Tôi Làm Việc Ở Âm Ty

Người Đáng Giận Ắt Có Chỗ Đáng Thương


trước sau

Advertisement
“Cô gia, hãy để cho chúng tiểu nhân này thay quần áo mới cho ngài.”

Mấy nữ quỷ vui cười, cởi đồ bảo hộ và quần áo bên trong của Lý Quỳ ra, thay một bộ trang phục mới tinh cho tân lang, toàn bộ quá trình hai mắt Lý Quỳ đều nhắm chặt lại, không phải là không tiếp nhận được việc phải thay quần áo, mà là cảm giác của những nữ quỷ này chân thật quá mức làm người ta sợ hãi.

May mắn thay tấm da dê được giấu trong cánh tay và xích khóa hồn trên cổ tay không bị phát hiện, hoặc nói cách khác là bọn họ không nhìn thấy. Nhưng các thứ như di động, thuốc lá, bật lửa đều bị tìm thấy.

“Tỷ tỷ, đây là gì thế?”

Một nữ quỷ nghịch điện thoại trong tay, nhỏ giọng hỏi người chị em bên cạnh.

Nữ quỷ được gọi là tỷ tỷ kia có lẽ là treo cổ chết, đầu lưỡi kéo dài rũ xuống ngực, duỗi tay cầm lấy điện thoại, liếc nhìn rồi nhấn nút home, màn hình đen kịt tức khắc sáng lên, một hình con người hiện ra đập vào mắt.

“A ——”

Di động rơi trên mặt đất, nữ quỷ ôm ngực bộ dạng bị dọa sợ.

Tiếng la này đã hấp dẫn sự chú ý của những nữ quỷ khác, một nữ quỷ hiển nhiên là người cầm đầu lập tức nhíu mày, bước lên cầm di động đặt trên mâm gỗ đỏ, nghiêm túc nói:

“Đồ của cô gia cũng là đồ của cô cô, sao các ngươi có thể sờ bậy được, mau mang giày vào cho cô gia đi!”

“Muội muội không dám nữa!” Hai nữ quỷ vừa rồi liền sợ hãi mà xin lỗi.

Sau khúc nhạc đệm nho nhỏ này, Lý Quỳ chậm rãi mở mắt ra, một con nữ quỷ với nửa cái đầu ướt sũng đứng trước mặt hắn, cảnh tượng này thật sự khiến cho lục phủ ngũ tạng của Lý Quỳ như bị đảo lộn, một lần nữa khép mí mắt lại.

Nữ quỷ cũng không nghi ngờ hắn, dù sao trước đó cũng có mấy chục cô gia không khóc lóc xin tha thì lòng như tro tàn, đương nhiên cũng có những thiếu gia ngu dốt không hiểu gì, ngu si mà chuẩn bị hỉ sự cho mình, thấy nhiều rồi cũng không có gì ngạc nhiên.

Nhìn vị tân lang mới này rất có tính tình, nữ quỷ cũng lười mở miệng, từ sau lưng móc ra một sợi dây thừng dày như bàn tay trói Lý Quỳ lại, khóe miệng chợt ngoẻo lên một cái:

“Cô gia, ngài cứ chờ ở đây, chờ Đặng cô cô tiếp khách khứa xong sẽ tìm đến ngài.”

Nói xong liền đeo lên đầu Lý Quỳ một cái khăn voan đỏ, mang theo những nữ quỷ còn lại đi ra ngoài.

Cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại.

Lý Quỳ trợn tròn mắt, dùng sức lắc tấm vải đỏ trên đầu, không nhịn được thở dài, trói buộc mà Đặng Tiểu Linh trói trên người hắn đã biến mất, nhưng đám nữ quỷ này lại trói thêm một lớp cho hắn, có cho người ta con đường sống không đây!

Cho đến lúc này, nếu nói không còn cách nào để phản kích thì cũng không phải. Mấu chốt chính là tấm da dê, bây giờ Lý Quỳ có 15 điểm công đức, đồ vật có thể đổi không nhiều nhưng cũng không phải là ít.

Hầu hết các loại vũ khí trừ tà đều cần pháp lực để điều khiển, cũng may ông trời không tuyệt đường người, Lý Quỳ nhớ rõ trong danh mục vũ khí có một khẩu súng shotgun trừ tà m1887, hắn không biết thứ này có thể giết chết Đặng Tiểu Linh hay không, nhưng nó thực sự là thứ duy nhất có thể phản kích lại.

Suy nghĩ một hồi, trong lòng nảy ra một ý tưởng, lúc này Lý Quỳ mới có thời gian đánh giá xung quanh phòng.

Thoạt nhìn cũng không có gì khác biệt, nơi nơi đều dán hỉ tự màu đỏ, trên bàn ánh nến gợn lên từng vầng hào quang mờ ảo. Nhưng khi hắn ngẩng đầu lên, đồng tử liền co rụt lại, hoảng sợ nhìn bộ xương khô được treo trên nóc giường.

Quan sát kỹ hơn, khắp chỗ trên bộ xương khô này đều có những lỗ cực nhỏ, rậm rạp khiến cho người ta sợ hãi, không khó để tưởng tượng trước khi chết người này đã chịu bao nhiêu thống khổ.

‘Đây rốt cuộc là thâm thù đại oán gì nhỉ?’ Lý Quỳ nghĩ thầm.

Cửa phòng được nhẹ nhàng đẩy ra.

Đặng Tiểu Linh mặc một bộ trang phục lộng lẫy bước gót sen đi đến, ngón tay khẽ động, cửa phòng liền đóng lại, đôi mắt đẹp nhìn dáng vẻ khôi ngô tuấn tú của Lý Quỳ, liếm môi đỏ, dạo bước đến gần liền ngồi xuống.

“Lang quân mặc quần áo này thật sự rất anh tuấn.”

Không thể không nói, ảo ảnh Đặng Tiểu Linh tạo ra thật sự rất đẹp, mỗi cái nhíu mày nụ cười đều câu hồn, nhưng một khi nghĩ đến dưới ảo ảnh này là một bộ mặt đáng sợ như thế nào, quả thật khiến người ta xúc động.

“Nàng thích?” Lý Quỳ bình tĩnh nói.

“Đương nhiên là thích!” Đặng Tiểu Linh cười lúm đồng tiền như hoa.

Lý Quỳ cử động hai lần, ý bảo sợi dây thừng trói trên người mình: “Tối nay là ngài đại hỉ của ta và nàng, nàng trói ta như vậy có chút không thích hợp nhỉ?”

“Hì hì.... Là do thiếp suy xét không chu toàn.” Đặng Tiểu Linh cũng rất sảng khoái, ngón tay ngọc khẽ nhúc nhích, liền thấy sợi dây thừng thô to tức khắc nứt thành hai khúc: “Đêm xuân ngắn ngủi, lang quân, chúng ta nên nghỉ ngơi rồi!”

Khi nói chuyện, đại hồng bào trên người liền tự động rơi ra, lộ ra bờ vai như ngọc, nhẹ nhàng ôm lấy Lý Quỳ, mặt đẹp vùi vào tóc, theo bản năng hít sâu, mùi nguyên dương nồng nàn kích thích hai má nàng ta hơi ửng hồng.

Lý Quỳ cũng không né, chỉ nhìn thoáng qua, dò hỏi: “Tốt xấu cũng là một đêm phu thê, ta có vài câu muốn hỏi nàng, ít nhất để ta được chết minh bạch, đến lúc đó ta cũng sẽ chủ động phối hợp với nàng.”

Nghe được lời này, ánh mắt Đặng Tiểu Linh liền lộ ra vẻ thích thú, dán vào bả vai Lý Quỳ:

“Tướng công có gì muốn hỏi, cứ việc nói.”

“Ta tên Lý Quỳ!”

Đặng Tiểu Linh hơi sửng sốt một chút, lúc này mới nhìn thẳng vào Lý Quỳ, hình như người đàn ông này hơi khác với những tướng công trước, có vẻ thú vị hơn một chút, nghĩ như thế cũng không tồi.... Tốt hơn với đám gối thêu hoa.

Về các phương diện khác nàng ta cũng không sợ Lý Quỳ sẽ giở thủ đoạn gì, một người bình thường nằm trong lòng bàn tay cô ta có thể làm ra sóng gió gì chứ? Đặng cô cô này không phải lần đầu tiên làm tân nương!

“Việc này là sơ suất của thiếp, phải bồi tội với tướng công rồi!”

Đăng Tiểu Linh vừa nhấc tay, bình rượu trên bàn lập tức bay lại đây, một chén rượu được cầm trong tay, chén rượu khác dừng trong tầm tay Lý Quỳ.

Dụng ý rất rõ ràng, chính là muốn uống rượu giao bôi!

Lý Quỳ rất ngoan, uống rượu giao bôi cùng Đặng Tiểu Linh, khóe miệng mỉm cười, cuối cùng đem sự nghi vấn trong lòng hỏi ra: “Còn chưa thỉnh giáo nương tử, vì sao lại treo đầy các thi thể trong dinh thự, đặc biệt là cái trên đầu này, chẳng lẽ nương tử muốn nó nhìn chúng ta động phòng sao?”

“Đúng vậy, chính là để nó nhìn chúng ta động phòng!”

“...”

(Con mẹ nó, có phải ngươi có tật xấu gì không.) Lý Quỳ tức giận mắng trong lòng, ngược lại hỏi: “Vì sao?”

Đặng Tiểu Linh chậm rãi nâng eo, đầu tiên là liếc nhìn hài cốt trên đỉnh đầu, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp dần dần đến gần, móng tay đỏ tươi khẽ quệt qua gương mặt Lý Quỳ, vẽ ra một vệt máu dài, đưa vào trong miệng mút hai cái:

“Tướng công muốn biết sao?”

Lý Quỳ giật giật khóe miệng bởi vì đau đớn, nụ cười vẫn không giảm: “Muốn, nhưng nàng nguyện ý nói cho ta sao?”

“Nam nhân có phải là trời sinh gặp dịp thì chơi không?” Đặng Tiểu Linh nhìn bộ dạng Lý Quỳ, giọng điệu rất ai oán: “Tưởng công cũng vừa nói. Hai chúng ta chỉ là một đêm phu thê, việc này cũng không được coi là một bí mật, tất nhiên có thể nói cho tướng công biết.”

“Để ta nghĩ lại...

“Thiếp cùng tướng công nói chút chuyện xưa đi.”

“Đó là một câu chuyện rất xưa. Từ mấy chục năm trước vẫn còn vương triều Trung Nguyên, ở biên cương có một gia tộc họ Vương, Vương gia này nổi danh là gia đình giàu có, chỉ tiếc mấy năm trước số phận không tốt, đắc tội quý nhân, gia đạo sa sút, ngày một xuống dốc.

“Mười mấy năm sau, công tử nhà họ Vương đã trưởng thành, kết thân với một gia đình khác, hắn ta... Sau mấy năm đèn sách muốn hồi sinh lại gia tộc, nhưng chỉ tiếc nhiều lần thi rớt, đối với khát vọng chấp niệm của hắn, phu nhân nàng không một câu oán hận, luôn ủng hộ những hành động của hắn!”

“Cũng không để tướng công dính nước dương xuân (*), gánh nặng gia đình đè nặng lên người phu nhân, ban ngày phải làm công trong tửu quán, buổi tối đến nhà người khác đan chút quần áo kiếm thêm tiền lẻ, đều là đậu quan niên hoa, nhưng tay nàng đã đầy những vết chai.”

(*) Ý chỉ không cần làm lụng vất vả.

Nói tới đây, Đặng Tiểu Linh tự rót cho mình một ly rượu, một ngụm uống hết, liến nhìn vẻ bình tĩnh của Lý Quỳ, khẽ cười:

“Có một năm, thê tử đưa tướng công đi thi, đợi mấy tháng trời không một tin tức, lúc này thê tử mới biết mình đã mang thai, đường xá xa xôi muốn đi tìm nhưng lại không thể, cố gắng đợi sinh đứa nhỏ ra, lại có đồng hương đi thi tới nói cho nàng.”

“Vị tướng công của nàng được một vị quý nhân nào đó trong triều thưởng thức, muốn mời tới nhà làm con rể, nghe đâu vị thê tử mới cưới mấy ngày trước vừa mang thai.”

Đặng Tiểu Linh thanh tú động lòng người đứng trước mặt Lý Quỳ, mỉm cười hỏi:

“Tướng công, chàng nghĩ xem vị phu nhân này sẽ có cảm xúc gì?”

Dưới đáy mắt Lý Quy chợt lóe lên một suy nghĩ phức tạp, hắn hơi ngẩng đầu nhìn về phía Đặng Tiểu Linh, nói ra hai chữ:

“Đáng hận!”

Truyện convert hay : Chia Tay Sau Ta Ở Giới Giải Trí Bạo Hồng

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện