Tôi Sống Trong Giàu Sang, Nuôi Con, Dựa Big Boss

Chán Sống Mới Đi Theo Cốt Truyện


trước sau

Advertisement
Tác giả: Diêm Cục Đại Long Hà

Editor: Gái già thích ngôn tình

Giữa không trung, sấm sét ghê rợn như xé rách bầu trời giáng xuống trần gian, mưa to tầm tã.

Âm thanh mưa gió mãnh liệt đánh thức Dư Dao Dao từ trong mộng.

Cô hơi mơ màng mở bừng mắt và bị ánh sáng chói chang chiếu thẳng vào mặt. Trong nháy mắt đó, cô khó chịu xê dịch đầu vùi vào trong gối.

Í?

Cái ổ này mềm quá đi à!!!

Êm ái hơn tảng đá hay cái ổ làm bằng lá hôm trước nhiều. Cái ổ thơm ngào ngạt này thật là ấm áp làm sao, khiến cho cô không khỏi dùng cằm cọ thêm vài cái, đôi môi xinh đẹp hiện ra nụ cười vừa lòng.

Cô dụi mắt vì chói nắng, gắng gượng nâng đầu lên.

Nhưng mới vừa mở mắt được một nửa thì thấy trên đỉnh vách tường tuyết trắng kia treo một chùm đèn làm bằng thủy tinh, rất lộng lẫy, rất lớn. Xung quanh căn phòng được trang trí theo phong cách Châu Âu, lấy màu trắng làm chủ.

Í, nơi này không phải ổ rắn ở vườn thú của mình.

Dư Dao Dao nuốt nước miếng, chậm rãi ngẩng đầu nhìn xung quanh thêm lần nữa.

Mấy năm trước, sau bao nhiêu cay đắng khổ cực, cuối cùng cô cũng đã tu luyện thành người. Có lần, cô trộm di động của nhân viên vườn thú tha về ổ rắn lên mạng chơi. Thậm chí tham gia vào hội cuồng tiểu thuyết, vả lại còn có mộng làm ngôi sao...

Tuy nhiên, sau khi cô học xong kiến thức cơ bản, chuẩn bị chuồn khỏi vườn thú làm ngôi sao đẹp nhất trên đời, đang tưởng tượng cuộc sống tốt đẹp hạnh phúc trong tương lai thì đột nhiên bị tên đáng ghét thi hành luật pháp của giới Yêu quái kia bổ một tia sét trúng ngay điểm yếu. Hại cô biến thành món rắn khét lẹt, thiệt là chết không nhắm mắt.

Khét lẹt thành than mẹ nó rồi! không biết có ai nhìn thấy giọt nước mắt ấm ức của cô không? Không biết có ai phát hiện dưới lớp than đen xì kia là một cơ thể rắn hoàn mỹ tuyệt đẹp không?

Sự thật phũ phàng là mình đã ngủm củ tỏi.

Tự nhiên đang suy nghĩ thì đầu đau nhức vô cùng, trong đầu xuất hiện nhiều mảnh ký ức không phải của mình.

Mình trùng sinh chứ không phải xuyên!

Xuyên vào cơ thể của một người con gái cũng tên là Dư Dao Dao. Người con gái này yêu thầm ảnh đế Trần Kiệu từ lúc còn là thiếu nữ nhưng vì giải cứu nguy cơ phá sản của gia đình nên đành đau khổ chấp nhận hy sinh gả cho một ông trùm giải trí.

Nguyên chủ vừa gọi điện đòi tiền ông chồng bằng mặt không bằng lòng của cô ta, cuối cùng lại xảy ra tranh chấp. Trong lúc tức giận, nguyên chủ đứng dậy trượt chân đụng vào đầu giường... Chết.

Vẫn đang sắp xếp lại mớ ký ức rối ren tự dưng xuất hiện trong đầu thì di động nằm trên giường chợt vang lên.

Ba chữ "Dư Tâm Khiết" xuất hiện trên màn hình di động.

Tên này rất quen...

Dư Dao Dao nhướng mày, chuyển cuộc gọi. Một giọng nữ thúc giục lập tức truyền ra.

"Chị, chị uống thuốc ngủ chưa? Phải uống hết nguyên hủ mới có tác dụng!"

"Em thật vất vả mới nhờ vả được mấy đứa bạn mua giùm đó!"

"Thuốc ngủ?"

Dư Dao Dao nghi ngờ hỏi lại.

Cô di chuyển ánh mắt sang đầu giường, quả nhiên có mấy bình thuốc nhỏ.

"Chẳng lẽ chị đổi ý?"

"Kế hoạch đâu ra đó hết rồi mà chị còn muốn đổi ý là sao? Chị cần phải làm lớn chuyện lên, đòi tự sát, đòi thêm tiền tháng từ anh rể, gia đình chúng ta cần thêm năm triệu nữa mới đủ. Chẳng lẽ chị không quan đến đến sống chết của ba mẹ, chẳng quan tâm đến em luôn sao? Bên này em sắp đóng học phí rồi, công ty của ba cũng muốn đầu tư hạng mục mới, tất cả đều nhờ vào chị đó, sao chị có thể không tự sát ép anh rể lấy thêm tiền giúp gia đình mình vượt qua khó khăn trước mắt."

Dư Dao Dao nghe choáng váng: "Học phí?"

Trên đời này làm gì có đứa em gái nào tàn nhẫn độc ác đến như vậy?!

Rõ ràng là muốn mạng của nguyên chủ, tất cả chỉ vì tiền học phí của nó?

"Chị sợ à? Đợi anh rể trở về chắc chắn sẽ đưa chị đi bệnh viện, chị sẽ không chết được đâu! Chỉ cần chị ép anh rể đưa thêm năm triệu em sẽ lập tức giúp chị đưa thư tình cho anh Trần Kiệu."

Dư Dao Dao híp mắt.

Con này nói rất hay, nghe ra đây cũng không phải lần đầu đòi tiền nguyên chủ.

Ngày cuối cùng biến thành người, trước ngày bị sét đánh khét lẹt, thông qua di động cô từng đọc qua một quyển tiểu thuyết trên mạng, tên là 《 Bá tổng cưng chiều: Vợ yêu, em thật là ngọt 》. Trong đó có một nữ phụ bi thảm bị em gái của mình lừa uống thuốc ngủ sống sờ sờ toi hết hơn phân nửa cái mạng.

Nữ phụ bi thảm này cùng tên cùng họ với cô, còn con em gái độc ác tên là Dư Tâm Khiết.

Dư Tâm Khiết là đứa con gái ngoài giá thú, sau khi mẹ ruột Dư Dao Dao qua đời mới theo người mẹ tiểu tam vào nhà, đặt mông ngồi vào vị trí nữ chủ nhân hợp pháp của nhà họ Dư.

Cô ta giả vờ nuôi nấng tình cảm chị em suốt mười năm với Dư Dao Dao nhưng sự thực là muốn cướp tất cả những gì Dư Dao Dao có trong tay.

Không chỉ xúi giục Dư Dao Dao chạy theo mối tình đầu sau khi kết hôn, còn lừa gạt nguyên chủ tự sát uy hiếp nam chủ đòi tiền, bán thư tình do nguyên chủ tự tay viết để thổ lộ tình cảm với ảnh đế cho đám phóng viên giải trí.

Dưới sự tức giận, nam chủ ép Dư Dao Dao mình không rời nhà, mấy năm sau nam chủ mới yêu nữ chủ, còn vô cùng yêu thương chiều chuộng.

"Chị không muốn em đưa thư tình cho anh Trần Kiệu sao? Chẳng lẽ chị muốn sống với người mình không yêu cả đời này à? Chị không nghĩ tới chuyện ly hôn? Không nghĩ tới sẽ có ngày khôi phục tự do và đến với anh Trần Kiệu, một lần nữa theo đuổi hạnh phúc của bản thân sao?"

Theo đuổi đầu thai sớm thì có?

Dư Dao Dao lạnh lùng cười.

Ở trong sách, sau khi nguyên chủ tự sát được hai năm mới biết mặt ngoài Dư Tâm Khiết nhìn như giúp mình nhưng thực chất là muốn hủy diệt cuộc đời của cô ấy. Nào là giật mất mối tình đầu rồi làm mai chồng nguyên chủ cho nữ chủ, lấy được tình bạn thân với nữ chủ.

Đến lúc nguyên chủ muốn trả thù thì lại bị xe tông thành người thực vật.

Sau đó còn bị Dư Tâm Khiết coi như nơi trút giận, nguyên chủ nằm ở trên giường bị cô ta tát vào mặt, bị tạt nước, bị nhéo... Làm đủ trò nhục nhã.

"Cô giúp tôi đưa thư tình?"

Dư Dao Dao nghe đối phương nói, " ha " một tiếng.

E rằng đưa vào tay phóng viên giải trí chứ ảnh đế mẹ gì!

Quả thực nhân phẩm của Dư Tâm Khiết còn tệ hơn cả một con rắn như mình.

Tuy nhiên, đầu bên kia điện thoại bị câu hỏi cùng tiếng " ha" của cô ấy làm cho hô hấp đông cứng lại: "Chị đã uống thuốc rồi đúng không, ý thức mơ hồ nên không nhớ? Trước đó em còn giúp chị đến thăm đoàn phim nơi anh Trần đóng phim, còn tự tay giao cơm hộp và chocolate do chính tay chị làm, chị không nhớ rõ sao?"

Dư Dao Dao hít sâu và thở dài một hơi.

Thần rắn ơi! Mình xuyên thật rồi.

"Chị uống thuốc ngay."

Cô lạnh lùng cười quơ tay, đẩy mấy hộp thuốc ngủ vào thùng rác.

Cô đâu có khờ như nguyên chủ, rảnh lắm sao đi tự sát!

Đầu bên kia điện thoại, Dư Tâm Khiết nghe được âm thanh hộp thuốc, yên lòng rất nhiều.

"Chị nhớ rõ sau khi tỉnh dậy phải khóc thật thảm, sau đó mới đòi tiền! Nếu anh rể không đồng ý, chị nhân dịp ly hôn luôn, nhớ phải bỏ con không nuôi, phải làm đủ trò để ly hôn bằng được. Tất cả vì anh Trần Kiệu."

Chặc chặc.

Thật là con người tàn nhẫn.

Bảo mình bỏ con, hại mình lại bị cư dân mạng mắng 'thậm chí tình thương của mẹ cũng không có'!

Điểm quan trọng là, không có con cô sẽ không có phí nuôi con, đứa nhỏ theo cô chỉ chịu khổ.

Theo truyện gốc, sau khi nguyên chủ rời đi, người giữ trẻ sơ sẩy nên thằng bé qua đời vì tai nạn xe. Ha, điều buồn cười, tất cả đều là âm mưu của nữ chủ, chỉ vì cô ta không muốn sau khi lấy nam chủ phải nuôi con của vợ trước, không muốn chia tài sản cho người khác ngoài con ruột của mình.

Thật là một nữ chủ độc ác.

"Đã biết."

Dư Dao Dao lười dong dài với cô ta, tức giận cắt ngang cuộc gọi.

Cô mở camera trên di động và quan sát gương mặt hiện tại của mình.

Một gương mặt tinh xảo, một người đẹp quyến rũ kèm theo chút ngây thơ. Tuy sắc mặt lúc này
Advertisement
có hơi trắng xanh nhưng khép hờ đôi mắt, càng thêm quyến rũ chết người, đôi mắt ngập nước tỏa sáng biết nói...

Ờ, cô không xa lạ với gương mặt này, vì đây là dáng vẻ sau khi cô biến thành người.

Cô xinh đẹp quyến rũ như vậy đấy.

"Đúng là người con gái số khổ, cô an tâm thoải mái đầu thai đi, tôi sẽ giúp cô sống tốt."

Cô bị người thi hành luật pháp giới Yêu quái nhốt ở vườn thú suốt 170 năm, trải qua năm tháng dài dằn dẳng đầy nhàm chán, nền đất thì lạnh như nước đá, còn phải chịu đựng sự tò mò chỉ chỏ vây xem từ loài người. Mỗi ngày chỉ có thể ăn no năm phần, ngay cả ngủ cùng đi WC đều chả có không gian riêng tư dành cho một con rắn cái.

Còn phải chịu nhục nhã bị ấn đầu, bị rút răng và nọc độc theo định kỳ, còn bắt chụp ảnh với con người, diễn xiếc cho họ xem.

Cuối cùng, còn bị thiên lôi đánh thành rắn khét!

Cô nằm mơ đều muốn đầu thai thành người.

Chỉ là bây giờ đổi sang một kiểu khác để thực hiện được ước mơ đó thôi.

Cô phải sống thật tốt, phải thay đổi số mệnh!

Cô không thể đi theo tình tiết tiểu thuyết - bị ly hôn - bị bôi đen thành người phụ nữ tàn nhẫn phản bội hôn nhân - bỏ chồng bỏ con theo trai. Sau cùng mất hết tất cả, cả đời nằm trên giường bệnh.

Cô muốn thực hiện ước mơ lúc trước, trở thành ngôi sao có nhiều fan hâm mộ nhất, làm toàn thể loài người trên thế giới này đều say mê sắc đẹp của mình.

"Những người hại cô chủ, làm cô mất đi tất cả... Tôi sẽ giúp cô giành lại hết, cả vốn lẫn lời!"

Cô nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài dài đến vòng eo rồi nằm vào trong ổ chăn mềm như bông của mình.

Dựa theo tình tiết, nguyên chủ uống thuốc không bao lâu thì nam chủ sẽ về nhà đưa nguyên chủ đi cấp cứu, sau khi nguyên chủ tỉnh dậy thì muốn ly hôn ngay.

Cô cần phải ngăn cản tất cả chuyện này!

......

Hai mươi phút sau, bên ngoài phòng vang lên tiếng bước chân bình tĩnh, ổn định lại có chút hối hả.

Thẩm Nghị Sùng điều chỉnh hô hấp xong mới đẩy mạnh cửa phòng.

Anh vội vàng bước nhanh, thậm chí có gió theo từng bước đi của anh. Lúc đến trước giường, tuy anh đã đoán ngay từ đầu nhưng gương mặt bình tĩnh như hồ nước vẫn vì tức.

Người ngày thường đều khóc lóc ầm ĩ gây chuyện, giờ phút này một thân váy trắng, sắc mặt trắng xanh yên lặng nằm ở trên giường.

Giường chăn màu nâu thẫm có chút hỗn loạn, chỉ có cái chăn đang che đậy một bộ phận trắng nõn mềm mại từ ngực đến mông, lộ ra ngoài một đôi tay bóng loáng mềm mại cùng một đôi chân thẳng tắp mảnh khảnh...

Tóc đen uốn lượn đến eo nhỏ của cô, càng làm sắc mặt của cô trong suốt như người chết.

Thùng rác đầu giường là mấy lọ thuốc ngủ đầy chói mắt.

"Dư Dao Dao!" Người đàn ông kia cất tiếng kêu gọi.

Rắn tinh Dư Dao Dao nghe xong, cơ thể nháy mắt run lên.

Tính chất của rắn là Dâm.

Thần rắn! Máu rắn trăm năm của cô đều bị giọng nói đầy quyến rũ của giống đực này làm cho động dục, kêu đến xao động, nóng ran toàn thân, máu dồn hết lên não.

Đây là nam chủ kim cương trong sách sao?

Cô ưm một tiếng, nhíu mày, gắng đè lại dòng máu đang xao động của mình.

Hai tròng mắt nhắm chặt, lông mi rung động, mang theo vài phần đau khổ nhưng vẫn nói ra lời thoại của nữ chủ trong tiểu thuyết bá tổng.

"Ông xã, xin anh đừng đi..."

Như đang gặp ác mộng, cô nhỏ giọng nỉ non.

Pháp tắc trong thế giới Yêu Quái không cho phép cô tùy ý giao phối, cấm cô yêu đương.

Nghĩ lại thật là bi ai, một con rắn tinh độc thân gần hai trăm năm, khóe mắt của cô không khỏi thấm ra nửa giọt nước mắt thương tâm, chảy xuống một cách bất lực.

Thẩm Nghị Sùng nhíu mày, như thể đây là lần đầu quen biết người con gái đang mê mang này.

Cô nằm yên nơi đó, không ngờ lại cất tiếng cầu xin anh đừng đi, thậm chí còn yên lặng không tiếng động mà khóc.

"Dư Dao Dao!"

Anh lắc lắc bả vai có chút gầy yếu của cô, tay còn lại lấy di động ra gọi 120.

Anh nghe được một tiếng 'ưm ', rắn tinh Dư Dao Dao chậm rãi tỉnh giấc, cô mở đôi mắt ngập nước ra, hơi híp mắt, mới thấy rõ người đàn ông đẹp trai cao gầy đứng ở đầu giường.

Bộ vest đen, sơ mi trắng đứng nhìn cô bằng ánh mắt tò mò. Dù cà vạt có hơi lệch, thậm chí tóc mai trên trán đều rối loạn vẫn không tổn hại đến gương mặt đẹp trai của anh ta.

Giờ phút này, trong ánh mắt trên gương mặt đẹp trai ấy còn mang theo một chùm lửa giận.

Hừ, giá trị nhan sắc này quá cao, còn cao ráo đẹp trai đến chết rắn nữa chứ, rất ok khi làm con mồi cho cô nha!

"Ông xã!"

Dựa theo ngôn ngữ cử chỉ của nữ chủ văn chương tổng giám đốc bá đạo thường làm, tay nắm chăn, giọng nói đầy ngạc nhiên. Trong nháy mắt, cô bất ngờ xông vào vòng tay của anh ta và nắm chặt áo sơ mi trắng, mặt dính sát vào cơ ngực rắn chắc của anh.

Toàn thân phát run...

Thẩm Nghị Sùng lập tức cứng đờ.

Dư Dao Dao gắng nghẹn ra một câu lời thoại thông thường của nữ chủ.

"Hu hu hu, em mới vừa mơ thấy mình đã chết, sẽ không còn gặp lại anh được nữa... Tim em như bị dao cắt... Đau đến không thở nổi... Em mới biết... Thì ra, anh rất quan trọng với em..."

Thẩm Nghị Sùng muốn giật bàn tay của cô ra khỏi người mình. Tuy nhiên, sau khi nghe lời này, động tác của anh cứng ngắc và dừng lại giữa không trung.

"Không phải cô nói, nếu hôm nay tôi không cho cô thêm năm triệu thì cô sẽ tự sát sao?"

Anh vươn tay cầm lấy một lọ thuốc ngủ trên đầu giường, hơi híp mắt.

Chưa mở.

Dư Dao Dao nức nở hai tiếng: "Lừa gạt anh thôi... Ông xã, em đâu có ngu dữ vậy..."

Thẩm Nghị Sùng nhíu mày, nghi ngờ, quan sát kỹ biểu tình của cô.

Dư Dao Dao thấy anh không tín nhiệm mình, cô hu hu hu lau nước mắt khóc tiếp.

"Trên mạng đều nói, vợ chồng nhiều năm phải thường xuyên tạo ngạc nhiên cho đối phương..."

"Ông xã... Anh cũng biết... Em không thông minh lắm... Còn hơi khờ... Đầu óc của em không nghĩ ra được cách nào khác, chỉ có thể lên mạng tìm kiếm và hỏi ý kiến của em gái... Là em gái của em kiến nghị em làm như vậy... Con bé nói làm vậy mới tăng thêm tình thú giữa hai vợ chồng nhưng... Hình như anh không ngạc nhiên lắm thì phải?"

Dư Dao Dao trông rất đáng thương, cô giữ chặt góc áo của anh, hơi khép hờ mắt.

Hừ! Để con Dư Tâm Khiết bị chó gặm đi thôi!

Đổ hết mọi tội lỗi lên đầu con đó là được, vì sự thật đây là chủ ý của nó. Cô chả sợ nam chủ điều tra.

Hết chương 1

Truyện convert hay : Đô Thị Tiên Tôn
Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện