Tôi Làm Việc Ở Âm Ty

Bức Vẽ Trên Bức Tường Bị Cháy


trước sau

Advertisement
Cánh cổng sắt cũ nát đã sớm hoen rỉ từ lâu, dây leo bò ngoằn ngoèo trên tường, các khu lớp học ẩn hiện trong bóng tối thăm thẳm.

“Đây là trường tiểu học Hy Vọng sao?”

“Đúng!”

Bốn người nhìn nhau, trong lòng nhất thời đánh lên từng hồi trống lớn.

Trường tiểu học Hy Vọng nằm trong khu phố cũ thành phố Tân Hải, nơi này từ mười mấy năm trước được chính phủ xếp vào diện nằm trong kế hoạch cải tạo đô thị, nhưng tới bây giờ vẫn chưa thấy động tĩnh gì, hộ gia đình cư dân quanh đây đã sớm dọn đi nơi khác.

Cỏ mọc ven đường đã cao ngang người.

Trương Mạn Mạn lấy điện thoại di động từ trong túi, 3 giờ sáng.

‘Đúng là điên rồi, hơn nửa đêm lại tới nơi này với hai tên thần kinh!” Cô vỗ trán nhăn mặt.

Phía bên kia.

Kiều Tuấn lấy hết can đảm đi tới cổng sắt xem xét, một sợi xích to được khóa chặt chẽ, vừa định nhấc lên lắc lắc thử, nào ngờ sợi xích tưởng như thô to kia đột nhiên bị đứt làm đôi rớt xuống đất, chớp mắt, quay đầu nhìn về phía ba người kia, gượng cười nói:

“Dù sao cũng đã đến rồi, nếu không vào xem một chút thì không đúng cho lắm.”

‘Rất đúng.’ X3

Tiếng kẽo kẹt phát ra khiến người nghe rợn hết cả lên, cánh cửa rỉ sắt từ từ được đẩy ra, vài con chim bay tán loạn ra khỏi tán cây, ba người Kiều Tuấn bật đèn pin trong điện thoại lên, cất bước vào trường tiểu học Hy Vọng.

“Kiều Tuấn, sao cậu lại muốn tới chỗ này vậy?”

Trương Mạn Mạn tò mò hỏi.

Vấn đề này cô đã kìm nén trong lòng rất lâu, vừa rồi trên taxi không dám hỏi ra, đến giờ thì không nhịn được nữa.

Bước chân của Kiều Tuấn hơi ngừng một chút, không quay đầu lại nói:

“Thật ra cậu cũng biết, văn phòng thám tử của chúng và văn phòng tâm linh chưa từng khắc khẩu với nhau. Gần đây bởi vì nguyên nhân tranh giành phòng học mà xảy rất nhiều rắc rối, vậy nên hai bên đã đặt cược.”

Không cần nói thêm nữa, Trương Mạn Mạn cũng có thể đoán được, trong lòng như có một vạn từ dmm chạy nhanh qua. Rốt cuộc là nhàm chán tới cỡ nào mới làm loại chuyện này chứ, cô quay đầu nhìn Tống Đình, ý tứ trong mắt hiện lên rất rõ: “Người cậu thích có phải là đồ ngốc không vậy?

Tống Đình giả vờ như không thấy được, bước lên vài bước đến bên cạnh Kiều Tuấn, giọng điệu nhỏ nhẹ nói: “Vậy thì tại sao lại đến một nơi hẻo lảnh như vậy chứ?”

Không biết là sợ hãi thật hay giả, cô ta dựa kề vào bả vai Kiều Tuấn.

Kiều Tuấn rũ mắt nhìn đôi chân thon dài mảnh khảnh kia, ho khan một tiếng:

“Trường tiểu học Hy Vọng này cực kì nổi tiếng mười năm trước.”

“Hiệu trưởng là một người tốt, ông ấy thu nhận những đứa trẻ còn sót lại trong khu phố cũ, còn giảm một nửa học phí nhập học. Khi đó, rất nhiều gia đình khu này nguyện ý cho con mình học ở đây.”

“Chỉ là vào đêm mùa hè mười năm trước, trường học bỗng nhiên xảy ra hỏa hoạn, nghe nói vị hiệu trước kia không thể thoát ra khỏi biển lửa bị thiêu rụi trong đó vì cứu học sinh. Kể từ đó trường tiểu học Hy Vọng này cũng bị bỏ hoang.”

“Nếu nói như vậy, bây giờ nhìn lại cũng không thấy đáng sợ nữa.” Tống Đình cười nói.

“Không... Nó chỉ là một trong số những phiên bản thôi.”

Người nói chuyện chính là Cát Hoa, dưới ánh đèn nhợt nhạt, người cậu hơi run nhè nhẹ, dưới ánh nhìn của Trương Mạn Mạn và Tống Đình, cậu chỉnh lại kính của mình, run rẩy nói:

“Nghe nói hiệu trưởng kia có bệnh tâm thần, chính vì bộ mặt giả nhân giả nghĩa kia mới có thể xây nên ngôi trường này. Những đứa trẻ đó sau khi đến đây học mới phát hiện chỗ này không tốt như lời đồn thổi bên ngoài, ở đây không bị thầy cô đánh thì cũng bị mắng.”

“Vả lại vì lý do gia đình, những người ở lại đây đều là các ông bà lớn tuổi, cho dù có nói một vài người nói với gia đình, đến trường học cũng bị họ lừa gạt cho qua chuyện...”

Trương Mạn Mạn và Tống Đình nhìn nhau, sắc mặt đều có chút khó coi.

“Đặc biệt là sau vụ cháy, có rất nhiều người dân quanh đó nghe được tiếng động phát ra từ khu dạy học, giống như đang chơi trò trốn tìm...”

Cả người Trương Mạn Mạn đều nổi da gà hỏi: “Làm sau cậu biết được chuyện này?”

Trong khi nói chuyện, bốn người họ đã đi đến tầng dưới của khu dạy học.

Đèn pin điện thoại cứ nhấp nháy.

Tàn lưu của ngọn lửa để lại đã hằn sâu trên bề mặt tường, hầu hết các bức tường đều nứt nẻ thành hình mạng nhện, trông rất đáng sợ.

Kiều Tuấn giơ điện thoại di động lên nhìn, tòa nhà dạy học này có năm tầng, phòng học mà bọn họ muốn livestream lại nằm trên tầng bốn!

Phía sau cây cổ thụ, có một đôi mắt đang theo dõi bọn họ.

Kẽo kẹt ——

Cảnh cửa gỗ cũ kỹ được mở ra, bốn người họ lần lượt bước vào.

.......

.....

Cùng lúc đó.

Trên một còn đường nhỏ phía ngoài trường tiểu học Hy Vọng, một chiếc xe taxi đen dừng lại.

Đôi giày Martin nghiền nát sỏi đá, Lý Quỳ bước từ trên xe xuống, nhìn tòa nhà phía xa xa đứng sừng sững trong bóng tối, trong lỗ tai có một chấm đỏ lóe lên, một nhóm bốn người họ nói chuyện hắn đều có thể nghe được hết, không khỏi lắc đầu: “Người trẻ tuổi ngày nay đúng là ăn no rửng mỡ mà!”

Lúc bốn người họ xuống xe, Lý Quý đã lén thả vào trong túi một trong số đó chiếc máy nghe lén, tưởng rằng bọn họ có mục đích đặc biệt nào đó, không ngờ lại là lí do này.

Xoay người lấy một túi hành lý màu đen từ trong cốp xe, sau đó vỗ vỗ thân xe.

Liền thấy cả chiếc xe từ từ hóa thành hư vô.

“Trương Quang Hiến...”

Khẽ lẩm bẩm tên, bóng dáng của Lý Quý dần dần khuất vào bụi cỏ.

............

.............

“Này, mọi người mau vào xem.... Chỗ này chính là số 365 đường Tân Hải, phòng học tầng 4 của trường tiểu học Hy Vọng!”

Kiều Tuấn giơ điện thoại di động lên, camera lướt qua từ lớp học cũ tới khung cảnh bên ngoài cửa sổ.

“Sáng, sáng rồi!”

Một vài ngọn nến trên chiếc bàn cũ dần cháy lên, một vầng sáng vàng tươi dần lan ra.

“Bây giờ có thể đi rồi chứ?”

Kiều Tuấn nhìn chằm chằm vào camera của điện thoại di động, chỉ thấy vô số gương mặt hiện lên trong màn hình, lát sau một giọng nói ồn ào vàng lên từ trong điện thoại.

“Được rồi... Văn phòng thám tử của các anh có gan, nhưng cũng đừng quên còn có một việc cuối cùng nữa, đó chính là cơ bút [1] thỉnh tiên, nếu các anh dám làm chuyện này, từ nay về sau văn phòng tâm linh chúng tôi nhìn thấy các người liền đi đường vòng!”

[1] Cơ bút là nghi lễ cầu cơ và chấp bút, là một nền tảng của đạo Cao Đài, được cho là đã khai sinh ra và là phương tiện giảng truyền của tôn giáo này.

“Đúng, đúng!”

“Tiểu Tuấn... Thắng lợi đã ngay trước mắt, chỉ còn một bước cuối cùng nữa thôi, cũng là hồi sinh vinh quang cho văn phòng thám tử chúng ta, chúng ta không có lý gì mà từ chối cả, dựa vào cậu hết đấy!”

“Cố lên Kiều Tuấn!”

‘Đúng là đứng nói chuyện không đau eo.’ Kiều Tuấn nghĩ thầm trong lòng.

Nhắc đến cơ bút có lẽ một số người vẫn còn lạ lẫm, nhưng nếu nói một tên khác, thỉnh bút tiên [2]... Chắc nhiều người sẽ không còn xa lạ, thắng hay thua của cuộc đánh cược hai bên phụ thuộc vào bước này.

[2] Thỉnh bút tiên: tương tự với trò Charlie Charlie can we play? của Mexico.

Nghĩ như vậy, Kiều Tuấn nâng mắt lên, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ.

Phòng học cũ kỹ này là thứ còn may mắn sót lại sau đám cháy, bốn bức tường đều lưu lại dấu vết tối tăm, sàn nhà dưới chân được lát ván gỗ, kèm theo đó là tiếng kẽo kẹt đáng sợ, mỗi một bước đi đều văng bụi tung tóe.

Nhìn quanh một vòng, cậu ta phát hiện Cát Hoa đang ngồi xổm ở một góc phía sau không biết đang làm gì.

.......

Đó là một bức vẽ được vẽ bằng than.

Một con người nhỏ, một bức tường, chính giữa bức tường có một cái lỗ nhỏ, bên cạnh đó lại vẽ một người lớn hơn.

Cát Hoa đang ngồi xổm trên mặt đất, vuốt cằm tự hỏi.

“Có phải người vẽ bức hình này muốn biểu thị, người nhỏ này đang trốn một người khác không?”

Giọng nói đột nhiên phát ra khiến cho hồn phách Cát Hoa thiếu chút nữa thăng thiên, quay đầu lại nhìn, chính là Trương Mạn Mạn ngồi xổm bên cạnh cậu, nâng mắt kính, oán trách nói: “Trương Mạn Mạn, cậu có biết rất đáng sợ hay không, hù chết tớ rồi!”

“Hì hì... Xin lỗi.” Trương Mạn Mạn cười sang sảng: “Vậy cậu có thấy tớ nói đúng không?”

Cát Hoa đầu tiên lắc đầu nhưng sau lại là gật đầu.

Bức tường này đã bị cacbon hóa rất nhiều, bên cạnh người nhỏ này còn vẽ một thứ gì đó, chỉ là không thể nhìn rõ, nhưng lời nói của Trương Mạn Mạn có độ đáng tin không thấp, bởi vì nghĩ đến một câu chuyện xưa khác, thật sự làm người ta có chút không rét mà run.

Lúc này.

“Cát Hoa, Mạn Mạn... Mau lại đây, chỉ còn một bước cuối cùng là chúng ta có thể trở về.” Giọng nói của Kiều Tuấn truyền đến.

Trương Mạn Mạn cũng không phải bị điếc, vừa rồi Kiều Tuấn nói gì trong điện thoại đều có thể nghe được rõ ràng, cô cảm thấy mình không cần thiết phải làm điều này. Bước đến bên cạnh Tống Đình, đang định mở miệng nói, lại thấy người phía sau chắp tay trước ngược làm bộ cầu xin, ánh mắt nài nỉ.

Cô rên lên một tiếng, cuối cùng vẫn thở dài một hơi, gật đầu.

Một cái bàn, một mảnh giấy và một cây bút.

Bốn người đồng loạt nắm lấy cán bút, Kiều Tuấn một tay khác bấm mở video điện thoại, khẽ niệm: “Bút tiên bút tiên, bạn là kiếp trước của tôi, tôi là kiếp này của bạn, nếu như muốn tục duyên cùng tôi, hãy vẽ vòng lên giấy.”

[3] Tục duyên: mối duyên bị đứt nhưng được nối liền lại.

Ngoài cửa sổ, một đám mây đen che khuất ánh trăng khuyết.

Muốn nói ai là người lo lắng sợ hãi nhất trong bốn người, thì đó chính là Cát Hoa.

Cậu vốn đã nghi ngờ về chuyện này, nếu như không có người bạn thân từ lớn đến nhỏ là Kiều Tuấn, Cát Hoa sẽ không bao giờ đến đây.

Không biết ngọn gió từ đâu tiến vào phòng, lay động ngọn nến.

Hai mắt Cát Hoa không dám nhìn loạn, chỉ là khóe mắt cậu liếc nhìn lỗ nhỏ trên tường kia, bỗng nhiên da đầu tê dại, lông tơ cả người dựng đứng, giống như rơi vào động băng.

Cái lỗ nhỏ kia.

Có một tròng mắt đang nhìn bọn họ.

Truyện convert hay : Ẩn Hôn Ngọt Sủng: Đại Tài Phiệt Tiểu Kiều Thê

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện