Tôi Nhặt Được Nhóc Con Vai Ác

...Anh Đã Thành Công!


trước sau

Advertisement
Editor: Vàng Anh

Beta-er: 2W

Nụ cười trên mặt Lục Hành Châu càng tươi hơn, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn Sở Ca, "Cô kéo tôi vào danh sách đen."

Sở Ca: "..."

Cô không có làm như vậy, cô chỉ không lưu số điện thoại cá nhân của anh thôi.

Chung Yến An nhướng mi, cầm chặt súng nước không buông.

Là anh xóa, cả số điện thoại công việc và cá nhân.

"Có một buổi phỏng vấn diễn viên phim 《 Cuồng Tín 》, tôi không gọi có người đại diện của cô được, nên chỉ có thể tự đến tìm cô." Sắc mặt Lục Hành Châu trông rất vui vẻ, "10 giờ sáng ngày mai, tại phòng phát sóng trực tiếp Tân Quả, nhớ tới đúng giờ."

Cô bị phát hiện kéo anh vào danh sách đen, nhưng lại không có một chút chột dạ nào hết?

Thật thú vị.

"Được" Sở Ca mỉm cười gật đầu.

Điều khoản trong hợp đồng của nguyên chủ kí có yêu cầu phải phối hợp tuyên truyền.

Cuộc phỏng vấn trực tiếp này cũng có trong nguyên tác, nhưng người đi là nữ chính trong sách.

Trong nguyên tác, tất cả phân cảnh của nguyên chủ đều bị cắt, về sau tất cả buổi tuyên truyền đều do nữ chính trong sách đi, phân cảnh cũng được tăng lên thành bốn mươi phút, tức tăng gấp đôi.

Nếu nói bộ phim này tạo nên nữ chính cũng không sai.

Nhưng hiện tại phân cảnh của cô vẫn chưa được tăng lên, cảm giác giống như miễn cưỡng được nhét vào vậy, chắc là anh ta thấy mình gần đây nổi tiếng nên khó chịu?

"Còn..." Lời Lục Hành Châu nói còn chưa xong, đã bị một tia nước xịt vào mặt, vô cùng lạnh.

Anh nghiêng đầu nhìn sang tiếp tục bị một tia nước khác xịt tới, mắt cũng không mở ra được

Sở Ca nhịn cười, nhanh chóng quay đầu nhìn về phía bánh bao nhỏ không biết lúc nào đã đi ra ngoài cùng cô, "Bé An, em lại nghịch ngợm, lần sau không nên làm như vậy, chú Lục tới đây để bàn công việc với chị."

Em nên dùng mực hoặc dùng tiêu như vậy mới đã ghiền.

Chung Yến An ngừng xịt, khuôn mặt nhỏ nhắn phủ sương lạnh.

Ánh mắt Lục Hành Châu nhìn Sở Ca rất khác, anh không thích ánh mắt si mê đó.

Anh không muốn người khác thấy mặt tốt của Sở Ca.

Không muốn...có một ngày cô sẽ hôn người khác, cũng không cô cười với người khác.

"Không sao, con nít thường bướng bỉnh." Lục Hành Châu lau vệt nước trên mặt ánh mắt thẳng tắp nhìn Sở Ca, "Kéo tôi ra khỏi danh sách đen đi, lỡ như đến lúc đó không tìm được cô."

Sao thằng nhóc này có thái độ thù địch với anh lớn như vậy?

Có thể Sở với cậu bé này thực sự không có quan hệ gì. Bạn học chung thời đại học của cô cũng đã xác nhận rằng trong 4 năm đại học cô không nghỉ học, không bỗng dưng béo lên, cũng không có bạn trai thì không thể nào vô căn cứ sinh ra một đứa trẻ được.

Cũng không biết tại sao vừa rồi ánh mắt bé An nhìn anh rất giống Chung Yến An?

Âm u lạnh lẽo, sâu không lường được.

"Không thể mượn cớ bướng bỉnh được, như vậy sẽ chiều hư mất." Ngoài miệng Sở Ca nói như vậy, nhưng đưa lưng về phía Lục Hành Châu, giơ ngón cái lên với Chung Yến An, sau đó quay đầu lại, mỉm cười lấy điện thoại ra, lưu số của Lục Hành Châu trước mặt anh ta.

Lục Hành Châu phát hiện vốn dĩ cô không lưu số của anh, khóe miệng giật giật.

Lần đầu tiên anh bị người khác ghét bỏ như vậy.

Sở Ca thú vị hơn so với tưởng tượng của anh rất nhiều. Trước kia anh còn tưởng rằng do lạc mềm buộc chặt, bây giờ mới biết, cô thật sự không coi anh ra gì.

Anh thực sự kém như vậy sao?

"Được rồi.' Sở Ca cất điện thoại di động, vui vẻ vẫy tay, "Tạm biệt thầy Lục."

Lục Hành Châu không nói mỉm cười.

Nhìn nhiều thêm một giây cũng không muốn.

Sở Ca nói xong thì mặc kệ Lục Hành Châu, vui vẻ đẩy Chung Yến An trở về, đè thấp giọng nói, "Lần sau đừng như vậy, không lễ phép, chị sẽ tự đuổi anh ta đi. Còn nữa, sau này không được tự ý xóa số điện thoại của người khác trong điện thoại của chị, chị muốn làm việc để kiếm tiền."

Chung Yến An ngẩng khuôn mặt bé xíu lên, lẳng lặng nhìn cô trong chốc lát, gật đầu một cái, khóe môi cong lên một nụ cười khó nhận ra.

Nếu lần sau Lục Hành Châu cần tới nữa thì anh vẫn sẽ dùng súng nước để xịt anh ta.

Nhưng vừa nghĩ tới thứ năm tuần tới ông nội sẽ tổ chức cho Sở Ca một bữa tiệc, anh lập tức thấy không vui nổi.

Anh phải thuê thêm gián điệp mới có thể giết chết toàn bộ bọn họ được.

Chạng vạng tối trang web chính thức của Tân Quả đã tung tin về cuộc phỏng vấn trực tiếp của dàn diễn viên 《 Cuồng Tín 》, chưa đầy một tiếng đã thu hút vô số sự chú ý.

Tin tức Lục Hành Châu vẫn chưa công khai nhân vật nữ chính không phải là chủ đề được quan tâm nhất, tiêu điểm đã thuộc về Sở Ca và bánh bao nhỏ.

Vị trí hot search thứ nhất, 【 Có thể gặp Sở Ca và bé An trong chương trình phát sóng trực tiếp không? 】

Sở Ca lướt xuống, cảm tình đối với Lục Hành Châu càng kém hơn nữa.

Bé An bị bố mẹ bỏ rơi đã rất đáng thương, anh ta lại muốn lợi dụng cái này để thu hút sự chú ý, thật vô tâm.

Cô sẽ không dẫn theo bé An.

Cũng may tin tức về cô chỉ có cái này, chuyện cô và Thẩm Tiêu chạm mặt nhau ở bệnh viện không bị phóng viên phát hiện, tin đồn cũng dần lắng xuống.

Sở Ca tắt màn hình, tiện tay vứt điện thoại sang một bên, cầm bút vẽ kĩ thuật lên tiếp tục phác thảo văn phòng làm việc.

Chung Yến An lặng lẽ đưa đầu sang nhìn cô, ánh mắt kinh ngạc.

Trình độ thiết kế của Sở Ca không thấp, không phải cô học đại học chuyên ngành đàn tỳ bà sao?

Bản vẽ của cô còn chưa tô màu, chỉ nhìn đường nét và kết cấu cũng có thể hình dung ra, không phải một sớm một chiều mà có thể đạt được kĩ năng này.

Nghĩ đến chương trình thực tế đợt trước, năng lực của cô vượt xa người thường, trong lòng Chung Yến An cảm thấy khó chịu.

Cô xuất sắc, không chỉ về mặt diễn xuất.

Nếu anh không thể đứng lên, làm sao mới có thể đuổi kịp cô? Ông nội sắp xếp một buổi tiệc xem mắt, khách mời nào tới cũng cực kì giỏi giang.

Chung Yến An cúi đầu, bóp chặt hai chân, vẻ mặt phiền muộn.

Sau khi Sở Ca vẽ xong khu vực tiếp tân, chiếc điện thoại bị ném sang một bên bỗng có cuộc gọi đến, phát ra tiếng chuông chói tai.

Sở Ca cầm lên xem, đứng dậy đi ra ngoài vườn.

Chu Vân gọi tới, có lẽ đã nghĩ ra được biện pháp chữa bệnh cho bé An.

Chung Yến An ngẩng đầu nhìn bóng lưng của cô, bàn tay vô thức siết chặt.

Có điện thoại có gọi, hình như là đàn ông?

Sở Ca đi ra vườn, thuận tay đóng cửa lại, nhận được thoại, "Chào anh, tôi là Sở Ca."

"Chào Sở Ca, tôi là Chu Vân. Hai ngày nay tôi xem không ít tài liệu, phát hiện một vài trường hợp tương tự, có thể có ích cho việc điều trị của bé An." Chu Vân cười nói, "Cô có bao giờ thử cho bé An tự đứng lên không?"

Sở Ca quay đầu liếc nhìn bánh bao nhỏ đang ngồi trên sô pha, dùng giọng nói nhỏ nhất có thể, "Phải thử như thế nào? Cậu bé không phải con của tôi, tôi chưa từng nuôi con nít."

"Cô đi mua một đôi nạng cho trẻ em, sau đó mua một cái khung tập đi được thiết kế đặc biệt để tập luyện phục hồi chức năng cho trẻ bại não." Chu Vân bật cười. "Lúc cho cậu bé thử, cô nhớ chú ý phản ứng của cậu bé, tốt nhất là quay video lại gửi cho tôi xem. Sau đó, khi nào cô có thời gian hoặc điều kiện cho phép, thường xuyên dẫn cậu bé ra ngoài, việc sống trong môi trường khép kín một thời gian dài không có lợi cho việc củng cố niềm tin của cậu bé dành cho cô."

"Được, tôi sẽ cố gắng thực hiện." Sở Ca cũng cười, "Cảm ơn anh."

"Không cần khách sáo, đây là trách nhiệm của tôi." Tiếng cười của Chu Vân truyền tới, "Liên lạc với cô sau, tôi không quấy rầy cô nữa."

"Tạm biệt." Sở Ca cười cúp điện thoại, nhấp vào trang web để tìm kiếm cửa hàng bán thiết bị y tế ở Hải Thành.

Toàn bộ thiết bị y tế được bán ra ở Hải Thành đều là sản phẩm do Sang Thiêm sản xuất, có một cửa hàng lớn chuyên bán thiết bị y tế cách Hạnh Lâm không xa.

Sở Ca nhớ địa chỉ, khóa màn hình.

Sáng mai, sau khi quay xong chương trình phát sóng trực tiếp, tiện đường về rồi mua luôn, không phải chạy đâu xa.

Trở lại phòng khách, Sở Ca để điện thoại di động xuống tiếp tục phác thảo bản vẽ.

Thử một chút cũng tốt, nói không chừng có tác dụng.

Nghĩ như vậy, cô nghiêng đầu theo bản năng, thấy bánh bao nhỏ vẻ đang không vui, khóe môi cong cong, lật một trang mới nhanh chóng vẽ cậu bé.

Bánh bao nhỏ mặc chiếc áo sơ mi ngắn tay màu trắng, kết hợp với một chiếc quần rộng màu xám, không những trông lanh lợi, đẹp trai mà còn rất đáng yêu.

Làn da cậu bé rất trắng, ngũ quan vô cùng xinh đẹp, đôi mắt to đẹp, lông mi dài, mũi cao và thẳng, khuôn môi có xu hướng hoàn hảo, chắc chắn tương lai sẽ là một soái ca.

Giống như Lục Hành Châu và Thẩm Tiêu, đẹp mê người.

Chung Yến An nghiêng đầu nhìn, kỹ năng vẽ tranh của cô thật sự rất tuyệt, có thể thấy cô vẽ rất nhanh, nhưng không thiếu một chi tiết nào.

"Cho em nè, nhưng em phải nói cho chị biết tại sao em không vui." Sở Ca xé bức tranh giơ lên cao, nghiêng đầu nhìn cậu bé, "Không nói, chị không cho em."

Chung Yến An do dự một chút, cầm điện thoại mở khóa, mở ghi chú gõ một câu: Không muốn ở nhà một mình, chị có công việc em không thể làm phiền chị.

"Vậy em có muốn đi nhà trẻ không?" Sở Ca không chút nghĩ ngợi.

Chung Yến An: "..."

Anh biểu đạt chưa đủ hả?

"Chị quên em không thể đi nhà trẻ được." Sở Ca bị bộ dáng kinh ngạc của anh chọc cười, "Chị có công việc, không phải lúc nào cũng mang theo em được."

Chung Yến An mím khóe môi, tiếp tục gõ chữ: Chị có thể mang em theo, để tài xế lái xe, em không làm ồn chị. Ở nhà rất bực bội, chỉ có phim hoạt hình, không có ai nói chuyện với em, cũng không có ai chơi với em.

Sau khi tiếp nhận Sang Thiêm, hơn phân nửa thời gian của anh đều ở đây, thỉnh thoảng có chuyện cần anh ra mặt, anh mới ra ngoài.

Những lần còn lại là đến bệnh viện để làm kiểm tra.

Anh ở nhà, mỗi ngày đều bị giám sát, còn khó chịu hơn so với ngồi tù.

"Chị cân nhắc một chút." Sở Ca nhớ tới đề nghị của Chu Vân trong điện thoại, mím môi, hai má từ từ phồng lên.

Mỗi lần ra ngoài cô đều tự lái xe.

Sở Ca thở ra, vươn tay xoa đầu anh, "Được, nhưng em phải nghe lời chị, nếu không chị sẽ không mang em theo nữa."

Chung Yến An ngẩng đầu, ánh mắt cũng sáng lên, khóe môi cong cong cười.

Làm nũng thật hữu dụng.

Sở Ca thấy cậu bé cười, tay lại bắt đầu ngứa ngáy, muốn bóp mặt của cậu.

Khi bánh bao nhỏ cười, đáng yêu đến muốn tim cô muốn tan ra.

*

Thứ sáu, tại buổi phỏng vấn trực tiếp ở trụ sở chính của Tân Quả, khi Sở Ca đến lúc 9:30, rất nhiều phóng viên đã tập trung ở tầng dưới.

Cô nhìn qua cửa sổ xe một lúc, nói với tài xế: "Đến bãi đậu xe ngầm để đậu xe."

Tài xế lên tiếng, tiếp tục đi lối vào của bãi đậu xe.

Sở Ca quay đầu, trên mặt hiện lên nụ cười ấm áp, "Bé An, lát nữa em với chú tài xế chờ chị ở tầng bốn, ở đó có trò chơi thực tế ảo VR, chơi rất vui đó."

Chung Yến An mím môi cười, ngoan ngoãn gật đầu.

Chỉ cần không phải ở Hạnh Lâm, ở đâu cũng vui.

Ở bên ngoài anh sẽ dễ dàng tránh khỏi sự giám sát hơn.

Sở Ca chớp mắt, nhanh tay xoa đầu anh, khuôn mặt lộ ra nụ cười đắc thắng, "Chị thắng."

Gò má Chung Yến An như thiêu cháy, đôi mắt cũng sáng lên như được tráng một lớp ánh sáng.

Anh nhường mà.

Sau khi Sở Ca lên lầu, cô vào phòng thay đồ trước, Lục Hành Châu chưa đến, những người khác trong đoàn đã đến trước. Cô không quen với những người này, gật đầu coi như chào hải, rồi yên lặng ngồi trong góc.

Cô cố tình ăn mặc kín đáo, trang điểm nhẹ nhàng.

Loại phỏng vấn trực tiếp trên trang web này không quá quan trọng, chủ yếu là để tuyên truyền hâm nóng phim.

《 Cuồng Tín 》 được phát hành vào ngày Quốc khánh*, bây giờ chỉ là vào đầu tháng Bảy, chủ yếu là để duy trì độ nổi tiếng.

(*Quốc khánh Trung Quốc: 1/10)

Nói cho cùng điều cư dân mạng quan tâm là đã có tin tức của bố mẹ bé An chưa.

Sở Ca nhìn gương sửa sang lại tóc, những người khác lần lượt đi vào.

Sau một lát, Triệu Tuyền từ bên ngoài đi vào, vừa thấy cô đã nở một nụ cười thật to, "Sở Ca, ngày hôm qua cô đi thử vai, đã có kết quả chưa?"

"Không biết." Sở Ca nhìn cô ta một cái, thái độ lạnh nhạt.

Tần Chuẩn chưa gửi tin nhắn cho cô, cũng không gọi điện thoại cho cô. Ngày hôm qua Lục Hành Châu đuổi đến nhà cũng không nói chuyện này, cô thật sự không biết.

Cô không để ý lắm đến việc mình có được nhận vai trong 《 Lưu Quang Kiếm 》 hay không, trong tay Tần Chuẩn còn một đống kịch bản của Mộc Hạp, cô chưa kịp xem.

Cô có thể tùy ý chọn nhân vật trong máy kịch bản đó.

"Không biết sao? Trên mạng ai cũng nói cô ảnh hưởng đến nội bộ nên đã xác định nữ chính là cô, hôm qua đi thử vai chỉ cho có." Giọng điệu Triệu Tuyền vô cùng khoa trương.

Một số người khác trong phòng thay đồ nhìn sang với vẻ mặt 'Tôi cũng biết'.

"Vậy phải hỏi đạo diễn Liễu rồi, tôi chưa nghe qua chuyện này." Vẻ mặt Sở Ca không vui, "Hỏi Lục Hành Châu cũng được."

Cái gì mà xác định vai chính? Vai diễn mà cô thử vai không phải là nữ chính, mà là một vai phụ phản diện hơi nặng kí, tin tức truyền đi kiểu gì vậy?

"Hỏi tôi cái gì?" Âm thanh Lục Hành Châu từ ngoài cửa truyền tới, giọng nói trầm thấp hơi mang ý cười, "Muốn biết cái gì, bây giờ có thể hỏi."

Sở Ca nhướng mi, hờ hững nói: "Trên mạng nói tôi ảnh hưởng đến nội bộ để được vai nữ chính của 《 Lưu Quang Kiếm 》 có phải không?"

"Không, chuyện này tôi sẽ trả lời sau." Nụ cười trên mặt Lục Hành Châu đông cứng lại, nhận thấy cô ăn mặc rất bình thường, anh lại cảm thấy buồn cười, "Buổi phỏng vấn sắp bắt đầu, chuẩn bị đến phòng phát trực tiếp."

Sở Ca thực sự không có ý thức của một nữ diễn viên chút nào.

Trong loại phỏng vấn này, cư dân mạng ngoại trừ nhìn khuôn mặt của họ qua máy quay cá nhân, còn xem cách phối trang phục của họ.

Dù gì bây giờ cô cũng có chút quan hệ với nhà họ Chung, đã mặc áo sơ mi trắng với quần jean rồi, còn không có đồ trang sức, hệt như sinh viên vừa mới tốt nghiệp.

"Không có là tốt rồi, tôi không thể đóng vai nữ chính." Ánh mắt Sở Ca quét qua Triệu Tuyền, nhìn vào gương một lần nữa, bình tĩnh đứng lên.

Cô không có hứng thú với vai nữ chính, cũng không có hứng thú đóng cảnh hôn với Lục Hành Châu.

"Tôi cũng chỉ xem trên mạng, không có ý gì khác." Triệu Tuyền xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ để chui vào.

Sở Ca cũng quá trực tiếp, lại dám hỏi thẳng Lục Hành Châu. Ngày hôm qua nhiều người đi thử vai như vậy, luôn có người không vừa mắt Sở Ca nên tung tin đồn nhảm, đến lúc đó cô biết giải thích thế nào.

"Ừ." Sở Ca cười, đi qua người cô ta.

Có ý gì hay không trong lòng cô ta tự biết.

"Đi thôi." Lục Hành Châu nhấc chân đuổi theo, khẽ cụp mắt nhìn bóng lưng Sở Ca, lông mày bất giác nhíu lại.

Anh thật sự không đắc tội với cô.

Ban đầu khi tin đồn bị tung ra, Viên tổng hứa với anh sẽ xử lý anh mới không nhúng tay vào, nếu cô vì chuyện này mà không có thiện cảm với anh, thì anh thật sự quá oan uổng.

Hình thức phỏng vấn là phát trực tiếp, Lục Hành Châu cùng với mấy diễn viên chính, trước khi phỏng vấn sẽ nhận được kịch bản, đến hiện trường còn phải tổng duyệt một lần nữa.

Những người khác thì vừa mới nhận được, không muốn trả lời câu hỏi thì đánh dấu X.

Sở Ca nhìn xuống phần đặt câu hỏi cho mình, tất cả đều liên quan đến bé An, cô cầm bút gạch gạch gạch X hết tất cả, thản nhiên đưa cho nhân viên.

Đến hôm nay danh tính của bé An vẫn chưa rõ ràng, việc đưa nhiều thông tin ra ngoài quá mức sẽ không tốt cho cả cô và bé An.

10 giờ đúng, bắt đầu mở trực tiếp.

Sau khi người dẫn chương trình nói lời mở đầu, bắt đầu phỏng vấn Lục Hành Châu trước, chủ yếu hỏi một số vấn đề về phim, sau đó hỏi vì sao nữ chính không tham gia phỏng vấn trực tiếp.

Lục Hành Châu tìm một lý do qua loa lấy lệ, rồi đổi chủ đề, nói tiếp về điện ảnh.

Đến phiên Sở Ca, người dẫn chương trình vừa mở miệng đã hỏi có phải đến bây giờ vẫn chưa có tin tức của bố mẹ bé An hay không.

Sở Ca có hơi mất hứng, nhưng không biểu lộ ra, mỉm cười trả lời: "Xin lỗi, tôi từ chối trả lời câu hỏi này. Buổi phỏng vấn hôm nay chủ yếu là về phim. Nếu anh hỏi thăm tình huống bé An riêng thì tôi nhất định sẽ trả lời."

Người dẫn chương trình mỉm cười, quay sang phỏng vấn người tiếp theo.

Sau khi buổi phỏng vấn kéo dài một tiếng đồng hồ kết thúc, Sở Ca bước ra khỏi phòng phát sóng trực tiếp, chạy đến sảnh thang máy.

Đến lầu 4 đón bé An, Sở Ca bế anh thần bí nói, "Bé An, chị có một món quà muốn tặng cho em, chúng ta về nhà trước, em ở nhà ngoan ngoãn chờ chị nhé."

Chung Yến An cụp mắt xuống nhìn cô, trên môi nở một nụ cười nhẹ.

"Ngoan quá." Sở Ca cười, đặt anh vào trong xe lăn, đẩy anh xuống lầu.

Ở tầng dưới của Tân Quả, phóng viên còn nhiều hơn vừa nãy, nhóm người Lục Hành Châu bị chặn ở cửa, muốn đi cũng không được.

"Thấy chị thông minh không, chị đã biết trước sẽ có phóng viên chặn ở cửa." Sở Ca hất cằm, đắc ý nhướng mày, "Bé An yên tâm, chị sẽ không để cho bọn họ chụp được em."

Ngón tay Chung Yến An giật giật, muốn nắm tay cô, thử mấy lần, cuối cùng lại co tay lại siết chặt quả đấm.

Anh không thể làm như vậy.

Nếu tương lai anh khôi phục như cũ, Sở Ca phát hiện anh đã từng trở về hình dáng lúc 6 tuổi sống cùng với cô, thì bất kỳ hành động nào của anh cũng sẽ được phóng đại vô hạn.

"Đúng rồi, địa điểm quay chương trình tiếp theo đã được xác định rồi, trên đường đi sẽ được thấy rất nhiều động vật nhỏ, em có thích không?" Sở Ca mở khóa màn hình điện thoại, bấm vào bức hình do đoàn quay phim 《 Cục Cưng 》 gửi đến, nghiêng người phóng to ra đưa cho anh xem.

Chung Yến An cúi đầu nhìn màn hình, ngoan ngoãn gật đầu.

Phong cảnh trên đường rất đẹp, nhưng không đẹp bằng em.

Trở lại Hạnh Lâm, Sở Ca xuống xe bế anh xuống, giao cho người giúp việc một tiếng, tự lái xe đi mua nạng và khung tập đi.

Vốn dĩ cô muốn mang bánh bao nhỏ theo, nhưng sợ kích thích cậu bé nên tạm thời thay đổi ý định.

Trước giờ cơm trưa, Sở Ca đã chọn xong nạng và khung tập đi, trở lại Hạnh Lâm.

Cô cố tình nhờ người bán hàng giúp mình bọc nạng và khung tập đi lại để nhìn từ bên ngoài thì không biết chúng là cái gì.

Đi vào phòng khách, Sở Ca nở nụ cười, gõ gõ hộp đóng gói trong tay, giả vờ bí hiểm, "Bé An, đây là quà của em, cơm nước xong chị với em cùng nhau mở, nhất định em sẽ thích."

Chung Yến An nhìn cái hộp trong tay cô, bàn tay nhỏ bé đặt trên chân từ từ nắm chặt, sau đó nới lỏng một chút, trên mặt bất giác nở nụ cười vui thích.

Ăn trưa xong, Sở Ca nóng lòng cầm lấy nạng và khung tập đi vừa mua được, đẩy bánh bao nhỏ đi thang máy lên tầng ba.

Trên tầng ba, ngoài hai phòng ngủ riêng của họ và một phòng trống để đồ chơi, còn có một phòng huấn luyện, các phòng còn lại đều bị khóa.

Chắc là Chung Yến An không muốn người khác vào.

Sở Ca đẩy xe lăn đi vào phòng huấn luyện, đóng cửa lại, đặt mông ngồi xuống sàn gỗ.

Chung Yến An cúi đầu, hai bàn tay nhỏ bé nắm chặt vào nhau, nhịp tim càng lúc càng nhanh.

Sau khi xảy ra tai nạn, không có người nào quan tâm anh như vậy.

Cũng không có người cùng anh mở đồ chơi.

Ông nội mua rất nhiều đồ chơi, đều đưa cho Trần Kiền mang về dinh thự, cho dù anh có thích hay không cũng như thế.

Trước đây anh không biết tại sao ông nội lại bận rộn như vậy, cho rằng một chút thời gian ông nội cũng không có, cứ nghĩ rằng ông nội đột nhiên không có thời gian, đổ lỗi cho ông ấy giống như bố.

Sau khi đọc các nhãn dán trên đồ chơi, anh nhận ra rằng mình đã sai từ lúc nào không hay.

Ông nội bận rộn như vậy, chỉ là hy vọng anh có thể đứng lên được.

"Chị mở ra ngay." Sở Ca sợ anh sốt ruột, trấn an anh một câu, điều chỉnh góc điện thoại để quay lại, vùi đầu mở hộp quà.

Chung Yến An nhìn về phía điện thoại của cô, chân mày nhíu lại, nhưng không hỏi gì.

"Được rồi!" Sở Ca lấy cây nạng từ trong hộp ra, nhếch miệng cười nhìn anh, "Cục cưng, có muốn thử một chút không?"

Hai tay nắm chặt vào nhau của Chung Yến An đột nhiên buông lỏng, trong đôi mắt đen láy đầy đau đớn và kháng cự, anh mím chặt khóe môi, yên lặng cụp mắt xuống, nhìn chăm chú vào hai chân anh, không hề gật đầu hay lắc đầu.

Từ khi bị tai nạn đến nay, anh đã làm hư cả trăm cây nạng.

Nhưng anh vẫn không thể đứng dậy.

"Không thích cũng không sao, còn một cái nữa." Sở Ca nhìn thấy kháng cự trong mắt anh, cảm thấy xót xa. "Cách sử dụng của cái kia rất đơn giản, chị lắp ráp cho em, nhanh thôi."

Cậu bé có vẻ không thích lắm nhỉ?

Lần đầu tiên trong đời, Sở Ca cảm thấy lo lắng trước một đứa trẻ, vừa nghĩ cách giải thích hành động của mình, vừa lắp ráp khung tập đi.

Sau năm phút, cô lắp ráp khung, ngẩng đầu nhìn bánh bao nhỏ đang im lặng ngồi trên xe lăn, cười nói: "Chị không ép em phải như thế nào, chị chỉ hy vọng em có thể thử một lần."

Giọng nói lo lắng, căng thẳng của cô gái vang lên, nhẹ nhàng như gió thổi ngang tai. Chung Yến An ngẩng đầu, do dự đưa tay về phía cô.

Chân của anh đã có cảm giác, thử một chút, lỡ có thể được thì sao?

"Bé An muốn thử dùng nạng hả?" Ánh mắt Sở Ca sáng lên, đưa nạng qua, nửa quỳ nửa dạy anh cách dùng.

Chung Yến An không đành lòng để cho cô thất vọng, bàn tay nhỏ cầm cây nạng, lòng bàn tay ẩm ướt, trên trán chảy ra một tầng mồ hôi, nhanh chóng làm ướt tóc.

"Đừng khẩn trương." Sở Ca kiên nhẫn khích lệ anh, "Bé An là một người đàn ông nhỉ mà, từ từ đi, chị giúp em."

Chung Yến An mím môi nhẹ nhàng gật đầu một cái, nắm chặt cây nạng, cố gắng đứng dậy với sự giúp đỡ của cô.

Hai chân rơi xuống đất, anh nhắm mắt, dựa cả phần trên vào cây nạng, âm thầm dùng sức.

"Đừng gấp." Sở Ca cũng khẩn trương, càng sợ cậu bé bị kích thích hơn.

Cô không phải là một nhà tâm lý học chuyên nghiệp, Chu Vận cũng không nói cách đối phó với các vấn đề với cô.

Chung Yến An nghe giọng nói của cô, sợ hãi cực hạn trong lòng dần dần tiêu tan, từ từ thả lỏng ra, dùng hai chân để nâng cơ thể lên.

Đã thất bại nhiều lần như vậy, thêm một lần cũng không sao.

Thời gian trôi qua, mồ hôi chảy ròng ròng trên má xuống sàn gỗ, chân vẫn không chống đỡ được cơ thể.

Tựa như cả một thế kỉ trôi qua, cuối cùng hai chân anh cũng có thể nâng được cơ thể lên...anh đã thành công!

Anh ngẩng đầu lên, đôi mắt đen huyền hiện lên vẻ vui mừng không dám tin, kinh ngạc nhìn Sở Ca.

Anh thật sự có thể đứng lên.

"Bé An tuyệt vời quá!" Sở Ca cũng sợ ngây người, không khống chế được mừng như điên nghiêng người hôn một cái thật mạnh lên mặt anh.

Chung Yến An ngơ ngẩn một lần nữa, khuôn mặt trắng nõn của anh nhanh chóng đỏ ửng với tốc độ ánh sáng.

"Nghỉ ngơi một chút rồi tiếp tục, không cần gấp đi." Sở Ca bình tĩnh lại, đôi mắt cong cong nhìn anh, "Chị tin em sẽ nhanh chóng tự đi được."

Xem ra phân tích của Chu Vân không sai, cậu bé thực sự không thể đi lại vì lý do tâm lý.

Chung Yến An ngước mắt, nụ cười trên khuôn mặt cô gái còn sáng hơn cả ánh mặt trời ngoài cửa sổ, nóng hầm hập, toàn thân của anh được phản chiếu trong ánh mắt của cô, giống như muốn hòa tan hết vậy.

Thử đứng được nửa giờ, Sở Ca phát hiện cậu bé không dám bước đi, quyết định mang cậu đi ra ngoài ăn cơm.

Có thể đứng được là một dấu hiện tốt, không cần gấp.

Khi xe vừa chạy ra khỏi cổng khu biệt thự, một phóng viên từ đâu xuất hiện bất ngờ lao tới, suýt bị tông.

May là cô không tự lái xe.

Tin tức của mấy phóng viên này rất nhanh nhẹn, rất nhanh đã thăm dò được Chung Yến An có bao nhiêu chiếc xe.

Hôm nay bọn họ ngồi một trong những chiếc đó, là Rolls Royce.

Chung Yến An nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nhìn khuôn mặt lo lắng của cô một lúc, sau đó lặng lẽ cầm điện thoại lên.

"Chào cô, Sở Ca, nghe nói đoàn phim được xác định cô là nữ chính của 《 Lưu Quang Kiếm 》, có thật không?" Phóng viên bắt đầu gõ cửa sổ.

"Bố mẹ của bé An không xuất hiện, hay cô với bọn họ thông đồng với nhau để được nổi tiếng?"

"Lợi dụng một cậu bé như vậy, cô không cảm thấy xấu hổ sao?"

"Sở Ca, mời cô trả lời, có phải đoàn phim 《 Lưu Quang Kiếm 》 đã xác định cô là nữ chính hay không."

...

Phóng viên vội vàng đặt câu hỏi, giọng nói oang oang rõ ràng qua cửa kính xe, câu hỏi nào cũng gây hấn.

Sở Ca cáu kỉnh nhíu mày, nghiêng người hỏi tài xế: "Có thể quay xe về không hay cần phải gọi người tới giúp?"

Chung Yến An gõ xong đoạn tin nhắn, ấn gửi cho Hà Sâm: Bắt đầu từ hôm nay, bất kỳ tin tức nào có liên quan đến Sở Ca, tốt xấu đều phải xử lí hết. Tra rõ phóng viên hôm nay, sau đó thông báo cho Lục Hành Châu, muốn tiếp tục hợp tác với Mộc Hạp thì tốt nhất nên an phận một chút.

***

20 sao mình up c28 nhé

Truyện convert hay : Ta Ở Dị Giới Nhặt Công Pháp

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện