Tôi Là Bạn Thân Nam Chính Trong Tiểu Thuyết Ecchi Harem

Chương : 8


trước sau

Advertisement
Bàn ăn buổi sáng hôm đó thay vì hai người như thường lệ, thì hôm nay đột nhiên biến thành bốn người.

Bầu không khí cũng nặng nề tỷ lệ thuận với số lượng.

Kichirou im lặng đổ nhẹ mồ hôi ăn phần của mình, tâm trạng cũng trùng theo bầu không khí đầy tia lửa điện này.

Maeko và Kyoko ngồi hai bên của cậu, hai cô nàng liên tục liếc rồi nhìn đểu nhau, theo từng cái nhìn thì họ càng dựa sát vào Kichirou hơn.

Isora nhìn cũng không nhìn nhẹ nhàng ăn xong phần ăn của mình, dẹp dọn chén dĩa rồi đi ra ngoài cửa nhà. Cô không muốn và cũng không thể lại kéo Kichirou ra lần nữa.

Hai cô gái lần này đã tăng mức độ muốn đóng dấu chủ quyền với cậu lên cao nhất, cô mà tham gia vào có khi lại bị hành cho thảm.

Những cô gái mà độ xinh đẹp tỷ lệ thuận với độ đáng sợ…

Quả nhiên không sai chút nào, Kichirou bị kẹp không hề nhìn thấy cô đã đi khỏi bếp, và tới lúc nhận ra muốn đuổi theo thì đã bị hai chị em ngăn lại. Cậu khóc ròng, Icchan, đừng bỏ tao mà.

Đoạn đường tới trường của Isora là đi bộ tầm 50m tới ga Bail, ngồi tàu và chạy tới ga Ailos, lại đi tầm 100m nữa là đến trường. Isora nhàn nhã ghé qua Starbucks mua một ly cà phê, chầm chậm vừa đi vừa thưởng thức phong cảnh mùa xuân xinh đẹp.

Hôm nay đã bớt nắng gắt hơn hôm qua, vì vậy tâm trạng học sinh là cô cũng vui lây.

Rất nhanh đã tới ga Bail. Cô rút thẻ tàu điện từ trong ví của mình quẹt một cái, nhanh chóng được thông qua.

Nhưng người kế bên cô thì không như vậy.

Đó còn ai khác ngoài đàn anh Hikaru trong câu lạc bộ nhạc nhẹ.

Isora im lặng nhìn anh ấy, mãi tới khi xác định được tiền bối của mình đã mất thẻ tàu mới đi lại chỗ Hikaru.

Đây không phải trùng hợp, mà là hằng ngày từ đó đến giờ khi vào ga lên chuyến tàu này, có lẽ hai người đã từng gặp nhau. Hơn nữa cũng không phải một mà có thể là chục lần hoặc trăm lần.

Nhưng vì lúc đó chưa quen nên chỉ lướt qua nhau như người lạ thôi.

“Chào Inoue-senpai.” Cô cười nhìn anh ấy, tay cũng nhẹ nhàng cầm thẻ tàu đặt lên trạm.

“Bíp, thông qua.”

Hikaru hơi ngạc nhiên nhìn Isora, lại nhìn hành động vừa nãy, chần chờ một lút cũng đi qua khỏi trạm xoát thẻ.

“Cảm ơn em..Mochizuki-san, anh sẽ trả lại.”

“Giúp được tiền bối là vinh hạnh của em, anh không cần trả.”

Giúp anh cũng xem như giúp được_hậu bối của chị ấy, có lẽ.

Rất nhanh tàu cũng đã tới, hai người lần lượt bước lên tàu.

Hôm nay vẫn vậy, tàu vẫn đông như mọi khi. Nhưng hình như còn có cảm giác đông hơn một tý, người người chen chúc nhau đứng trên tàu, nó khiến Isora và Hikaru cũng không còn cách nào khác ngoài để mặc cho dòng người đẩy mình ra sát cửa.

Thật ra tư thế này nhìn hơi kỳ cục một chút.

“Anh ổn chứ, Inoue-senpai?”

Hiện tại thì Hikaru đang đứng dựa lưng vào cửa tàu.

Mà cô, cũng đồng dạng đang chống tay không để bản thân ngã vào người anh.

Đây chính xác là kabedon, dù nó không chính thức.

Hikaru nhìn cô gái thấp hơn mình nửa cái đầu đang chống để không ngã vào người mình, nhất thời không biết nói sao. Thường ngày thì anh cũng bị xô đẩy như bao người trên tàu, nhưng hôm nay đặc biệt thoải mái vì khoảng trống mà cô tạo ra.

Anh bắt đầu hơi ngại.

Isora hơi nhíu mày vì liên tục bị đẩy bởi ông chú bên cạnh, nếu ông ấy cứ đẩy nữa thì sớm muộn cô cũng vụt tay. Hôm nay trên tàu đông nhưng cũng chỉ hơn hằng ngày một tý, nhưng vì cô còn phải tạo khoảng trống giữa mình và tiền bối nên xuất hiện cảm giác chật chội hơn khá nhiều.

Cô nhìn sang đối diện mắt với ông ta, chốc lát ông ấy cũng bĩu môi một cái, quay sang chỗ khác không cố tình đẩy nữa. Ông chưa gặp đứa nữ sinh nào không thú vị như vậy đâu, nữ sinh là phải ngại ngùng nhưng bất lực để mặc cho ông đẩy mới phải.

Bọn nhóc này giờ lớn sai hướng hết cả rồi, hừ.

“..Em có sao không?”

“Em ổn.”

Isora dù không ăn uống lành mạnh nhưng cũng duy trì thể dục hằng ngày, vì vậy như này vẫn còn tốt.

Anh nhìn cô vẫn chống, nhất thời không biết nói gì.

Isora ngước lên nhìn Hikaru, đồng dạng đụng phải ánh mắt của anh ấy.

Hikaru có mái tóc màu nâu trầm, đôi mắt cũng là màu nâu trà nhưng cực kỳ trong, có thể nói là trong vắt. Gần như khiến người đối diện có cảm giác không thể và không muốn làm vấy bẩn đôi mắt ấy.

Nó đẹp và trong trẻo như giọng của anh vậy. Cả mùi hương trên người anh nữa, nó cũng là mùi trà nhè nhẹ dễ chịu.

“Mắt anh đẹp thật.” Và tóc anh nhìn cũng mềm nữa.

Hikaru giật mình nhìn vì câu Isora vừa nói, tất nhiên anh không ngờ cô sẽ nói như vậy.

Sự ngại ngùng vì vậy mà càng gia tăng thêm một mảng lớn, anh im lặng không trả lời.

Isora cũng biết câu vừa nãy của mình khiến người khác ngại, vì vậy cũng im lặng không nói nữa. Tầm mắt của cô vẫn như cũ đặt lên người anh, nhưng lần này là suy nghĩ về một người khác.

Hikaru cảm nhận được cô vẫn nhìn mình càng ngại hơn nữa, chỉ mong sao cho chuyến tàu này nhanh chóng kết thúc. Tất nhiên, sớm hay muộn tàu cũng phải tới ga thôi.

Sau thêm tầm hai mươi phút nữa, tàu dần di chuyển chậm lại và cuối cùng là dừng hẳn. Lần này dòng người cũng bớt xô đẩy nhau hơn mà từ tốn đi lần lượt ra ngoài, đồng thời cũng vang lên giọng nói nữ quen thuộc như thường lệ thông báo đã tới ga Ailos.

Isora chống đến cuối cùng, vì vậy không có tiếp xúc thân mặt nào với Hikaru cả.

Nhưng cũng vì vậy mà tay phải cô khá mỏi, hình như là bàn tay đã mất cảm giác, vì vậy cô vừa đi vừa lấy tay còn lại xoa xoa nó một hồi.

“..Cảm ơn em.” Nếu không nhờ Isora che giúp, đoán chừng là đồng phục của anh sẽ xộc xệch thê thảm như mọi khi chứ không chỉnh tề như bây giờ. Anh nhìn xuống cô đang xoa xoa bàn tay mình, nhất thời một cảm xúc không rõ tên hiện lên trong vài giây.

“Bao em hai cái taco là được.” Isora cười nhìn Hikaru.

Bánh taco là một loại bánh nổi tiếng ở canteen trường, dù có tiền cũng chưa chắc gì mua được, hằng ngày chỉ bán giới hạn 100 cái. Tới sớm thì được, tới muộn thì nín. Vì vậy cô vào trường tới nay vẫn chưa ăn được cái taco nào, căn bản là đọ không lại hàng người đông nghẹt xếp hàng.

Lịch học của M’BEi chia thành sáng chiều. Buổi sáng là năm nhất học, buổi chiều là năm hai và năm ba. Các tiết học như võ thuật, bơi lội hay mỹ thuật, nói chung là liên quan về thể chất và năng khiếu được xếp học ngẫu nhiên, có khi là sáng hoặc chiều.

Vì vậy canteen trường luôn duy trì trạng thái đông đúc nhưng không chật chội, nhưng cũng bởi lẽ đó mà bánh taco luôn cực kỳ khó mua.

“…” Hikaru im lặng một một chút, sau đó lại “Ừm” một tiếng.

Isora hơi ngạc nhiên nhìn anh, hiển nhiên không ngờ anh lại đáp ứng.

“Em đùa thôi.”

Cô không có ý định để đàn anh của mình chen chúc với dòng đời chỉ vì một câu nói đùa.

Hikaru duy trì im lặng.

Hai người bắt đầu cùng nhau đi đến trường, dọc đường đi cũng không nói gì nhiều. Cô đưa một bên airpod của mình cho anh, vì vậy bọn họ càng ít nói hơn nữa, một đường đi im ắng nghe nhạc.

Hikaru nhìn cô mấp máy môi theo giai điệu nhạc, một lát cũng thu lại tầm mắt của mình.

Đây là những bản hoà tấu piano và violin. Đôi khi anh lại nghe tiếng hát cô trong này, cả tiếng nói cười của người khác nữa.

Sau một lát, anh cũng dần nhận ra đây là những bản thu âm khi cô biểu diễn cùng với những người chơi violin khác. Mặc dù tất cả đều rất hay, nhưng trong này gần như có một vionist mà khi Isora chơi cùng thì trạng thái cô luôn luôn được đẩy lên cao nhất, cũng là những bản thu âm mà độ ăn ý của nó bỏ xa những bản còn lại.

Hikaru nhắm mắt cảm nhận tiếng đàn của người chơi violin này, kỹ thuật lẫn cảm xúc đều rất thuần thục. Và thật sự thì phải nói người này trình cao hơn anh – một người chơi violin từ năm ba tuổi, gần như là một bậc.

Cổng trường M’BEi rộng lớn dần dần xuất hiện trước tầm mắt cả hai, cùng lúc đó bản hoà tấu ‘La La Land’ của cô với người nọ cũng kết thúc.

Cô và Hikaru chia tay nhau ở sảnh trung tâm, anh trả lại airpod cho cô, lại mấp máy môi cuối cùng không nói gì nhiều.

Chỉ bỏ lại một câu “Anh thích nhạc của em” rồi đi mất.

Isora cười cười nhìn theo, câu vừa nãy mà lược bỏ hai chữ ‘nhạc’ và ‘của’ thì hay hơn đấy.

Truyện convert hay : Chớ Chọc Phúc Hắc Cuồng Phi

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện