Tối Cường Lão Bản

Hệ Thống Cửa Hàng Vạn Giới


trước sau

Advertisement
Bầu trời xanh thẳm, mặt trời lên cao, trời nắng chang chang.

Cây cối xanh um tươi tốt, cành lá rũ cụp lại dưới sự chiếu rọi của ánh mặt trời nóng bỏng, bên trong các tán lá ngẫu nhiên truyền ra vài tiếng ve kêu.

Thành phố Hoài An, công ty tập đoàn Thiên Hải, trong hành lang gấp khúc như trường long, từng người đi giày tây đang lo lắng chờ đợi tới lượt mình phỏng vấn.

"Số 47!

Âm thanh trong trẻo lạnh nhạt từ trong phòng phỏng vấn truyền ra, sau đó là một người đàn ông trung niên đeo kính gọng vàng, có mái tóc chải chuốt bóng loáng, sắc mặt trang nghiêm đi vào giữa phòng, đồng thời trong phòng mặt mũi số 46 tràn đầy đắng chát, thất hồn lạc phách chậm rãi đi ra.

Số 46 là một vị nam tử thoạt nhìn ước chừng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, hắn mặc một thân đồ vét màu đen, thân hình hơi gầy gò, làn da ngăm đen, thoạt nhìn coi như suất khí, chỉ là sắc mặt hắn tái nhợt, bộ dáng ủ rũ, tinh thần uể oải.

"Không biết tới khi nào mới có thể tìm được công việc?" Chu Dương từ phòng phỏng vấn đi ra , bộ mặt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ cùng đắng chát.

Trước đây không lâu hắn là sinh viên tài năng xuất thân từ đại học danh tiếng, được các công ty lớn theo đuổi, cơ hội tăng lương thăng chức gần ngay trước mắt, thế nhưng trong nháy mắt hắn không chỉ mất đi công việc, thậm chí ngay cả một công việc nhỏ như quét dọn vệ sinh hắn cũng không làm được.

Chu Dương nhớ rõ chừng một tháng trước, vào một ngày bình thường, ban đêm tăng ca đến hơn chín giờ, lại thêm thời gian ngồi xe buýt, về đến ngoại ô đã tiếp cận mười một giờ.

Trên đường nhỏ đi về phòng trọ, đột nhiên Chu Dương nhìn thấy một ngôi sao băng, từ phía chân trời bay xẹt qua.

Lưu tinh, một khỏa lưu tinh mười phần quỷ dị, lóe lên ánh sáng quỉ dị.

Ngay lúc hắn nhắm mắt cầu nguyện, mở mắt ra hắn nhìn thấy một luồng ánh sáng trắng tiến vào trong cơ thể của hắn.

Lúc đó hắn chỉ là cho rằng mình bị hoa mắt, xuất hiện ảo giác.

Bất quá, trong khoảng thời gian này thân thể xuất hiện biến hóa khiến trong lòng hắn càng thêm hoài nghi.

Không biết tại sao, một khi lực chú ý của Chu Dương tập trung lại thì trong nháy mắt hắn sẽ biến thành bộ dáng ủ rũ chau mày, thậm chí có khi còn trực tiếp bất tỉnh.

Tình huống này, lần một lần hai còn được, thế nhưng loại trạng thái này xuất hiện thời gian dài khiến Chu Dương chỉ có thể mặt mày xám xịt rời khỏi công ty.

Kiểm tra mấy lần tại bệnh viện, kết quả kiểm tra cho thấy các hạng chỉ tiêu của thân thể đều rất bình thường.

Thế nhưng một khi lực chú ý của hắn tập trung, tinh thần sẽ lập tức uể oải, một cảm giác mỏi mệt từ sâu trong linh hồn không ngừng trùng kích thẳng tới tinh thần của hắn.

Lúc làm việc hắn không thể không giữ vững tinh thần, vả lại cũng không có bất kỳ một công ty nào chấp nhận được nhân viên như vậy.

" Hệ thống cửa hàng vạn giới dung hợp thành công!" Chu Dương chậm rãi đi trong hành lang, đột nhiên một âm thanh máy móc lạnh lẽo vang lên trong óc hắn.

Chu Dương nghe vậy liền cảm thấy tức giận, đây là ai đang trêu đùa hắn, lửa giận suốt một tháng qua vẫn đọng lại trong ngực của hắn phun trào ra giống như nham tương, mãnh liệt không thể ngăn cản.

Đôi mắt hắn tản ra hàn mang liếc nhìn bốn phía, tìm kiếm nơi phát ra âm thanh vừa rồi, nếu để cho hắn biết là ai trêu đùa hắn, nhất định sẽ khiến hắn đẹp mặt.

Thế nhưng sau khi ánh mắt Chu Dương quét xung quanh một vòng, phát hiện chung quanh cũng không có một người nào, tất cả mọi người đều đang khẩn trương chuẩn bị phỏng vấn, trong lòng không khỏi khẽ thở dài một hơi, xem ra trạng thái căng thẳng trong thời gian dài đã làm mình sinh ra ảo giác.

Mặt Chu Dương không thay đổi ra khỏi phòng phỏng vấn, đúng lúc này, âm thanh máy móc băng lãnh ban nãy lại vang lên một lần nữa.

" Hệ thống cửa hàng vạn giới khóa lại thành công!"

Âm thanh quái lạ vang lên lần nữa, lần này Chu Dương có thể nghe được rõ ràng, mà âm thanh lại vang lên trong đầu hắn, hắn lập tức thất kinh, không cẩn thận ngã nhào trên đất, sau đó vội vàng bò lên, chạy nhanh ra ngoài, lưu lại một nhóm người phỏng vấn trợn mắt há mồm.

" Tố chất người này quá kém, phỏng vấn thất bại mà thôi, đả kích như vậy cũng không chấp nhận được thì làm sao có thể tìm được công việc?"

Một thanh niên tóc ngắn màu đen nhìn theo bóng lưng Chu Dương rời đi liền thở dài.

"Thất bại mới tốt, một người thất bại chúng ta sẽ có thêm một phần cơ hội."

Một cô gái trẻ tuổi đeo kính nói có chút hả hê.

"Người này không quay về tự sát chứ?"

Một người chần chờ nói.

······

Mặc kệ người khác nghị luận mình như thế nào, Chu Dương chạy thật nhanh ra khỏi tập đoàn Thiên Hải, tựa lưng vào một góc tường không người qua lại, hít từng ngụm lớn không khí, dồn dập thở dốc, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lớn chừng hạt đậu từ trên trán lăn xuống.

"Ngươi ··· là ai?"

Thanh âm Chu Dương mang theo vẻ run rẩy, nội tâm tràn ngập bối rối, đây đã là thế kỷ hai mươi mốt, làm sao còn có chuyện ly kỳ như thế phát sinh trên người hắn, đây chính là tình tiết bên trong tiểu thuyết huyền huyễn mới có a.

"Ta là hệ thống cửa hàng vạn giới!"

Một thanh âm máy móc băng lãnh không mang theo tình cảm vang lên trong đầu Chu Dương.

Hệ thống cửa hàng vạn giới?

Chu Dương đã đọc qua vô số tiểu thuyết, hắn tất nhiên không xa lạ gì cái gọi là hệ thống.

Cái gì mà vô địch hệ thống, cái gì mà võ thần hệ thống, còn có cái gì rút thưởng hệ thống!

Chỉ cần là nhân vật chính có được hệ thống, không quan tâm nhân sinh trước kia của hắn thảm tới mức nào, tuyệt đối trong giây lát biến hóa thành cao phú soái.

"Chẳng lẽ lưu tinh trên trời rơi xuống tới chính là hệ thống cửa hàng vạn giới?"

"Thế nhưng vì sao lại tuyển chọn ta, là ngoài ý muốn? Hay là ta có thiên phú cường đại?"

"Chẳng lẽ quỹ tích vận mệnh của ta bắt đầu thay đổi?"

······

Trong lúc nhất thời vô số suy nghĩ xuất hiện trong đầu của hắn, phát tài, mạnh mẽ, cua được bạch phú mỹ, qua hồi lâu Chu Dương mới lấy lại tinh thần, mở miệng hỏi:

" Hệ thống cửa hàng vạn giới có công năng gì?"

"Đơn giản mà nói, thế gian tồn tại ngàn vạn vị diện, vô số thời không, hệ thống cửa hàng vạn giới có thể tiến hành giao dịch thương phẩm cùng vị diện khác." Âm thanh thanh lãnh quanh quẩn trong não hảo Chu Dương, tin tức như sấm sét nổ vang trong đầu hắn.

Giao dịch cùng vị diện khác?

Đây là từng thế giới vị diện chân thực, không phải thế giới huyễn tưởng mơ mộng hão huyền.

Chu Dương cảm giác tư duy của mình bị đình chỉ, giao dịch cùng vị diện khác, đây cũng không phải là đi bộ mua sắm, muốn đi đâu thì đi đó.

"Tỉnh táo! Tỉnh táo!"

Chu Dương ép buộc mình tỉnh táo lại, dù sao ······ mình còn chưa tự thể nghiệm.

Thế nhưng ······

Vừa nghĩ tới năng lực cường đại của hệ thống, tinh thần của hắn lại không kìm được phấn chấn, chỉ cảm thấy toàn thân rung động.

Hệ thống cửa hàng vạn giới có thể liên thông nhiều thế giới khác nhau, ngẫu nhiên nắm bắt được ý niệm của một số sinh linh có nhu cầu đối với thương phẩm, sau đó trực tiếp đưa sinh linh kia vào bên trong cửa hàng.

Cái gì là ý niệm?

Giống như người đói bụng ba ngày sẽ có suy nghĩ muốn ăn cơm mãnh liệt, đây chính là ý niệm.

Nếu như hệ thống cửa hàng vạn giới bắt được ý niệm này, trong cửa hàng có vật phẩm thỏa mãn ý niệm, đồng thời người phát ra ý niệm có khả năng mua sắm vật phẩm này hoặc có tiềm lực mua sắm, như vậy hắn sẽ trở thành khách hàng tiềm năng của hệ thống cửa hàng vạn giới.

Khách hàng của cửa hàng không chỉ là người, có thể là sinh linh vị diện khác, có lẽ là yêu, cũng có thể là ma.

Đây chính là năng lực nghịch thiên a!

Chu Dương hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy ngạt thở, hắn vội vàng vuốt bộ ngực phập phồng, điều tiết hô hấp, lẳng lặng tựa lưng vào góc tường, một đôi mắt nóng bỏng lóe lên tia sáng:

"Đây chính là bước ngoặt trong vận mệnh của ta."

Nằm trong góc tường hơn nửa canh giờ, Chu Dương mới tiêu hóa xong toàn bộ tin tức của hệ thống cửa hàng vạn giới, hắn đứng dậy, đón một chiếc taxi ven đường, vội vàng trở về phòng trọ.

Khi Chu Dương trở về, đẩy cửa phòng ra, phát hiện trong phòng là một mảnh hỗn độn.

Trong gian phòng rộng không tới 20 mét vuông có hai người đang ngồi, một trung niên nhân ước chừng ba bốn mươi tuổi, người còn lại là một thiếu niên khoảng bảy tám tuổi.

Trung niên nhân mặc một thân quần áo màu xanh, ngồi trên ghế gỗ, trong tay nắm chặt một thanh bảo kiếm màu xanh đen, sắc mặt căng cứng, ánh mắt phức tạp nhìn thiếu niên bên cạnh.

Mà tên thiếu niên bên cạnh có mái tóc xẻ ngôi, phía sau mông còn có một cái đuôi không ngừng lắc lư, nằm trên ghế sô pha, miệng không ngừng hô đói.

"Songoku? Nhạc Bất Quần?"

Truyện convert hay : Đế Phi Lâm Thiên

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện