Tôi Nhặt Được Nhóc Con Vai Ác

Ôm Đùi Anh Ta Chỉ Sợ Mạng Không Đủ Lớn


trước sau

Advertisement
Editor: Vàng Anh

Beta-er: 2W

Tần Chuẩn đóng cửa lại, trợn mắt há mồm nhìn bánh bao nhỏ trên ghế sa lon.

Cậu bé trông khoảng sáu bảy tuổi, đường nét khuôn mặt đẹp đẽ, tinh tế, là một cậu bé được giáo dục tốt, ăn mặc như một quý ông nhỏ, không những dễ thương mà còn đẹp trai.

Nhặt được đứa trẻ đẹp như vậy ở ven đường?! Chó mèo hoang cũng không nhặt được con đẹp như vậy đâu!

"Bé An, đây là chú Tần Chuẩn, người đại diện của chị." Sở Ca giới thiệu Tần Chuẩn cho Chung Yến An, "Anh Chuẩn, đây là bé An."

Tần Chuẩn ngồi xuống, nghiêm túc quan sát bánh bao nhỏ.

Ngôi sao nhí trong giới chuyên đóng quảng cáo cũng không được xinh đẹp như vậy, cũng không biết là con của ai, nhìn một hồi, ánh mắt rơi vào Sở Ca, nở nụ cười nịnh nọt, "Anh nghĩ cậu bé này có thể ra mắt với tư cách là một ngôi sao nhí. "

"Bớt mơ mộng đi." Sở Ca nheo mắt, "Paparazzi nói cái gì?"

Khả năng của Tần Chuẩn thực sự không tốt, lại có vẻ ngoài trung bình, khác hoàn toàn với những người đại diện mà cô biết ở hiện thế.

"Bọn họ nói nếu chúng ta không mua trong vòng ba ngày, họ sẽ bán cho trang web." Tần Chuẩn lắc lắc chiếc túi trong tay, lười biếng ngả người ra sau, "Không phải là em mang cậu bé này theo đến Biệt thự của Lục Hành Châu để dọn dẹp thay mẹ rồi trùng hợp đụng phải Lục Hành Châu chứ?"

Như vậy có hơi trùng hợp quá không?

Trùng hợp hôm nay cô nhặt được một cậu bé, còn trùng hợp gặp phải Lục Hành Châu, còn bị paparazzi bắt gặp?

Cô mà có lòng mưu mô như vậy, thì đã sớm nổi từ tám trăm năm trước rồi, cần gì lặn lộn ba năm trời vẫn còn phải diễn vai phụ, phim truyền hình nhiều nhất cũng chỉ nhận được vai người hầu.

Lần này được đóng 《 Cuồng Tín 》là bởi vì Lục Hành Châu biết ơn nên báo đáp, cảm ơn mấy miếng dán chống muỗi của cô trong lần hợp tác trước.

"Đúng vậy, tôi chắc chắn không có ba triệu, việc lộ ảnh bị coi là xúc phạm Lục Hành Châu." Sở Ca cầm túi xách trong tay đi, cúi đầu đổ đồ bên trong ra, "Viên tổng còn tính dựa vào vụ bê bối này để nổi tiếng, dựa vào người khác để được nổi tiếng sao, mơ mộng hão huyền."

Hợp đồng của nguyên chủ vẫn còn thời hạn một năm, cô sẽ phải bồi thường thiệt hại nếu cô chấm dứt hợp đồng sớm nhưng cô không có tiền.

Cho nên không thể làm như vậy được.

"Toàn bộ công ty đều có em là người có hy vọng trở thành sao lớn đấy." Tần Trăn tiếp lời, cười vươn tay với bánh bao nhỏ, "Bé An, xin chào."

Chung Yến An hờ hững nhìn anh ta.

"Bọn nhỏ bây giờ thật sự rất khó giao tiếp, so với cháu trai của anh còn khó đối phó hơn." Tần Chuẩn rút tay về, trịnh trọng nói, "Nếu công ty không thể chi ra ba triệu, cho dù Viên tổng thực sự đồng ý chi tiền, anh ấy chắc chắn sẽ lấy lại của em thông qua các phương tiện khác."

"Tôi không định để cho anh ấy trả tiền." Sở Ca đưa bộ đồ ngủ, "Giúp tôi đưa bé An đi tắm, chân thằng bé không đứng được, cũng không nói chuyện, đi đi."

Tần Chuẩn nghiến răng, lấy đồ ngủ, khăn tắm, bàn chải đánh răng và dép đi trong nhà, không nói gì bế Chung Yến An lên, sải bước đi vào phòng tắm.

Trước tiên sắp xếp cho thằng nhóc này đâu vào đấy, rồi anh sẽ nói chuyện chính sự với Sở Ca.

Quá trình quay phim 《 Cuồng Tín 》 đã kết thúc, cô không được sắp xếp công việc nào khác.

Đắc tội với Lục Hành Châu, sau này càng không chắc là sẽ có công việc tìm tới cô.

Bọn họ là một công ty giải trí nhỏ đến không thể nhỏ hơn, cũng chỉ có một nghệ sĩ có thể kiếm tiền, nếu có tài nguyên thì trước tiên phải lựa chọn kiếm tiền.

Với tính khí keo kiệt của Viên tổng, nói không chừng không những đóng băng cô mà còn bắt cô bồi thường.

Việc chấm dứt hợp đồng cũng khó.

Hợp đồng của cô vẫn còn một năm nữa, riêng khoản tiền bồi thường thiệt hại đã là năm triệu* nếu chấm dứt sớm.

(*năm triệu NDT khoảng 17,8 tỉ VND)

Cô ký hợp đồng ba năm qua, tổng số tiền kiếm được chưa đến năm triệu, số tiền đã trừ thuế vào trong tay cô còn chưa tới hai triệu*, tất cả đều dùng để chữa bệnh cho bố nuôi, cho nên hiện tại không có tiền.

(*hai triệu NDT khoảng 7,1 tỉ VND)

Tần Chuẩn hơi đau lòng.

Đặt Chung Yến An xuống bồn rửa mặt, anh nhìn xung quanh rồi kêu Sở Ca mang một chiếc ghế đẩu vào.

Cháu trai lớn của anh mới bảy tuổi không thích người ta nhìn mình tắm, thằng nhóc này chắc cũng vậy, để nó tự tắm thì tốt hơn.

"Anh không giúp thằng bé tắm rửa sao?" Sở Ca khiêng một chiếc ghế đẩu bằng nhựa vào phòng tắm, cau mày nghi ngờ, "Hai người đều là đàn ông, cũng không được sao?"

"Bọn nhỏ bây giờ khó mà khuyên chúng, em đi ra ngoài trước, khi nào xong việc anh sẽ đến." Tần Chuẩn xua tay, "Nếu có thời gian, em đi dọn dẹp phòng đi."

Sở Ca nhún vai một cái, nghiêng đầu đi ra ngoài.

Chung Yến An cúi đầu, cả người đều đỏ ửng, tim đập bịch bịch.

Cũng may Tần Chuẩn không cởi quần áo trước khi gọi Sở Ca vào, nghe cuộc trò chuyện vừa rồi của bọn họ, hình như Sở Ca gặp phải chuyện khó khăn gì?

Sang Thiêm có thể giải quyết vấn đề chấm dứt hợp đồng của cô, cảnh sát chắc chắn sẽ không tìm thấy gia đình anh, chỉ cần cô nguyện ý chứa chấp anh.

Hà Sâm là người đáng tin cậy nhất với anh, nếu anh em họ của anh thấy thông báo của cảnh sát cũng không anh sợ, Hà Sâm sẽ giải quyết. Trước sinh nhật anh có ghi hình lại mấy video, sáng sớm mai có một cuộc họp, mấy anh em họ cũng có tham gia.

Giải quyết xong chuyện này, anh sẽ nghĩ biện pháp để cho Sở Ca dọn ra khỏi nhà trọ.

Nếu đi theo cô sống chung với nhau, thì nhà trọ này không ở được.

Quá đơn sơ.

"Vòi hoa sen trong phòng tắm là nước nóng bên trái và nước lạnh bên phải, nếu hiểu thì cháu cứ gật đầu." Tần Chuẩn đặt ghế đẩu vào buồng tắm, quay đầu nhìn anh, "Có dễ dàng hơn không?"

Chung Yến An gật đầu.

Tần Chính thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận dặn dò tắm rửa xong tắt vòi hoa sen rồi bế cậu vào trong bồn tắm, "Được rồi, xong rồi thì nhớ gõ cửa kính, chú lúc nào cũng ở bên ngoài, nhớ xả nước bồn cầu."

Chung Yến An gật đầu một lần nữa.

Tần Chuẩn cười một tiếng, sau khi ra ngoài thì đóng cửa lại.

"Anh Chuẩn, em muốn giải nghệ." Sở Ca nghe động tĩnh quay đầu nhìn anh tâ, giọng nói nghiêm túc, "Tôi muốn lợi dụng mấy tấm hình này để cho Viên tổng không muốn hủy hợp đồng cũng phải hủy hợp đồng."

"Giải nghệ?" Tần Chuẩn còn hơi mơ màng, "Bệnh của bố em không cần chữa nữa? Sau khi giải phẫu thuốc uống mỗi tháng cũng mất đến mấy ngàn*, còn phải kiểm tra định kì, làm sao em có thể chi trả trong thời gian dài được."

(*1 ngàn NDT khoảng 3,5 triệu VND)

Sở Ca đang định nói, điện thoại của Tần Chuẩn bỗng đổ chuông.

Anh ta liếc dãy số trên màn hình, vội ra dấu đừng lên tiếng, ý bảo cô khoan hãy nói tiếp, "Là Viên tổng, chắc cũng không phải tin tức tốt gì."

Sở Ca ngã người xuống sô pha, phiền não ôm lấy hai tay.

Không biết Viên tổng nói cái gì với Tần Chuẩn, mà trông Tần Chuẩn kinh sợ đến đòi mạng, đối phương cũng không thấy được bộ dáng rúc cổ của anh ta, giống như đang ở công ty bị ai giáo huấn vậy, không ngừng cười lấy lòng.

Sở Ca muốn đạo anh ta một cái.

Sau khi nghĩ lại, người đại diện dựa vào nghệ sĩ để kiếm tiền, nguyên chủ cũng không nhiều tiền, Tần Chuẩn tự nhiên cũng không được công ty tin tưởng.

Cũng giống như cô ở hiện thế vậy, có hậu thuận không có nghĩa là được quyền lên mặt, có thể làm cho người khác tình nguyện kính trọng mới là thực lực, từng bước từng bước làm từng hạng mục mới có thể đi đến giải thưởng.

Đây mới thật sự là uy tín.

Kiên nhẫn đợi năm phút đồng hồ, Tần Chuẩn kết thúc cuộc gọi với Viên tổng, vứt điện thoại di động đi, đau lòng liếc Sở Ca một cái, nặng nề dựa vào lưng ghế, "Bên kia trực tiếp tiến đến chỗ Viên tổng đưa ra mức giá bốn triệu*."

(*bốn triệu NST khoảng 14,2 tỉ VND)

"Bọn họ cũng thật kiêu ngạo." Sở Ca nói.

Tần Chuẩn nghiêng đầu nhìn cô, cô gái đã tẩy trang, khuôn mặt lộ ra một lớp men trắng, lông mày rậm và đen, chiếc mũi cao vút hiện lên một bóng mờ mờ ảo, đôi môi mím chặt.

Ngay cả vẻ mặt tức giận, cũng có thể thắng biết bao minh tinh trong giới.

Ánh mắt của mình quả thật không sai.

Nếu cô thông minh hơn một chút thì đã thành công vang dội, nói cách khác, cô cũng chính là người được anh tìm thấy, bao năm qua phối hợp rất ăn ý, nói không chừng anh có thể cùng cô làm việc một mình hoặc đổi công việc.

Nghĩ đến ban đầu mình vì thấy cô thật thà mới kí hợp đồng với cô, để cô không đến nỗi bị ức hiếp, còn nổi hay không nổi thì tùy duyên.

Tần Chuẩn thở dài, nói trở về đề tài lúc nãy, "Em định hố Viên tổng như thế nào, để cho anh ta buông tha tiền bồi thường hủy hợp đồng trước thời hạn của em."

"Liễu Tùng Văn." Sở Ca ngồi dậy, cầm một cái gối ôm ôm vào trong ngực, cười như không cười, "Viên tổng không phải muốn hợp tác với anh ấy sao, tôi có cách."

Liễu Tùng Văn chọn diễn viên rất hà khắc, hơn nữa chưa bao giờ đem tùy tiện cho người khác vào đoàn phim, không phải là đầu tư thì sẽ được phép nhét người vào đoàn của anh ta.

Viên tổng luôn muốn gặp mặt Liễu Tùng Văn, nhưng lại không có cơ hội để gặp mặt.

Đúng lúc, hôm nay Liễu Tùng Văn cho cô danh thiếp, hình ảnh cũng không bị tung lên mạng. Chỉ cần cô lừa Viên tổng một chút thì có thể hủy hợp đồng trước thời hạn rồi.

Nhưng mà bắt tay vào làm thì có chút phiền toái, Lục Hành Châu cũng sẽ không phối hợp với mình.

"Em nói chuyện với đạo diễn Liễu rồi?" Tần Chuẩn kinh ngạc chớp mắt, lắc đầu tỏ ý không được, "Viên tổng trực tiếp tìm Lục Hành Châu để xin lỗi, nhưng lại không chịu vì em trả tiền để không dính bê bối, chính là hy vọng em có thể phất lên. Giờ em bắt được Liễu Tùng Văn, làm sao anh ta có thể tha cho em."

Sở Ca: "..."

Đối phó với nhà tư bản keo kiệt thật sự không dễ, đặc biệt là Viên tổng, một nhà tư bản nhỏ đang khát khao mở rộng lãnh địa của mình.

"Em suy nghĩ kĩ lại một chút đi, anh đi xem bé An." Tần Chuẩn nghe thấy tiếng xả nước của bồn cầu, mệt mỏi đứng dậy, xoay người vào phòng tắm.

Chung Yến An đang ngồi trên bồn cầu, yên lặng chờ đợi.

"Giờ có thể đi tắm, tắm xong tự lau mình cho sạch, có thể tự mặc quần lót được không? Tần Chuẩn bế anh đặt lên ghế đẩu trong phòng tắm, "Nếu có thể thì gật đầu."

Chung Yến An gật đầu.

Tần Chuẩn cười cười, vươn tay định xoa đỉnh đầu của anh.

Chung Yến An bản năng nghiêng đầu tránh, trong mắt hiện lên vẻ cảnh cáo.

Tần Chuẩn nhìn tay của mình, sau đó nhìn cặp mắt đen thui của bánh bao nhỏ, lắc đầu quay người rời đi.

Cửa phòng tắm đóng lại, Chung Yến An cởi cúc quần yếm, từ từ cởi bỏ quần áo với vẻ mặt căng thẳng.

Sau 10 tuổi, anh không để cho người khác cởi quần áo của mình, hay mặc quần áo giùm mình nữa, chuyện gì có thể tự làm thì tự làm không muốn làm phiền đến người khác.

Người giúp việc ở nhà họ Chung lương rất cao, ngoài miệng không nói nhưng trong lòng cảm thấy anh rất phiền phức.

Cuối cùng thì anh cũng cởi xong, anh mệt đến mức kiệt sức, thở hổn hển, một tay cầm vòi hoa sen rồi với lấy công tắc.

Đã đến rạng sáng, không thấy anh khôi phục lại dáng vẻ trưởng thành, anh nhất định có thể hoàn toàn hồi phục.

Nhất định có thể!

Phòng khách của nhà trọ.

Sở Ca với Tần Chuẩn không nói tiếng nào, yên lặng suy nghĩ chuyện làm sao để hủy hợp đồng, khuôn mặt nhỏ nhắn vo lại thành một nắm.

"Đừng suy nghĩ nhiều, đợi ngày mai xem..." Tần Chuẩn nói được một nửa thì chuông điện thoại vang lên, lần này là một dãy số lạ.

Anh nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, bắt máy, "Xin chào, cho hỏi đầu dây bên kia là ai?"

"Tôi là trợ lý của anh Châu, Lý Mặc, anh là Tần Chuẩn phải không, anh Châu kêu tôi hỏi có phải tối nay có phải có người tìm anh bán hình ảnh hay không." Giọng điệu Lý Mặc đầy vẻ chán ghét, "Tìm được anh cũng thật khó khăn."

"Đối phương không định bán cho tôi, mà bán cho Viên tổng." Tần Chuẩn đè lửa giận xuống, giọng điệu ngay thẳng, "Anh vui lòng liên hệ trực tiếp với Viên tổng."

Lục Hành Châu lợi hại như vậy, làm sao có thể không tìm ra được tên paparazzi đó?

"Được, vậy tôi liên hệ trực tiếp với Viên tổng?" Lý Mặc nói xong trực tiếp cúp điện thoại.

Tần Chuẩn nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động tối đen một hồi, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Sở Ca một cái, "Nghệ sĩ không nổi, người đại diện cũng không có địa vị."

"Sau này càng không có địa vị." Sở Ca buồn bã, "Ai gọi điện vậy."

"Trợ lý của Lục Hành Châu, Lý Mặc, anh ta có vẻ không muốn ảnh lộ ra ngoài, hay là chúng ta tiếp tục ôm đùi cố gắng nổi tiếng trong một đêm?" Tần Chí Minh cười khan.

"Em muốn giải nghệ, không có hứng thú với việc nổi tiếng." Sở Ca bỉu môi, "Anh tưởng Lục Hành Châu lúc nào cũng làm từ thiện hết à, người nào cũng giúp đỡ."

Trong nguyên tác, nguyên chủ vì đắc tội với anh ta mới bị đóng băng hoạt động, ôm đùi anh ta chỉ sợ mạng không đủ lớn.

"Nhân tiện, Lục Hành Châu đã ra tay, chúng ta đừng quan tâm nữa mà nghỉ ngơi thật tốt vài ngày. Để anh xem gần đây có hoạt động kiếm tiền nào, anh sẽ thu xếp cho em." Tần Chuẩn đứng dậy, sờ sờ cằm đi về phía phòng tắm, "Chắc thằng bé cũng tắm xong rồi, em cũng đi ngủ sớm một chút đi."

Sở Ca vô lực khoát tay.

Lục Hành Châu muốn mua hình về không phải vì cô, mà là vì không muốn 《 Cuồng Tín 》 bị ảnh hưởng xấu.

"Ngủ ngon." Tần Chuẩn nhìn dáng vẻ không thiết yêu thương gì trong mắt cô, lắc đầu một cái, xoay người đi ra ngoài.

Cơ hội tốt như vậy cô cũng không muốn lợi dụng dù chỉ một chút, mình cũng không thể trông cậy vào việc cô có thể nổi tiếng.

Truyện convert hay : Cự Phú Con Rể

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện