Tôi Sống Trong Giàu Sang, Nuôi Con, Dựa Big Boss

Cố Gắng Chống Lại Cốt Truyện


trước sau

Advertisement
Tác giả: Diêm Cục Đại Long Hà

Editor: Gái già thích ngôn tình

Dư Dao Dao vừa nói xong, hai người khác phái lớn nhỏ trong phòng bệnh đồng thời di chuyển ánh mắt sang giường bệnh.

Cô lập tức nở một nụ cười tiêu chuẩn hoa nở: "À, ừm, em... Bây giờ rất vui vẻ hạnh phúc nha... Không cần tự do đâu."

Ánh mắt Thẩm Nghị Sùng khi ngồi trên giường nhỏ nói chuyện với con trai rất dịu dàng. Tuy nhiên, khi quay đầu lại nhìn cô thì lại biến thành một cái liếc mắt lạnh như băng. Ngay cả bánh bao nhỏ đang nằm cuộn tròn ở trên giường nhỏ đau lòng nhỏ giọng nức nở, cũng có chút khiếp sợ mà nhìn về phía cô.

Ánh mắt hai người đàn ông lớn nhỏ trong nhà nhìn cô giống như cô nói ra cái gì đó rất quá đáng.

Trời ơi! Đều là tội lỗi nguyên chủ để lại, giờ cô phải cong lưng gòng gánh.

"Ừm, ờ, ý của em là... Em không muốn ly hôn đâu chồng ơi ~ " Rắn tinh Dư Dao Dao cố gắng lục lọi đầu rắn nhỏ của mình nhớ lại lời thoại trong phim thần tượng.

Thẩm Nghị Sùng đứng lên, trực tiếp nhíu mày vẫy tay: "Tôi có thể đưa hết phí sinh hoạt cho cô trong một lần. Số tiền 5 triệu mà cô đòi, tôi có thể cho cô, một đồng cũng không thiếu, yên tâm đi, sẽ không để cô chịu thiệt thòi."

Dư Dao Dao chu chu môi nhỏ.

Tình tiết giống y chang truyện gốc, trong nguyên tác, nữ phụ cắn nuốt thuốc ngủ tự tử không thành, cầm 5 triệu từ tay nam chủ cút ra khỏi nhà họ Thẩm. Hiện nay mình đã né thoát khỏi vụ thuốc ngủ nhưng vẫn tránh không khỏi đường đi của cốt truyện sao?

Không được, mình không chấp nhận!

Cô không thể đi theo con đường mòn đầy thê thảm của nguyên chủ, thiếu nữ rắn tinh cô còn có rất nhiều ước mơ chưa thực hiện được nha!

Hiện tại còn có một cậu con trai đáng yêu như vậy, mặc kệ mặc kệ, mình muốn đứa bé này, mình thích thằng bé, vừa mềm mụp lại đáng yêu, muốn quấn chặt thằng bé nựng mấy cái quá!!!

"Em không cần tiền." Dư Dao Dao nhanh nhẹn lắc đầu.

Thẩm Nghị Sùng trực tiếp híp lại mắt: "Vậy cô muốn bao nhiêu?"

Anh cho rằng, cô chê ít!

Dư Dao Dao nhìn bánh bao nhỏ ngồi bật dậy nhìn cô, rõ ràng thằng bé đang trở nên khẩn trương, hai tay nắm chặt Ipad, ánh mắt to tròn ngập nước nhìn xuống chân giường, thỉnh thoảng thấy cô không chú ý, sẽ lén liếc trộm nhìn cô một cái, sau đó nhanh chóng di chuyển tầm mắt làm bộ đang nhìn ba mình.

Trong thời gian ngắn này, bánh bao nhỏ trộm ngắm cô hơn hơn mười lần.

"Không phải vấn đề tiền bạc." Dư Dao Dao nâng cằm, quật cường nhìn người đàn ông sắc mặt âm trầm trước mặt mình.

Cô nhéo góc chăn, cắn môi mềm, đỏ mặt có chút ngượng ngùng, cũng trộm ngắm bánh bao nhỏ.

Ánh mắt lén nhìn của hai tình vô tình va chạm vào nhau, vèo một cái, gương mặt nhỏ của bánh bao cũng đỏ theo.

"Nói mấy thứ này trước mặt con không thích hợp đâu."

Dư Dao Dao lại nâng lên gương mặt nhỏ, giờ nó đã là rặng mây đỏ dày cợm gió cấp 8 cũng thổi không tan, ánh mắt long lanh trong sáng như dòng suối, lọt vào ánh mắt lạnh băng đen nhánh của Thẩm Nghị Sùng.

"Dù sao hôm nay cũng đã tới một bước này, em cần thiết phải thừa nhận, người ta... Người ta là thật sự... Yêu anh lắm đóa nhoa, chồng ơi ~ " (¬з¬)σ*^^*)

khóe miệng Thẩm Nghị Sùng giật giật khi nghe âm cuối kéo dài phát ra từ miệng của cô.

"Yêu tôi?" Thẩm Nghị Sùng híp mắt toát ra nguy hiểm.

Độ ấm trong phòng bệnh đột nhiên hạ xuống vài độ.

Dư Dao Dao bị ánh nhìn như dao cắt của anh là sợ hãi, lập rụt rụt cổ.

Tuy nhiên, cô vẫn gật gật đầu, cô là rắn, chỉ có người khác sợ cô, không có chuyện cô sợ người khác, cô làm như là khó có thể mở miệng nói, thu hết can đảm lên tiếng: "Đúng là em từng đặt hết tâm tư vào trên người đàn ông khác, mặc kệ cảm nhận của anh... Cho dù em từng yêu một người đàn ông khác nhiều hơn anh một tí tẹo nhưng trong lòng em vẫn có vị trí của anh."

Cô hé mắt ngẩng đầu lên thì nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt của Thẩm Nghị Sùng như vừa nuốt phải một con ruồi, vô cùng khó coi.

"Câm miệng! Tôi mang Thẩm Duệ về nhà ngủ, cô khỏi lo, tôi sẽ kêu quản lý của cô tới chăm sóc cho cô."

Thẩm Nghị Sùng không ngờ da mặt của cô lại dày đến như vậy, dám mở miệng nói thích người đàn ông khác ở trước mặt con trai.

"Đừng, đừng mà anh ~ Em còn chưa nói xong mà ~ (ᗒᗣᗕ)." Dư Dao Dao nhanh miệng nói ra tiếng.

Thẩm Nghị Sùng kiên quyết xoay người, ngồi xổm xỏ vớ cho con trai, vẻ mặt bánh bao nhỏ cũng dại ra, nhìn mẹ, lại nhìn ba.

Dư Dao Dao cắn răng một cái: "Thẩm Nghị Sùng, 5 năm trước đến giờ... Lòng của em, đều bị một người đàn ông tên là cục cưng Thẩm Duệ chiếm cứ!"

Thẩm Nghị Sùng ôm con trai, bước chân lảo đảo, quay đầu lại căm tức nhìn cái thứ không biết xấu hổ này, còn đang cãi chày cãi cối nói hươu nói vượn.

Bánh bao nhỏ vẫn luôn yên lặng cúi đầu nằm trên vai anh, bé không dám tin, nâng gương mặt nhỏ lên.

"Bởi vì cục cưng bé nhỏ này là quà tặng mà ông trời ban cho em vào lúc em bất lực nhất. Thằng bé đáng yêu lại tốt bụng, thông minh lại xinh đẹp, em cũng không biết trên thế giới có thể có một đứa con ưu tú đáng yêu đến như vậy."

Dư Dao Dao nhìn thâm tình bánh bao nhỏ, nhìn vào đôi mắt to tròn đen nhánh mắt của bé, ánh mắt của cô toát ra dịu dàng và quý trọng.

Cô không có nói dối, cô vừa liếc mắt một cái thì đã thích bánh bao nhỏ này rồi, quyết định sẽ thương yêu cưng chiều bé!

Loại ý niệm này cực kỳ mãnh liệt, có lẽ là bị ảnh hưởng bởi máu mủ tình thâm của cơ thể này, cũng có thể là nghiệp từ kiếp trước, kiếp này cô phải trả.

"Thẩm Nghị Sùng, ở trong lòng em anh chỉ xếp thứ hai thôi. Dù thế anh cũng không thể ghen với con trai của mình, đúng không?"

Mặt của bánh bao nhỏ lập tức đỏ đỏ hồng hồn, ánh mắt nhìn cô có chút ngượng ngùng, sau đó liếc mắt nhìn ba một cái, sợ sệt lại có chút hưng phấn.

Bé thật sự đoạt mất vợ của ba sao?!

Thẩm Nghị Sùng dừng lại bước chân, ánh mắt sắc bén như dao, giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô: "Tôi hy vọng chúng ta hoà bình chia tay, cô đừng lấy con làm cớ, và đừng lừa gạt thằng bé nữa. Tuy thằng bé còn nhỏ nhưng đã có năng lực tự hỏi."

Trái tim của bánh bao nhỏ vừa mới có chút nhảy nhót, nghe xong lời này đột nhiên ngẩn ra, ánh sán trong con ngươi nhanh chóng ảm đạm dần xuống. Đầu nhỏ vô lực mà gác ở trên vai ba mình, cúi đầu không hề nhìn Dư Dao Dao liếc mắt một cái.

Bé chỉ cần nhớ lại thì đã biết mẹ của mình không giống như những người mẹ khác. Lúc mấy đứa trẻ khác dựa vào trong lòng ngực mẹ thì bên cạnh bé chỉ có bảo mẫu.

Dư Dao Dao trong lòng cũng đau xót, đứa nhỏ này thiếu khuyết tình yêu và sự quan tâm của mẹ từ thơ ấu. Đây là sự thật, không có cách nào dùng ngôn ngữ thay đổi.

Dư Dao Dao cắn môi, đôi mắt tỏa sáng nhìn bánh bao nhỏ.

"Bé cưng, con có nghe qua câu chuyện về chim nhỏ trưởng thành phải rời khỏi tổ chưa? Ngắn thì hai mươi ngày, nhiều thì 40, 50 ngày... Mẹ của chúng nó sẽ nhẫn tâm đuổi chúng nó đi. Còn có hổ con nữa, trải qua một hai năm, cũng sẽ bị mé chúng đuổi ra khỏi lãnh địa, bắt đầu cuộc sống cô độc một mình..."

Bánh bao nhỏ trừng to mắt, giống như là lần đầu tiên nghe được chuyện này, bé chậm rãi nâng đầu lên.

"Nếu không nhẫn tâm, không rèn luyện bé cưng lúc chúng còn nhỏ, thì sau này lớn lên chúng nó sẽ không biết tự lập, sẽ bị mấy con thú dữ chim dữ ăn luôn vào bụng."

"Tất cả những gì mẹ làm đều là vì tốt cho con. Nhìn con mình rời đi, trái tim của người làm mẹ mới là đau nhất, nhưng vì có thể làm bé cưng của mình khỏe mạnh trưởng thành, không thể không nhịn xuống nước mắt và đau khổ âm thầm nuốt ngược vào lòng, sau đó yên lặng nhìn bóng dáng cô đơn của bé cưng thân yêu rời xa tổ ấm..."

Dư Dao Dao nói xong thì bò tới gối nằm, hụ hụ hụ, bộ dáng vô cùng đau khổ vỗ vỗ lồng ngực: "A, chỉ cần tưởng tượng phải rời khỏi bé cưng, mẹ lại cảm thấy không thể hô hấp..."

Bánh bao nhỏ lập tức giật mình vội vàng nhìn về phía mẹ mình, bé thấy sắc mặt của mẹ chuyển sang màu trắng bệch, nằm ngã vào trên giường, nháy mắt hoảng sợ nói không nên lời.

Bé bị ba ôm nên không thể nhúc nhích, hai tay nhỏ lại kéo kéo góc áo của ba, cố gắng lôi kéo ba mình đến gần mẹ.

Thẩm Nghị Sùng mắt đen toát ra ánh sáng lạnh lùng, nhìn biểu tình gấp không chờ nổi của con trai làm tan chảy một ít.

Anh mang gương mặt không biểu cảm đi theo hướng ánh mắt khát cầu của con trai, đi đến gần mép giường, bấm nút làm đầu giường nâng lên cao một chút để Dư Dao Dao có thể dựa ngồi.

"Lót gối đầu giùm em đi chồng, đặt ngay đốt xương cốt... Ừm, đúng rồi, sau cổ sau..."

Dư Dao Dao còn ghét bỏ tay chân anh vụng về phục vụ không thoải mái, lên tiếng chỉ huy điều khiển từ xa.

Thẩm Nghị Sùng:...

"Em còn muốn bé cưng dâng đôi môi để an ủi tâm linh bé nhỏ bị chồng làm tổn thương ~"

(¬з¬)σ*^^*) Dư Dao Dao vươn đôi tay chờ bánh bao nhỏ nhào vào lòng.

Bánh bao nhỏ giật mình rõ ràng.

"U hụ hụ hụ, bé cưng của mẹ bây giờ đã độc lập, không còn cần mẹ yêu thương nữa dzồi... A, trái tim mong manh xinh đẹp đáng yêu của mẹ thật là đau quá..."

Bánh bao nhỏ đỏ mặt, có chút e thẹn bò tới gần mẹ mình, nỗ lực vươn cổ, chưa hôn được cái nào đã được mẹ ôm trọn vào lòng.

Dư Dao Dao ôm chặt cơ thể mềm mại thơm tho của bé, để sát miệng vào gương mặt trắng nõn mềm mềm như bánh bao của bé, "ưm mu oa, chụt chụt chụt" một loạt âm thanh vang lên, hôn dồn hôn dập không chút khách sáo!

Cô đã sớm muốn làm như vậy!

Bánh bao nhỏ hoàn toàn dại ra, đôi mắt tràn ngập khiếp sợ, có điều, con ngươi lại sáng như sao, thấp sáng màn đêm tăm tối.

"Bé cưng à, từ hôm nay trở đi con chính là bé cưng đáng yêu của mẹ. Cuộc kiểm tra rèn luyện mấy năm nay mẹ dành riêng cho con bây giờ đều đã kết thúc, cuộc sống hoàn toàn mới của con sẽ bắt đầu từ giây phút này."

"Lần này sẽ khác, trước lúc con trưởng thành, mẹ sẽ đi chung với con, ngoan, để mẹ hun thêm chút nữa nào ~ ưm mu oa chụt chụt chụt. ('ิ ❥ 'ิ♡) ('ิ ❥ 'ิ♡)"

Bánh bao nhỏ mặt đỏ đến tận móng chân như quả táo nhỏ. Tuy nhiên, bé chợt nhớ tới điều gì đó, cắn cắn môi nhỏ, lấy ipad của mình ra, vuốt vuốt chỉ chỉ.

"Bọn họ nói xấu mẹ..." Giọng của bé rất nhẹ nhàng, mềm mại, còn có một chút thật cẩn thận kèm theo chút sợ hãi.

Dư Dao Dao lại cúi đầu chụt một cái thật mạnh lên quả táo nhỏ đáng yêu của cô: "Mấy tin đó đều là giả, đợi mẹ hết bệnh, còn muốn có thai với ba con... À, bé cưng Duệ Duệ của mẹ muốn có em gái hay là em trai nè?"

Sau khi nói xong, cô cảm nhận được không khí hạ thấp hơn 10 độ, không cần nhìn cũng biết, Thẩm Nghị Sùng lại đang căm tức nhìn cô đây mà.

Ây ~ Anh chỉ biết câm nín lắng nghe em nói, hú hú hú, hù hù hù, ú a í ơ...

Bánh bao nhỏ nhíu mày, rất nghiêm túc tự hỏi là em trai tốt hay là em gái tốt hơn.

"Không nghĩ ra được sao?"

Dư Dao Dao vui vẻ: "Không sao không sao, mẹ con còn trẻ chán, sức khỏe và cơ thể của ba con vẫn còn chức năng đó, mấy năm nay chắc không đến nổi rỉ sét, bé cưng Duệ Duệ muốn em trai hay em gái đều được, mỗi năm sinh một bé cho con được không ~O(≧∇≦)O"

Mắt bánh bao nhỏ đang rối rắm lập tức sáng ngời.

Bé nghĩ nghĩ, tay nhỏ xoa xoa bụng của mẹ: "Vậy sau khi trở về mẹ nhờ rèn luyện với chức năng đó của ba để có em trai em gái nha, con có thể giúp mẹ giữ em được không?!"

Bé hỏi xong có chút hơi sợ mà nhìn mẹ một cái.

"Lúc em cô đơn đau lòng nhờ mẹ, con có thể ôm em vào lòng, dỗ em, không để cho em khóc."

Dư Dao Dao đôi mắt chợt lóe.

Cục cưng quá ngoan mà, yêu chít được!

"Đương nhiên là có thể!"

Dù sao trời cũng đã tối, trước đó bánh bao nhỏ còn khóc lóc hơn nửa ngày, vừa được vùi mình vào lòng ngực mềm mại thơm thơm của mẹ, điều mà bé tha thiết ước mơ từ nhỏ, bé vừa kích động lại vừa cẩn thận, thần kinh căng chặt rốt cuộc mệt lả khò khè ngủ hồi nào không hay.

Tuy đã ngủ nhưng bé vẫn giữ nụ cười trên mặt, tay nhỏ nắm lấy vạt áo bệnh viện trước ngực của Dư Dao Dao. Chờ bé hoàn toàn ngủ say, Thẩm Nghị Sùng vẫn luôn lạnh lùng đứng nhìn mẹ con diễn cảnh mẫu tử tình thâm, rốt cuộc mở miệng: "Nể mặt con trai, tôi sẽ nhờ luật sư làm hiệp nghị ly hôn."

"Tôi cho cô thêm 5 triệu, sau này, cho phép cô mỗi tuần đến thăm thằng bé một lần."

Dư Dao Dao ôm bánh bao nhỏ trắng mềm, ngước mắt nhìn anh.

Thẩm Nghị Sùng cười lạnh: "Cô cho rằng tôi cũng năm tuổi?! Tổng cộng mười triệu phí bồi thường ly hôn, còn thêm một căn hộ cao cấp, nhiêu đó cũng đủ cô sống một thời gian dài."

"Cô nhớ kỹ, tôi chỉ nói thêm một lần nữa, đừng hòng có ý đồ lừa gạt lợi dụng thằng bé, nếu không tôi có rất nhiều thủ đoạn làm thằng đàn ông trong lòng cô sống không bằng chết!"

Dư Dao Dao vẻ mặt đau khổ.

Nam chủ này quá khó xơi, sao không dễ dàng dao động chút nào dzậy? Chắc đổi kịch bản quá, rõ ràng cô sử dụng lời thoại của nam chủ trong tiểu thuyết tổng giám đốc bá đạo mà ta.

Mỗi lần nam chủ nói như vậy, nữ chủ đều khóc hu hu rồi nhào vào lòng, kế tiếp là cưỡng hôn, sau đó là một loạt âm thanh ứ ứ a a vang lên suốt đêm tới sáng.

"Thẩm Nghị Sùng, anh có tin là vợ anh thật sự đã chết một lần không?"

"Cho nên..."

Dư Dao Dao ngẩng đầu, vươn tay câu lấy đầu ngón út của anh, lại gãi gãi lòng bàn tay của anh, làm toàn thân anh nổi da gà.

"Bây giờ em đã sống lại thêm một lần nữa, cả người em, trái tim em, đều thuộc về anh hết nha chồng ơi, anh muốn làm gì em cũng được hết đóa, em trao tất cả cho anh đóa ~ (๑˃̵ ᴗ ˂̵)و "

Cặp mắt phượng của nàng hơi hơi nhướng lên, ánh mắt ngập nước, mang theo một tia khiêu khích gợi tình chết người, giống như yêu tinh chạy thoát ra từ rừng rậm...

Thẩm Nghị Sùng lòng bàn tay tê tê dại dại, từ trên cao nhìn xuống.

"Thẩm Nghị Sùng, cho em ba tháng được không anh. Duệ Duệ bé nhỏ yêu cầu một người mẹ, còn anh thì yêu cầu một người vợ trên danh nghĩa, anh cho em thêm một cơ hội nữa nha?"

"Ấy dà ~ Lạ không bằng quen ~ Em nằm yên trên giường, anh muốn làm gì thì làm nà! Em cũng hông có kén chọn lắm đâu, nơi nào cũng được, không nhất thiết làm trên giường ~ ˙˚ʚ('◡')ɞ˚˙"

Thẩm Nghị Sùng: "..."

Hết chương 4

Truyện convert hay : Huyền Huyễn: Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện