Tổng Giám Đốc Cuồng Vợ 5000 Tuổi

Không Thể Từ Bỏ (1)


trước sau

Advertisement
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lâm Kha vào trạng thái chiến đấu trong nháy mắt, vung chân đạp bay bọn họ ra ngoài, sắc mặt âm trầm: "A, chỉ dựa vào các người à?"

Cô đường đường là trưởng lão Phù tông, làm sao lại bị một đám phàm nhân đánh bại được?

Hôm nay cô sẽ cho bọn họ được kiến thức hậu quả đắc tội với mình!

Lâm Kha cướp lấy gậy bóng chày từ trong tay đối phương, tay vung vẩy hổ hổ sinh phong, hai ba nhát đã đám người kia quỷ khóc sói gào.

"Tách tách!" Nơi xa có người chụp hình.

Chị Kim thấy không xong, Lâm Kha đã bị đen rồi, nếu như còn bị người ta chụp được ảnh ẩu đả người qua đường hoặc là fan hâm mộ, đời này đừng mơ xoay người.

"Lâm Kha, đừng đánh nữa!" Chị Kim vội đi lên ngăn cản.

Cùng lúc đó, một nữ sinh dáng người thấp bé, đột nhiên biểu cảm dữ tợn lấy ra một cái bình nhỏ từ trong túi, mở ra hắt về phía Lâm Kha: "Lâm Kha, cô đi chết đi!"

Lâm Kha linh hoạt né tránh, chất lỏng lại hắt về phía chị Kim, lập tức có thứ mùi gay mũi bốc lên.

Đáy lòng chị Kim tuyệt vọng.

Đây là, axit clohydric đậm đặc?

Lâm Kha theo bản năng ra tay, vẽ một lá bùa trên không trung, phi về phía chị Kim.

Axit clohydric đậm đặc khi cách chị Kim chỉ có mười centimet, đột nhiên rơi xuống mặt đất như giọt nước, trong nháy mắt bốc lên khói trắng.

Chị Kim nghĩ mà sợ lui lại mấy bước, sắc mặt tái nhợt sợ hãi, hồi lâu sau vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Lúc này, bảo vệ chung cư rốt cục nghe thấy động tĩnh chạy tới: "Chuyện gì xảy ra vậy?"

Đám người kia thấy không xong, trong nháy mắt tan tác như ong vỡ tổ, tất cả chạy đi rầm rầm.

Lâm Kha muốn đuổi theo, thế nhưng nhìn thấy cả người chị Kim đang phát run, chỉ có thể cắn răng nghiến lợi trơ mắt nhìn đám người kia chạy mất.

Cô ôm chị Kim vào trong ngực, vỗ nhẹ tấm lưng của cô ấy.

"Đừng sợ." Lâm Kha nhớ tới nhóm tiểu đồ tôn lúc mới vào Phù Tông, lần đầu tiên gặp yêu thú cỡ lớn cũng run lẩy bẩy như vậy.

"Lâm Kha!" dù giọng của chị Kim còn đang phát run, thế nhưng ánh
Advertisement
mắt của chị ấy đã dần dần sắc bén lại: "Tôi ở lại, Đông Sơn tái khởi với cô!"

Sau khi bọn họ về đến nhà không lâu, trên mạng xuất hiện tin tức liên quan tới Lâm Kha lần nữa.

# Lâm Kha đánh người #, # Lâm Kha cút ra khỏi ngành giải trí # đã đứng đầu mọi bảng hot search.

Kẻ âm thầm chụp lén, rõ ràng chụp được cảnh Lâm Kha vung gậy bóng chày, đuổi theo đánh người qua đường.

Chủ blog này châm ngòi thổi gió viết: " Lâm Kha đã đen như thế vẫn còn có thể phá vỡ giới hạn. Lâm Kha tùy tiện tấn công người qua đường vô tội, không chỉ đánh bảy tám người qua đường bị thương, còn có một người gãy bắp chân, được đưa đến bệnh viện tiến hành cấp cứu. Lâm Kha, lương tâm của cô bị chó ăn rồi à? Bọn họ chỉ là người qua đường vô tội, không oán không cừu với cô, cô lại đánh đập bọn họ tàn nhẫn, thế giới này còn có pháp luật còn có chính nghĩa nữa không?"

Dưới đoạn văn còn kèm tấm hình, một mình Lâm Kha đánh tám người, vô cùng hung hăng.

Đơn giản là đơn phương đánh nhau.

"Trời ạ, tôi thật không dám tin vào hai mắt mình. Lâm Kha bị ngu rồi sao?"

"Thật đấy, tôi đang nghĩ tại sao trên đời này có thể có người phụ nữ hung tàn như vậy được? Khó trách cô ta vừa ra đời cha mẹ đã không cần cô ta nữa, có lẽ cô ta là hung thú chuyển thế đúng không?"

"Hung thú chuyển thế cái quái gì, cô ta là cầm thú đội lốt người thì đúng hơn! Ẩu đả người qua đường, trách mắng mẹ nuôi, cô ta còn có ranh giới đạo đức cuối cùng nữa không? Loại người này tôi đề nghị trực tiếp cho chết nhân đạo đi! Cô ta còn sống mỗi một phút đều là uy hiếp đối với cuộc sống của chúng ta! Cô ta căn bản không xứng được sống!"

Truyện convert hay : Trọng Sinh Chi Mạnh Nhất Kiếm Thần
Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện