còn có thêm hai chi tiết.


Phải mất thời gian phóng lớn rồi làm rõ, cộng thêm thời gian nhìn lại hình, Leo mới thốt ra, "Là con dao cùng chiếc nhẫn!"


"Ba vật này là đi cùng nhau, Vũ Thanh An từng nói với Nguỵ Âu Dương từ nhỏ cậu đã giữ chiếc dây chuyền đó."


"Nếu có ai đó bỏ lại đứa con của mình, họ sẽ không để lại bất kỳ thứ gì cả..."


Trừ khi cha mẹ cậu sẽ quay lại.


"Anh tìm trên chợ đen đi." Văn Lam gợi ý.


Chợ đen có chứa rất nhiều phần tử khác nhau, mặt hàng các loại đều có, thậm chí là cả những thứ vô cùng quý hiếm, tuy rằng việc tìm hai vật này chẳng khác nào mò kim đáy bể, nhưng trước hết cứ bắt đầu từ chợ đen, với khả năng của Leo có lẽ không mất quá nhiều thời gian.


An Vũ chưa bao giờ nghĩ tới việc một ngày tất cả điều tồi tệ đều dồn xuống, thế nhưng trớ trêu làm sao.


Cậu tỉnh dậy ở dưới sàn nhà, cả người đều là mồ hôi lạnh.


Cậu cũng quá sợ hãi đi Thanh An.


Đứng dậy lập tức mở cửa ra, đứng bên ngoài phòng là thân ảnh hai người dán vào nhau, nam nhân tên Lâm Tĩnh kia vòng tay ôm lấy Nguỵ Âu Dương, hắn hai tay không được tự nhiên, có vẻ bối rối không biết nên đẩy ra hay tiếp nhận.


Lồng ngực đau đến không thể thở, là Vũ Thanh An.


Phản ứng này chính là của Vũ Thanh An.


Vốn dĩ định mở miệng ra châm chọc vài câu, nhưng ánh mắt của Lâm Tĩnh giương lên chiếu thẳng vào cậu.


Thanh An mau nhìn xem này, có kẻ thách thức ta.


Khoé miệng câu lên một nụ cười nhạt, nhớ rõ từng chi tiết nhỏ, An Vũ tiến đến bàn làm việc mở ngăn kéo rút ra một khẩu súng, ngay khi Nguỵ Âu Dương vì bối rối nên không phát hiện ra sớm, hắn vừa quay ra thì đã thấy hướng súng chĩa về người bên cạnh mình.


"Vũ Thanh An, em tính làm cái gì?" Hắn đề cao giọng.


"Coi nào Nguỵ Âu Dương, anh có muốn bảo vệ nhân tình bé nhỏ năm xưa đã cứu sống anh không?" An Vũ cười, hướng súng chĩa thẳng về Lâm Tĩnh không đổi.


Khi đáy mắt Nguỵ Âu Dương lé lên thì cậu chép miệng, khuôn mặt bày tỏ sự nuối tiếc hiện ra, "Đúng rồi, anh nhận ra rằng đây không phải cậu ấy, Vũ Thanh An quá yếu ớt và đau đớn không thể chịu đựng được cảnh này nên phải thu mình về vỏ ốc. Thật đáng tiếc làm sao, tôi không đoán được cậu ấy sẽ làm gì khi đang đứng ở đây."


Ngón tay đưa lên đẩy chốt an toàn, Lâm Tĩnh liền giật mình lui về phía sau, nhìn qua ánh mắt của cậu y biết rằng người này hoàn toàn không đùa giỡn, đôi mắt sắc lạnh vô tình đó có thể một phát giết chết y mà không hề thay đổi.


"Tôi đoán là ngay bây giờ anh cũng chẳng có câu trả lời cho Vũ Thanh An. Đáng tiếc cho cậu ấy không biết được giờ phút này anh đang mơ hồ đến nhường nào, không biết được căn nhà kính giữa vườn lớn kia anh xây chỉ vì nhung nhớ Lâm Tĩnh, không biết được căn hộ xuyên qua khu rừng nhỏ nơi nhà chính là do chính Lâm Tĩnh lựa chọn thiết kế . Nguỵ Âu Dương, anh có thể chắc chắn mình căm ghét Lâm Tĩnh vì y làm anh tổn thương, nhưng đó cũng là vì trong lòng anh có y, mà giờ phút này anh còn biết sự thật, trớ trêu làm sao."


An Vũ tâm không động mặt không đổi nói ra với hắn, thấy người đàn ông vẫn không có phản ứng gì thêm, vẫn đem người chắn phía sau.


Cậu cười một tiếng buông súng xuống, nói ra một câu không biết là với ai, "Nhìn xem cậu đã yêu ai này..."


"Tôi hoang mang không biết bản thân mình là ai, nhưng chắc Vũ Thanh An còn hoang mang hơn, cậu ấy không biết mình ở đâu trong lòng anh hiện tại."


An Vũ bước nhanh bỏ ra ngoài, Nguỵ Âu Dương lập tức muốn ngăn lại, song hắn lại bị Lâm Tĩnh ôm chặt lấy không cho đi.


"Lâm Tĩnh..."


Kẻ dính phải một chữ tình đều như nhau, Nguỵ Âu Dương lần đầu không biết phải làm thế nào cho phải, nút thắt năm đó đã được gỡ bỏ, song với hắn lại chỉ làm mọi chuyện nảy sinh thêm rắc rối.


Mở điện thoại ra nhắn cho A Báo một tin, giờ hắn chỉ có thể làm như vậy.


Người thanh niên cước bộ nhanh đi từ văn phòng Tổng giám đốc thẳng qua thang máy xuống sảnh chính, trên đường có mấy người nhìn cậu chào "Thư ký Vũ", cậu cũng chỉ nhíu mày không đáp lại, dường như đang suy tư điều gì đó.


Cước bộ ngày càng vội vã, người thanh niên đưa tay đẩy cửa, song bị hụt ngã khuỵu xuống, A Báo không biết từ đâu tới đỡ lấy cậu.


Vũ Thanh An thở gấp, ánh mắt hoảng loạn nhìn xung quanh, "Tôi làm sao xuống được đây?"


A Báo còn chưa kịp trả lời, một người khác cùng đến đỡ cậu cười, "Thư ký Vũ, cậu là bị ai nhập sao? Tôi thấy rõ ràng cậu tự mình đi từ thang máy qua mà."


Trong lòng kêu không ổn, sắc mặt của Vũ Thanh An càng tệ đi, gương mặt đã tái xanh lại.


Tiềm thức của Vũ Thanh An lúc này chỉ quanh quẩn hình ảnh của Nguỵ Âu Dương cùng nam nhân Lâm Tĩnh ở trong văn phòng, cậu thật sự hoảng loạn không biết chuyện gì đã xảy ra, thời điểm đó cậu chỉ như một con rối bị người khác giật dây, không thể làm theo ý mình.


"A Báo, cho.... cho tôi đi dạo chút."


A Báo nhăn mày, lệnh của Nguỵ Âu Dương là trực tiếp đưa cậu về nhà chính, tuyệt đối không được để ra ngoài, thế nhưng tình trạng của Vũ Thanh An như thế này, sợ là sẽ tác động mạnh đến tâm lý cậu.


"Không sao.. Anh đi theo tôi cũng được." Vũ Thanh An xoa xoa mi tâm, chậm rãi bước đi.


Cậu không biết mình nên làm cái gì, có quá nhiều suy nghĩ sự việc chạy qua đầu, chốc lát liền rối loạn một mảnh.


Nguỵ Âu Dương năm đó bị tai nạn phải phẫu thuật tuỷ, là Lâm Tĩnh đã cứu hắn.


Dựa theo lời hắn nói, thời điểm đó sự nghiệp của Nguỵ Âu Dương có lẽ mới chỉ là bước đầu, nếu như vậy người xấu sẽ dễ dàng bắt lấy nhược điểm của hắn, chính là người Nguỵ Âu Dương yêu nhất.


Lâm Tĩnh đem tính mạng mình ra cứu sống người y yêu, cũng lựa chọn xa cách để bảo vệ hắn.


Nếu như trách Lâm Tĩnh ích kỷ quay lại tìm Nguỵ Âu Dương, vậy tại sao y lại không thể?


Y có quyền, y lựa chọn mạo hiểm tính mạng mình cứu người yêu, y lựa chọn rời xa bao nhiêu năm, chịu đựng sự hiểu lầm để không liên luỵ tới Nguỵ Âu Dương.


Lâm Tĩnh lựa chọn cuộc sống không có danh phận đứng đằng sau hắn.


Nếu như nói Vũ Thanh An ở bên Nguỵ Âu Dương lúc hắn thành đạt rồi, vậy Lâm Tĩnh mới là người gắn bó cùng hắn từ nhỏ, cùng hắn đi lên đến bây giờ.


Nếu như đảo ngược lại, cậu có quyền sao?


Lâm Tĩnh trở về tìm người yêu mình, cậu có quyền ngăn cản sao?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện