Tôi Là Bạn Thân Nam Chính Trong Tiểu Thuyết Ecchi Harem

Chương : 10


trước sau

Advertisement
Tiếng hoà tấu violin và guitar du dương êm dịu vang vọng cả một hành lang dài, khiến những học sinh đi ngang qua đều phải ngoái đầu lại nhìn vào bên trong căn phòng đó.

‘Câu Lạc Bộ Nhạc Nhẹ Trường M’BEi’

Khi Isora vừa đi tới cửa phòng, cũng vừa lúc thấy đàn chị Ume đi ra khỏi cửa.

“À chào em, Mochizuki-san.” Ume cười hiền chào cô.

“Chào chị, Hara-senpai. Bản‘Red Violet’ lúc nãy hay lắm.”

“Haha, cảm ơn em. Thế chị đi trước nhé.”

Isora cười với đàn chị này, giọng cũng bất giác nhẹ nhàng hơn: “Vâng.”

Một cô gái nhẹ nhàng với giọng nói hay, ai cũng sẽ thích, và cô cũng vậy. Chị Ume mang cho cô một cảm giác rất nhẹ nhàng khiến cô khá thích chị.

Còn là vì sự dịu dàng của chị ấy thật sự rất giống một người.

Isora thu hồi tầm mắt đang đặt trên chị Ume, hướng nó vào trong câu lạc bộ. Nếu tiếng guitar lúc nãy là của chị Ume, thì tiếng violin không còn ai khác ngoài vionist duy nhất ở đây - anh Hikaru.

Quả nhiên trong phòng lúc này đã có sẵn một người con trai ngồi trên bệ cửa sổ, anh ấy ngồi hơi ngẩn ra để mặc gió thổi vào người mình. Hôm nay Hikaru có ba tiết sáng cùng hai tiết chiều và đều là những tiết thể chất, nên anh khá thoải mái với đồng phục của bản thân, vì khi tới tiết thì luôn phải thay đồ khác.

Anh ấy mở nhẹ cúc áo thứ hai của mình, caravat cũng xộc xệch tuỳ ý vắt lên, càng đừng nói là vest ở ngoài sớm đã bị vắt lên sofa. Và có lẽ như vừa hoà tấu xong với chị Ume nên quần áo Hikaru càng xộc xệch sau những lần phiêu theo nhạc.

Mái tóc dài để middle part cũng không còn gọn gàng nữa, rũ tả tơi không theo nếp trên khuôn mặt điển trai đó.

Phòng lúc này không bật máy lạnh nhưng vẫn có gió trời, vì vậy rất mát.

“Inoue-senpai.” Cô gật đầu chào anh.

Hikaru hơi bất ngờ nhìn cô, hiển nhiên không ngờ cô sẽ tới vào lúc này. Năm nhất đã kết thúc buổi học hơn một tiếng trước nên anh tưởng cô đã về rồi.

“Chào em.”

Isora cười nhẹ đáp lại, để cặp vào tủ, đi lại chỗ cây đàn piano của mình.

Hôm trước vì là khai giảng nên cô cũng không thật sự quan sát kỹ nó, vì vậy hôm nay cô tới để làm điều đó.

Cây piano mà nhà trường cung cấp cho câu lạc bộ là piano cơ 1972 Steinway Grand Piano Model M, giá thị trường dao động trên dưới ba mươi nghìn đô, quả thật là hàng chất lượng cao cấp khiến người khác đỏ con mắt.

Không trách, nhìn đống giải thưởng bằng giấy và huy chương treo đầy ắp chi chít trên cả một mảng tường lớn, và năm sáu tủ cúp to của các tiền bối là biết.

Isora lướt nhẹ những ngón tay trên phím đàn, cẩn thận nâng niu. Chị Hanako đã chờ suốt một năm và bỏ qua bao nhiêu đơn xin gia nhập đợi cô, và cây piano này luôn được chị ấy chăm sóc kỹ lưỡng chỉ để chờ cô sử dụng nó. Vì vậy trong lòng cô chảy nhẹ một cảm giác ấm áp.

Câu lạc bộ kể cả đợt đàn chị đàn anh hay hiện tại đều chưa bao giờ vượt qua con số 10 thành viên, vậy mà luôn đem về những giải thưởng lớn nhỏ mang cấp thành phố lẫn cả quốc gia. Mặc dù những thành viên hiện tại chưa tham gia giải đấu nào, nhưng tài năng của họ là ở ngay trước mắt, nhìn kiểu nào cũng không chối bỏ được.

Ở đây còn có một chiếc cúp vàng ở giải giao lưu âm nhạc trường trung học phổ thông tổ chứ tại Tokyo năm 2016, và đó là cúp ở bảng hoà tấu đôi, được giật bởi hai đàn chị vionist và guitarist.

Một vionist tài năng và xinh đẹp.

Vì vậy mà M’BEi có đủ vốn liếng để lên mặt thượng đẳng về khoảng nghệ thuật trong suốt mấy chục năm liền, cũng như càng cưng chiều câu lạc bộ nhạc nhẹ hơn nữa.

Hikaru im lặng nhìn hành động của cô. Anh có thể thấy rõ sự trân trọng trong mắt cô ấy giành cho cây đàn của mình.

Tầm mắt của cô lúc này vừa vặn nhìn trúng cây violin mà Hikaru đang cầm.

Đó cũng từng là nhạc cụ mà chị ấy nâng niu khi còn ở trong câu lạc bộ nhạc nhẹ, và giờ thì nó vào tay tiền bối trước mặt cô.

Isora bỗng nhiên không muốn nói nữa, ngồi xuống ghế đàn, nhìn thẳng vào mắt anh. Hôm qua cô không thể nhìn rõ kỹ thuật của anh vì căn bản lúc đó rất nhiều loại nhạc cụ hoà tấu với nhau - trừ anh Daisuke chơi bass - vì vậy cô không thể nào nhìn cho kỹ được.

Và bây giờ cô muốn nhìn nó.

Chị ơi, người đang cầm nhạc cụ mà chị từng chơi, có thật sự xứng không?

Khi cô vào trạng thái, cô không muốn nói lời nào cả, cứ thế im lặng nhìn Hikaru.

Cô muốn anh sẽ hiểu ý mình, cũng bắt buộc anh phải hiểu. Mặc dù Isora không biết tại sao cô lại muốn hoà tấu bài này với anh, nhưng cô nhất định phải xác minh rằng người đang cầm chiếc violin mà chị cô từng cầm, có xứng hay không.

Hikaru bị ánh mắt của cô làm cho hơi khó hiểu, nhưng trong chốc lát chỉ sau vài nốt nhạc mà Isora nện trên phím đàn, anh đã chầm chậm cầm cây violin của mình lên, dần đuổi theo nhịp điệu của cô.

Một bản ‘Love Story’ dần vang vọng ra khắp phòng.

Isora nhìn anh bắt đầu kéo dây đàn, lại nhìn xuống tay của mình, nhắm mắt lại bắt đầu cảm nhận.

‘Love Story’ là bài đã khiến cô gặp người bạn violin đầu tiên của mình – Asano Kosho.

Hôm đó chị ấy mặc một chiếc váy trắng đứng trên ban công tầng hai nhà thầy dậy đàn của Isora, bàn tay xinh đẹp kéo như nhẹ nhàng lại dồn dập trên dây đàn, vừa diễm lệ lại có chút đơn độc.

Ánh nắng gắt giữa trưa chiếu xuống làn da hơi thiên về lúa mạch khoẻ mạnh của cô ấy, khuôn mặt góc cạnh sắc sảo, mái tóc đỏ đậm cùng đôi mắt đen thẳm hút hồn người nhìn. Kasho cứ như một thiên thần nhưng sa đoạ vậy, kỹ thuật dù lúc đó chưa cao nhưng cảm xúc lại mãnh liệt trên từng giai điệu chị kéo ra.

‘Love Story ‘ qua tiếng violin của chị dường như đưa người một thế giới riêng biệt, nơi đó có một câu chuyện tình đen tối mờ mịt khác xa so với chuyện cổ tích, vừa cay đắng vừa nghiệt ngã.

Khoảnh khắc đó khiến Isora, lúc đó chỉ là một cô bé bảy tuổi, đã ngỡ là mình biết yêu.

Một sự xinh đẹp âm u lại thuần khiết đến điên loạn, chạm đến nơi sâu thẳm tim của cô.

Cô bé bảy tuổi ấy đã tức tốc chạy vào nhà, ngồi lên cây đàn của thầy mình, cố gắng đàn những nốt nhạc cơ bản của ‘Love Story’ cô bé chỉ vừa mới học được hôm qua, muốn hoà tấu trọn bài cùng người con gái ấy.

Tiếng piano của cô lúc đó hiển nhiên là bị violin lấn át, nhưng nó lại pha một chút màu trắng trên những giai điệu tối đen u ám của Kasho, và từ lúc đó chị cũng bắt đầu chú ý tới Isora.

Một cô bé ngây thơ chưa bị nhiễm bất kỳ bi thương nào, nó làm chị cảm thấy . . ngưỡng mộ.

Từ đó trở đi, Kasho trở thành người chị và cũng là vionist duy nhất mà Isora duet cùng, những giải thưởng lớn nhỏ trong quá khứ cũng là cô cùng chị giật về.

Người chị ấy, cũng là người cho cô biết piano cùng violin sinh ra là giành cho nhau.

Cô yêu Kasho, một tình yêu trong sáng tinh khiết hơn bất cứ thứ tình yêu nào, và chị cũng vậy, chị cũng yêu cô.

Kasho thật sự yêu cô bé ấy, một đứa trẻ như tờ giấy trắng khiến cô muốn nâng niu bảo vệ. Nhưng không ngờ rằng, chính cô lại là người đầu tiên nhúng tờ giấy ấy vào đống mực đen u tối, khiến nó mãi mãi không thể trắng như cũ.

Một tai nạn vào bốn năm trước đã cướp chị khỏi cô, vĩnh viễn.

Khoảng thời gian đó Isora mắc chứng trầm cảm nặng trong suốt một năm liền.

Từ đó cô chỉ chơi ‘Love Story’ vào những lần sinh nhật chị, còn lại là không bao giờ chơi nữa.

Nhưng hôm nay, cô lại muốn chơi nó với Hikaru.

Thật ra trong thâm tâm Isora, cô muốn hoà tấu bài nhạc này với người đang cầm cây violin của chị Kasho, một phần là để muốn xem xem anh ấy có thật sự xứng hay không.

Phần còn lại, là vì tâm trạng ích kỷ.

Từ ngày mà chị ấy qua đời, cô Isora đã không còn duet với bất cứ vionist nào ngoại trừ những người đã dạy chị Kasho chơi violin – thầy, mẹ và cô của chị ấy.

Hikaru mấp máy môi theo giai điệu nhạc, anh có thể cảm nhận cảm xúc của Isora thông qua giai điệu. Có hoài niệm, có tiếc nuối lại còn có một chút khổ sở.

Nhưng nhiều nhất vẫn là bi thương và không cam tâm.

Anh tiếp tục kéo đàn, liên tục đuổi theo nhịp điệu của cô.

Truyện convert hay : Vân Gia Tiểu Chín Siêu Da Đát

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện