Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 1140


trước sau

Advertisement

Chương 1140:

 

Nói xong, cậu ta giấu đi sự hung ác nham hiểm dưới mắt, không ngờ cảm giác tồn tại của mình trong lòng cô lại thấp như vậy. Cũng đúng, từ sau khi lên xe lực chú ý của cô luôn đặt trên người Hàn Thanh, làm sao lại có thể chú ý đến mình đang lái xe bên cạnh chứ?

 

Ha, Tiêu Túc à Tiêu Túc, cậu như vậy thật đúng là nực cười làm sao.

 

Tạm thời không nói cô ấy không thích bạn, người ta ngay cả chú ý cũng không hề chú ý đến bạn.

 

Không ngờ bản thân thích cô ấy nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng không có một tí xíu vị trí nào trong lòng cô ấy. Cũng khó trách, bản thân mình đã không giỏi giang như người ta, cộng thêm bây giờ mình trở thành dáng vẻ như quỷ này.

 

Người ta sẽ càng không đem cậu ta đặt vào trong lòng.

 

Tiêu Túc cảm thấy tim mệt mỏi, bỗng nhiên không nói nên lời nữa.

 

Tiểu Nhan lại có vẻ như tìm được ngọn nguồn để loại trừ đi sự lúng túng, nói chuyện với cậu ta, giọng nói trong trẻo từng câu từng câu chui vào trong tai cậu ta.

 

“Tôi không biết nữa, lần này vốn dĩ chính là dẫn Đậu Nành qua đây tìm Minh Thư, chúng tôi đều rất lo lắng cho cô ấy, bây giờ nhìn thấy cô ấy có vẻ như không xảy ra chuyện gì cả, có lẽ đợi đến ngày mười lăm thì trở về thôi.”

 

Nói đến đây, Tiểu Nhan như nhớ đến điều gì đó, nói thêm một câu: “Nhưng mà tôi lại rất muốn quay về, Tết Nguyên Tiêu trong nước khá náo nhiệt.”

 

Tết Nguyên Tiêu ở vài nơi sẽ có rất nhiều hoạt động phong tục, đến lúc đó đi xem thử, tham gia thử cảm giác sẽ rất thú vị.

 

Cô cảm thấy gần đây mình thật sự quá u ám rồi, cần tham gia vài hoạt động có sức sống, mới có thể cho bản thân tự tin tìm lại mình.

 

Suy nghĩ trong lòng Tiêu Túc xoay chuyển, nhìn cô ấy một cái: “Có lẽ chúng ta có thể cùng nhau quay về.”

 

Cùng nhau quay về sao? Tiểu Nhan nhìn Hàn Thanh ở kính chiếu hậu một cái, cắn môi mình: “Nhưng mà…”

 

“Nhưng mà cái gì? Cô với tôi cùng nhau ra, tôi có nghĩa vụ đưa cô về an toàn, bớt cho cô nửa đường lại có chuyện gì, đến lúc đó tôi không dễ báo cáo kết quả nhiệm vụ.”

 

Lại là báo cáo kết quả nhiệm vụ, Tiểu Nhan nhịn không được cảm thán: “Tiêu Túc, anh đúng là một người tốt làm tròn trách nhiệm.”

 

Tiêu Túc: “….”

 

Ừ, cậu ta thật đúng là một người tốt làm tròn trách nhiệm, lần đầu tiên làm tròn trách ệm

Advertisement
như vậy.

 

Không ngờ lại bị phát thẻ người tốt, cậu thật không biết nên khóc hay nên cười nữa. Hơn nữa còn là bị phát thẻ người tốt trước mặt tình địch, nếu không phải tâm lí của cậu ta vững chắc, có lẽ lúc này đã bị tức giận bỏ đi rồi.

 

À!.

 

Hàn Thanh vẫn luôn nhắm mắt thư giãn vào lúc này khóe miệng nhịn không được co giật.

 

Vốn dĩ anh cho rằng mình nhắm mắt lại thì có thể vứt bỏ tất cả mọi chuyện từ bên ngoài, nhưng lúc Tiểu Nhan mở miệng nói chuyện, từng đợt âm thanh không hề dự báo trước mà bá đạo truyền vào tai anh, chiếm đầy thính giác.

 

Sau đó Tiểu Nhan và Tiêu Túc trò chuyện, lúc nghe thấy Tiểu Nhan khen đối phương là người tốt, khóe miệng Hàn Thanh nhịn không được co giật, lần đầu tiên cảm thấy tội nghiệp cho Tiêu Túc. Tình cảm của cậu ta đối với Tiểu Nhan có thể nói là vô cùng rõ ràng rồi, nếu không Kiệt Sâm lần đầu gặp kia cũng không nhìn ra được nhanh như vậy, chỉ là suy nghĩ của Tiểu Nhan quá đơn thuần, thế mà lại không hề cảm giác được một chút nào, còn phát thẻ người tốt người ta.

 

Có lẽ trong lòng Tiêu Túc này đã muốn nôn ra máu rồi.

 

Nghĩ đến đây, Hàn Thanh đột ngột kinh hãi lấy lại tinh thần, nhăn mày lại. Bây giờ anh…

 

đang nghĩ gì vậy?

 

Trước đây lúc nhắm mắt lại đều có thể gạt bỏ tất cả âm thanh từ bên ngoài, nhưng mà bây giờ anh không chỉ nghe hết mọi âm thanh từ bên ngoài, còn suy nghĩ nữa.

 

Vấn đề này vô cùng nghiêm trọng. Nghĩ đến đây, Hàn Thanh mở mắt ra, ánh mắt rơi vào sau đầu của Tiểu Nhan.

 

Tiểu Nhan buộc một búi tóc sau đầu, bên cạnh còn kẹp một chiếc kẹp tóc màu hồng dễ thương, phía sau đầu của cô ấy thế mà khiến người ta cảm thấy ngọt ngào đáng yêu, rất có sức sống.

 

Chỉ là chiếc áo khoác ngoài màu đen xám nam tính trên người cô ấy, không hợp với dáng vẻ lúc này của cô ấy.

 

Không hợp?

 

Ngón tay của Hàn Thanh động đậy, bình tĩnh thu hồi ánh mắt, mà đột nhiên lúc này Tiểu Nhan chộp lấy ánh mắt của anh ấy, vui mừng quay đầu nhìn anh.

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện