Tội Phạm (Hãn Phỉ)

Nụ Hôn Trên Sân Bóng Rổ


trước sau

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Sau khi ném ra một câu “Chạy lấy người đi”, La Cường thờ ơ xoay người, giẫm lên tàn thuốc, không nói gì nữa với Thiệu Quân.

“La Cường anh quay lại.” Thiệu Quân mở miệng gọi.

La Cường phớt lờ anh, vẫn bỏ đi.

“La Cường, đứng lại cho tôi, ý anh là gì?!”

Sắc mặt của Thiệu Quân từ từ thay đổi, từ từ sững sờ, đột nhiên dâng lên một sự mất mát kỳ lạ …

La Cường cũng có tác phong của một người đàn ông, dứt khoát gọn gàng, thậm chí không thèm giải thích, không muốn nói nhiều vô ích.

Tổn thương Thiệu tiểu tam nhi Để trả thù Thiệu Quốc Cương, hắn không thể làm loại chuyện này, hắn không xuống tay được.

Mà bản thân đã không làm được, nếu Thiệu Quân bị các tù nhân khác trong đội bắt nạt, La Cường cũng không chịu được.

May mắn là Tam màn thầu được chuyển khỏi khu vực nhà giam, chuyển về cục chứ không phải bị chuyển sang đội khác, nếu sang đội khác, lúc xảy ra chuyện không biết có ai bảo vệ anh. Tam màn thầu vào cơ quan, làm một trưởng phòng, trưởng bộ phận nhỏ, từ đó con đường tương lai phía trước sẽ an toàn, ổn định, suôn sẻ, khiến mọi người an tâm.

Sự xuất hiện của Thiệu Quốc Cương chẳng qua chỉ là một đòn đánh cảnh cáo cho La Cường, khiến hắn tỉnh táo lại, Thiệu tiểu tam nhi là Thiệu tiểu tam nhi. Anh không phải là một đứa trẻ bần hàn lớn lên từ bùn đất trong những hẻm hóc nhỏ. Anh không phải La Tiểu tam nhi!

Thiệu Quân được sinh ra trong gia đình như thế nào? Nhà có bao nhiêu người lo lắng cho anh?

Thiệu Quân chơi đồ chơi gì khi còn nhỏ?

Thiệu Quân mặc quần gì, áo gì, tất của anh có lỗ thủng không?

Thiệu Quân ăn cơm trong một cái bát nhỏ, hắn có được ăn như thế không?

Thiệu Quân học trường nào, học bao nhiêu năm?

Hai người đi trên hai con đường quá khác biệt, chưa bao giờ có chỗ giao nhau, mà sau này cũng vậy, nên tốt nhất là đừng gặp nhau nữa.

Kể từ ngày đó, La Cường ngày nào sau khi tan làm ở nhà xưởng, cũng đến nhà ăn lấy cơm với Thuận Tử Hồ Nham và Nhím, không bao giờ lén ở lại nói chuyện với Thiệu Quân trên sân thượng nhỏ ở tầng hai nữa.

Cảm giác như không có chuyện gì xảy ra, như cả hai chưa từng nói chuyện với nhau vậy.

Hôm nay là cuối tuần, Giải bóng rổ nhà tù Thanh Hà lại diễn ra sôi nổi, các đội lần lượt rượt đuổi điểm số nhau, những đội đứng đầu ở khu phía đông và phía tây sẽ được chọn để bước vào vòng bán kết.

Đội bóng dưới tay Thiệu Quân mới đây đã được dỡ bỏ án phạt, có thể thi đấu trở lại.

Nhưng sau án phạt thì điểm bị trừ gần hết, đội bóng bất ngờ tụt xuống vị trí thứ 2 từ dưới đếm lên (đội đánh nhau với họ đương nhiên là cuối bảng), thứ tự đã an bài, nên trận đấu này vốn chỉ để thư giãn gân cốt, giải trí một chút thôi.

Trận lần này, bộ ba Tam giác sắt của Ban 7 chơi thật sự hết mình, chơi đến bạt mạng, La Cường thậm chí còn ném bộ đồng phục tù của mình sang một bên, chỉ mặc áo ba lỗ trắng và cái quần rộng, mồ hôi chảy ròng ròng qua chiếc áo ba lỗ, lộ lên ​​đường nét cơ ngực săn chắc.

Đội đối thủ là đội đang ở vị trí quán quân khu đông, không xem đội bóng áp chót bảng xếp hạng này ra gì, nhưng ai ngờ đâu lại đâm phải một bức tường khó nhằn. Một số người đã phải chơi xấu La Cường, hạ gục hắn trong vòng 3 điểm.

La Cường ngã mạnh xuống, vai đáp đất, nhưng ngay lập tức không có biểu cảm gì, nhanh chóng đứng lên.

Người đàn ông này không tức giận, không trả đũa, coi như không có chuyện gì. Cánh tay đã bị trầy, lộ ra một mảng thịt đỏ tươi, trong da thịt còn rịn ra những hạt máu nhỏ.

La Cường ngay lập tức được một quả ném phạt, cú ném rất bình tĩnh, cổ tay nhẹ nhàng gập lại, đưa bóng vào rổ …

Hôm đó, mọi người chơi bóng như điên. Bị đối thủ tấn công, Hồ Nham thực hiện một pha cướp bóng ở gần vòng cung giữa, y lách qua cánh tay đội bạn phá bóng, rồi ngay lập tức ném cho La Cường.

La Cường không biểu cảm nhanh chóng làm một cú lên rổ, lúc tiếp đất, hắn lau mồ hôi trên trán, quay đầu lại chỉ ngón tay vào Hồ Nham, động tác đó thật sự rất là ngầu.

Trên khán đài, mấy tên còn lại của ban 7 cũng tụ lại thành một đội cổ động viên đều điên cuồng, la hét bằng nhiều giọng vùng miền khác nhau.

“Anh Cường, trâu bò quá!!!” Đây là giọng dân bản xứ.

“Lão Nhị, ngầu lòi!!!” Đây là cách người Tứ Xuyên gọi, giọng vang đến khuấy đảo cả một góc sân.

Thiệu Quân vẫn đứng ở một bên quan sát, đôi mắt anh lướt qua những đường cong lưu loát, mạnh mẽ của cổ và vai của La Cường Anh đột nhiên trở nên nóng nảy, ngứa ngáy, muốn vào tham gia, anh chưa từng có cơ hội chơi một trận cầu nào với La Lão nhị, tại sao hai người lại không bao giờ có cơ hội như vậy?

Hồ Nham ném được sáu quả ba điểm trong suốt trận đấu, làm khán đài náo động đến mức y cũng không nhịn được liếc mắt đưa tình về phía khán giả, rất quyến rũ.

Thế là mọi người bắt đầu la ó: “Bé ơi, dữ quá! Anh muốn gặp em quá đi!”

“Tiểu Hồ, qua ban anh chơi bóng đi!”

Hồ Nham làm động tác giả tung một đường chuyền, để La Cường lướt qua trước mặt y lấy bóng. La Cường nhanh chóng quay người lại, lùi về phía sau gần bốn mươi lăm độ, quả bóng bật ra, một tiếng còi, một cú ba điểm chuẩn mực gọn gàng!

Khán phòng nổ tung, La Lão Nhị có thể bất ngờ ghi được ba điểm, có cơ hội sẽ chộp lấy ngay như thế, hoàn toàn không để người khác có đường sống.

Cũng nhờ ba điểm này, ban bảy đã đánh bại đối thủ với điểm số điểm sít sao, đội áp chót bảng xếp hạng đánh bại đội ở top đầu, thật sự rất ấn tượng.

La Cường nắm chặt tay, gục đầu rống lên, như rống hết ra những oan ức, oán hận, lo âu trong lồng ngực, trên cổ nổi lên một đường gân đỏ, nhỏ giọt mồ hôi.

Hôm đó Hồ Nham rất phấn khích, y đập tay với các đồng đội rồi chạy đến trước mặt La lão nhị, bất ngờ bật dậy nhảy lên người La Cường, hai chân ôm lấy thắt lưng hắn.

La Cường không chủ động, cũng không né tránh, cổ hơi ngả về phía sau, tránh tầm mắt nóng bỏng của người kia, một tay đỡ lấy y.

Bên cạnh có ai đó huýt sáo một cái thật lớn. Ánh mắt tiểu hồ ly sáng ngời, tràn đầy niềm vui trên nét mặt. Y cũng có ý mượn niềm vui chiến thắng mà lấy lòng, gần gũi với La Cường. Y ôm lấy cổ La Cường, chồm tới hôn một cái!

Thiệu Quân lạnh lùng nhìn, đồng tử co rút lại.

Toàn bộ người trong khán phòng đều nhìn thấy cái hôn mạnh mẽ kia, ở vị trí sườn mặt, dưới lỗ tai của La Cường, lại còn vang ra tiếng.

“Ui nhìn cái tay kìa!”

“Lão nhị, hôn đi! Hôn đi!” Ai đó hét lên.

La Cường cụp mắt xuống, khóe miệng giật giật, đẩy Hồ Nham từ trên người xuống, khuôn ngực rộng lớn thoát ra một tầng mồ hôi nóng, chảy dọc theo ngực, chảy vòng quanh chiếc cằm lún phún râu, vạch ra những góc cạnh vô cùng nam tính.

Biểu cảm đó, hành động đó, làm tất cả mọi người đang ồn ào vây quanh cũng phải ngầm cảm thán trong lòng. Cũng may ông đây không thích đàn ông, nên sẽ không để tâm lắm. Chứ mà có hứng thú với đàn ông, thì ngoài La lão nhị, kiếm hết Thanh Hà cũng chẳng có lựa chọn tốt hơn đâu!

Ánh mắt Hồ Nham khác hẳn, cả khuôn mặt y bừng sáng, dù vừa rồi La Cường không đáp lại, nhưng hắn không từ chối y, cũng không tức giận tát vào mặt y. Còn ai dám hôn La Cường nữa? Có ai dám không?

La Cường không quan tâm, không có hành động đáp lại theo yêu cầu nhàm chán của mấy người vây xem, hắn lấy bộ đồng phục tù nhân lau mồ hôi trên đầu rồi bỏ đi, không quay đầu lại lấy một cái.

Mắt Thiệu Quân đỏ hoe, nhìn chằm chằm vào bóng lưng im lặng của La Cường, những đốt ngón tay đang cầm dùi cui cũng trở nên trắng bệch.

Anh chợt hiểu ra một chút.

Nhắc mới nhớ, La Cường luôn cứng lầm lì như thế, hay tránh mặt anh, mẹ nó cứ xem như Tam gia gia anh đây là bãi rác ý!

Chỉ vì bố của tôi đây là cục trưởng cục công an, bố của tôi đã bắt anh tống vào tù? Anh tránh mặt tôi, anh lơ tôi, chỉ vì nghĩ anh và Tam gia tôi đây không cùng tầng lớp? Anh gọi đây là cam chịu à, hay đang tự xấu hổ? Tôi chưa ghét anh thì thôi, anh còn ghét ngược lại tôi?

Thiệu tiểu tam nhilà người có tính tình thế nào? Trong xương tủy anh là tính tình thiếu gia công tử, không bao giờ có và hiểu được cái kiểu đa sầu đa cảm kia, đời anh muốn cái gì là được cái đó, chưa từng có người từ chối anh. Nên sao anh nuốt trôi được chuyện này?

Thiệu Quân rất bướng bỉnh, anh đã cắn cái gì thì sống chết cũng không nhả, cắn người anh cũng cắn không buông.

Anh sẽ không bao giờ rút lui vì cục xương cứng La Cường khó gặm nhấm, ngoan ngoãn ra khỏi khu vực nhà tù, xám mặt mà lăn đi nơi khác làm việc đâu.

Anh cảm thấy không phải anh mới là người nên rời đi. Tiểu hồ ly dâm đãng trong ban 7 kia mới là người cần phải loại bỏ. Tam gia anh nhịn đã lâu rồi, đủ rồi, phải đưa y đến khu giam khác càng sớm càng tốt!

Không ngờ, đêm đó, ban bảy lại có biến.

Thiệu Quân trực đêm hôm đó, chuẩn bị tư thế ngồi sẵn sàng trong phòng giám sát, cũng gạt hết tất cả những người không liên quan ra ngoài, chỉ một mình anh theo dõi.

Anh điều chỉnh màn hình camera của ban 7 vào chính giữa, đối diện mặt mình, còn ước gì có thể lắp thêm vào cái kính lúp trong ban 7 để quan sát luôn cả từng sợi tóc trên đầu La Cường.

Thiệu Quân không ngờ rằng đêm đó, tiểu hồ ly lại bò lên giường của La lão nhị.

Thực ra, không phải Hồ Nham nóng vội. Y thầm mến La Cường hơn nửa năm, hay nói đúng hơn không phải là thầm mến, mà là mến công khai, tình cảm thẳng thắn, chói lọi không có chút che giấu nào.

Mọi người trong đại đội 1 đều nhìn thấy, Hồ Ly như con chó nhỏ trung thành của La lão nhị. Y lấy cơm cho La Cường, giặt quần áo, bê đồ, chà giày; La Cường bị ốm, y đi lấy thuốc giùm, La Cường đánh nhau với những người khác, y cầm ghế xông vào hỗ trợ.

Hồ Nham có cái khôn của mình, một mặt đối xử chân thành với La Cường vì thật sự thích người đàn ông này, mặt khác nếu cặp bồ với La lão nhị, y sẽ được sống yên ổn hơn trong khu nhà giam số 3. Dù chưa thật sự thành đôi, người trong nhà tù cũng đã nghiễm nhiên xem y là bồ của La lão nhị, kẻ nào muốn trêu ghẹo quấy rối cũng phải nể mặt La Cường mà không chạm vào y. Ngoại trừ Vương Báo mù quáng tìm chuyện để bị đánh, còn có người nào dám động đến người của La Lão nhị?

Hôm nay, ban 7 tổ chức tiệc mừng chiến thắng sau thời gian dài, La Cường mua vài túi lớn từ siêu thị về ăn, nào là khô bò, hạt dưa, đậu phộng, cola vân vân … Mọi người nhanh chóng chia nhau đồ ăn vặt, vui vẻ cười đùa.

La Cường nãy giờ vẫn im lặng, không nói nhiều, ánh mắt Hồ Nham cũng dán rịt lên người hắn cả đêm.

Trên sân bóng rổ, Hồ Nham đích thân đi đến bên cạnh La Cường, hôn một cái, là để tuyên bố với mọi người La Lão nhị đang thân mật với y.

Mà La Cường không nói gì, cũng không từ chối.

Hồ Nham nhầm tưởng rằng đây là đồng ý cho y. La Cường luôn lạnh nhạt với mọi người, cũng không có nở nụ cười, chẳng lẽ đang chờ y bỏ hết mặt mũi để leo lên giường hắn?

Ban đêm, La Cường trằn trọc, không ngủ, nhìn ra ngoài cửa sổ. Hồ Nham cũng không ngủ được, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của La Cường.

La Cường vùi nửa mặt vào gối, một bên gối bị cắn, trở mình, lại tiếp tục cắn bên kia, thình lình sườn giường rung lên, Hồ Nham mạnh mẽ leo lên hai bước.

Hồ Nham ôm chăn bông của mình lên, hai mắt sáng ngời, ngồi trên giường La Cường: “Anh Cường.”

La Cường: “……”

Hồ Nham: “Anh khó chịu à? … Muốn chuyện ấy?”

La Cường: “Cậu quan tâm làm gì.”

Hồ Nham nằm xuống, không nói gì, chỉ nhìn hắn.

La Cường mặc kệ y, một tay để ngang mặt che mắt, tay còn lại luồn vào ổ chăn, chậm rãi tự tuốt cho mình.

Hồ Nham nhẹ nhàng đưa tay ra, chạm vào khuôn ngực nóng bỏng của La Cường, cọ dần xuống bụng dưới hắn: “Để em làm cho anh.”

La Cường gằn giọng: “Không cần.”

Hồ Nham: “Hay là, anh giúp em đi.”

La Cường: “……”

Hồ Nham chậm rãi tiến sát lại, thận trọng hôn lên má La Cường.

Yết hầu La Cường trượt lên trượt xuống, cơ thể hắn thực sự không kìm được nữa, phần dưới của hắn đã căng phồng lên! Trước kia phóng đãng thành quen, nửa năm chịu đựng ở đây cũng đã chạm đến giới hạn sinh lý rồi, cảm thấy cả người như cái cây khô, già thêm mười tuổi, làm việc gì cũng bứt rứt không xong.

Giữa hè nóng nực, các tù nhân thường không mặc quần áo ban đêm, chỉ mặc quần nhỏ, nên gần như là khỏa thân, chỗ nào cũng lộ, chăn cũng không che được.

Hai con người trần truồng quấn nhau trên một chiếc giường tầng, mọi cử động đều được máy quay quay lại rành mạch rõ ràng, hơn nữa camera còn được Thiệu Tam gia cố tình điều chỉnh góc độ nhìn thẳng xuống giường La Cường.

Ngày hôm đó, trong số ba người, Thiệu tiểu tam nhi là người bùng nổ đầu tiên.

Anh thực sự không thể chịu nổi khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy, hoàn toàn không thể chịu nổi.

Thiệu Quân trầm giọng chửi bới, rút ​​dùi cui điện sau lưng, rầm một tiếng tắt đoạn video trước mắt khiến anh phẫn nộ đến tận cùng, rồi lao nhanh ra khỏi phòng giám sát.

Đồng thời, trong buồng giam ban bảy cũng xảy ra một chuyện.

Hai sự việc xảy ra gần như đồng thời, ngay lúc Thiệu Quân tức giận lao đến với tốc độ 100m/giờ, hai người đang mân mê trên giường kia, không hiểu sao La Cường bất ngờ thẳng chân đá Hồ Nham té xuống giường!

Chú La nhanh chân nhỉ, biết vợ chuẩn bị xông vào đánh ghen mà vội vàng rũ bỏ trách nhiệm =]]]]


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện